Tất cả bọn họ đều phải thông qua khảo hạch và rèn luyện vô cùng nghiêm khắc mới có thể có được bối tự và được có tên trong gia phả.
Vì vậy, trước khi có bối tự, Trường Sinh bài của họ chỉ được thờ cúng ở Trường Sinh điện! Sau khi có mới được đưa bài vị vào từ đường Tôn gia.
Những người không có tên trong gia phả sẽ không được bọn họ thừa nhận là người Tôn gia! Thậm chí những người đó còn có thể bị đuổi ra khỏi Tôn gia, vĩnh viễn không được quay trở lại nửa bước.
Đến thời Tôn Thư, đồng bối với y có bối tự là "An"! Tuy nhiên, những người có được bối tự đó không nhiều.
Nguyên nhân là vì phần lớn mọi người còn chưa đủ hai mươi tuổi nên không thể ra rèn luyện, mà những người đã đủ hai mươi tuổi đã đi ra ngoài cũng chưa trở lại Tôn gia.
Vì vậy, Nam Đại Viện đại viện chỉ có con trưởng của Đại bá Tôn Tiền Khanh là Tôn An Kỳ và con trưởng của Nhị bá Tôn Tiền Ly là Tôn An Dịch được bối tự “An”.
"Tiểu Nhược! Hôm nay sao con lại về đây?" Nghe được hạ nhân hồi báo Tôn Thư trở về, Quản Đồng vội vàng ra cổng dìu nhi tử của mình vào.
Nhìn thấy mẫu thân, trên gương mặt lạnh nhạt của Tôn Thư xuất hiện một tia nhu hòa.
Y hạ giọng nói: "Sáng nay, Hắc... Khụ… Nguyên Dực đưa cho con phương thuốc trị liệu cho cha! Cho nên con vừa dùng điểm tâm xong liền chạy qua đây""
Kỳ thật, phương thuốc này do chính y viết vào hôm qua! Bởi vì bài thuốc này cần rất nhiều dược liệu quý nên Tôn Thư đem toa qua đây trước rồi mới cùng với cha mình thu thập dược liệu.
Quản Đồng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi! Mẹ chỉ sợ con ở Hắc gia chịu ủy khuất"
Tôn Thư hỏi: "Cha đâu rồi mẹ?"
"Ông ấy ở thư phòng"
"Vậy chúng ta tìm cha đi"
"Được!"
Quản Đồng dìu Tôn Thư đi vào hậu viện! Trong thư phòng, Tôn Tiền Thanh đang ở luyện chữ! Thấy tiểu nhi tử trở về, trong lòng ông vô cùng cao hứng.
Đồng thời ông cũng mơ hồ đoán được mục đích của con trai khi quay về nhà! Tôn Tiền Thanh liền cho tất cả người hầu rời khỏi phòng.
Quản Đồng cũng đi chuẩn bị trà và bánh ngọt cho cha con Tôn Tiền Thanh.
Tôn Thư giải thích một chút với Tôn Tiền Thanh về phương thuốc và cách trị liệu.
Sau đó, y đưa toa thuốc cho Tôn Tiền Thanh: "Cha! Chúng ta cần nhanh chóng tìm những dược liệu này để người nấu thuốc ngâm.
Chờ ngâm đủ bốn mươi chín ngày thì linh điền của cha sẽ từ từ khôi phục! Nếu vẫn không được, chúng ta lại tìm cách khác.
Cậu vẫn chưa thể chắn chắc một trăm phần trăm về phương pháp này vì sợ cha mình sẽ quá kỳ vọng rồi lại thật vọng.
Có điều ở đời trước, Tôn Thư và sư phụ mình cũng đã nghiên cứu phương pháp trị liệu cho cha y.
Vì vậy, cậu vẫn tự tin là mình có thể trị khỏi hoàn toàn cho Tôn Tiền Thanh: "Chỉ là có một vài loại dược liệu thật sự rất khó tìm! Cho dù tìm được… Chúng ta cũng khó mà mua nó"
"Con đưa cho ta xem xem" Tôn Tiền Thanh nhận toa thuốc nhìn sơ qua một lần: "Những dược liệu này chúng ta đều có đủ"
"Đều có đủ sao?" Tôn Thư kinh ngạc nhìn ông: "Nhà của chúng ta có nhiều dược liệu quý như vậy sao? Sao con không hề biết việc này?"
"Con quên rồi sao? Ngày lại mặt Nguyên Dực mang đến rất nhiều dược liệu quý" Tôn Tiền Thanh mỉm cười: "Y rất là có tâm! Biết ta bị hủy tu vi nên đưa đến rất nhiều dược liệu đắt tiền… Thậm chí có một số dược liệu dùng ngàn vạn lượng cũng chưa chắc mua được"
"......" Tâm tình Tôn Thư lúc này vô cùng phức tạp… Cậu thật sự nghĩ không ra vì sao Hắc Nguyên Dực lại tốt với cậu như vậy! Chẳng lẽ là vì mình là nam thê của y sao?
Rất nhanh, Tôn Thư liền phủ định đáp án này.
Không phải cậu muốn lấy dạ tiểu nhân đo lòng của quân tử mà bởi vì kể từ lúc trùng sinh đến nay! Cậu đã không thể tin được người khác tốt với mình và người nhà mình mà không có lý do.
Chung quy cũng do y cảm thấy đối phương là vì mục đích cá nhân nên mới tốt với bọn họ, cũng giống như như cậu có thể đoán được Hắc Nguyên Dực cũng có mục đích với mình nên Tôn Thư thoải mái nhận trợ giúp từ y.