Chương 2: Kiếp Trước 2

"Các ngươi dám động vào mẹ ta! Ta sẽ cho các ngươi chết không toàn thây" Tôn Thư nổi điên rống to: "Người đâu, mau đến đây"

"Ngươi không cần kêu, sẽ không có ai đến đâu" Nguyễn Trì Tranh không chút gì là sợ hãi: "Người Tôn gia hận không thể gϊếŧ một nhà các ngươi! Như thế nào sẽ đến cứu các ngươi"

Tôn Thư trợn mắt lên: "Không có khả năng! Không bao giờ!"

Nhưng nếu không giống như Nguyễn Trì Tranh nói thì vì cái gì động tĩnh lớn ra như vậy rồi mà cũng không có ai lại đây cứu bọn họ?

"Bá phụ và tiểu thúc của ngươi từ nhỏ đã bị phụ thân ngươi áp chế! Trong lòng bọn họ đã đố kỵ và oán hận cha ngươi từ lâu rồi.

Mà cha ngươi chính là vì âm mưu của bọn họ mới bị hủy tu vi! Còn đại ca Tôn Trúc của ngươi… Ngươi có biết hắn chết như thế nào không?" Nguyễn Trì Tranh nhắc đến Tôn Trúc đã chết nhiều năm trước, châm chọc cười: "Người Tôn gia bởi vì đố kỵ thiên phú của hắn, thừa lúc hắn đi rèn luyện đã sai người gϊếŧ hắn"

"Ta không tin, nhất định là ngươi ly gián quan hệ của chúng ta" Tôn Thư không tin lòng dạ bọn họ sẽ độc ác như thế.

"Còn em gái Tôn Hi của ngươi cũng là bọn họ giựt giây muội phu Ba Sắc hạ tình chú với nàng, nàng mới chịu đáp ứng gả cho hắn. Sau khi nàng chết, Ba Sắc dùng thi thể nàng luyện chế thành con rối"

"Ngươi gạt ta, tất cả đều là bịa đặt" Tôn Thư rống lên.

"Dù ngươi có tin hay không thì người Tôn gia cũng sẽ không tới cứu ngươi! Hơn nữa, nói không chừng bọn họ còn trốn ở góc tối nhìn lén ta gϊếŧ ngươi"

"A-----" Đột nhiên, thủ vệ kêu thảm thiết một tiếng

Không thể chịu đựng được bị cưỡиɠ ɧϊếp, Tôn mẫu đá một cước vào thân dưới gã thủ vệ đang ở trên người nàng. Sau đó dùng sức lực toàn thân giãy ra khỏi bốn gã đó, nhào qua bức tường gần đó.

Tôn Thư sợ hãi kêu to:" Không, nương, đừng!"

“Rầm” một tiếng, Tôn mẫu đập đầu vào tường.

Tôn Thư vẻ mặt không còn hi vọng:" Nương! Nương!"

Một gã thủ vệ tiến lên dò xét: "Công tử! Bà ta chết rồi"

Tôn Thư căm hận rống giận với kẻ đã từng là bằng hữu tốt của mình: "Nguyễn Trì Tranh! Ngươi là đồ súc sinh! Ngươi sẽ không được chết tử tế, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi"

Nguyễn Trì Tranh lạnh lùng cười: "Được! Ngươi có giỏi thì tới đây.

Kỳ thật ta biết rõ ngươi không có Ảnh Thiết bí thuật nhưng mà ta muốn lấy lấy cớ này để tra tấn ngươi.

Nhìn ngươi thống khổ, ta cảm thấy hết sức sảng khoái. Kêu đi, kêu lớn tiếng một chút đi.

Ngươi kêu càng lớn tiếng, ta càng thống khoái vì ngươi chịu bao nhiêu đau đớn a"

Y cầm lấy đao, hung hăng chém lên đùi phải Tôn Thư.

"A-----" Tôn Thư kêu thảm thiết, đau đến thiếu chút nữa liền bất tỉnh.

"Ha ha" Bỗng nhiên phía bên kia tường có người điên cuồng cười to: "Tôn Thư ơi Tôn Thư! Cuối cùng ngươi cũng có ngày hôm nay"

Nguyễn Trì Tranh cười hỏi người đứng bên tường: "Sư phụ! Người cao hứng không?"

Người nọ mặc áo choàng màu đen! Bởi vì đứng ở góc tối cho nên nhìn không thấy được bộ dáng ra sao.

"Cao hứng, thật cao hứng, ngươi tra tấn hắn dữ dội cho ta" Kẻ thần bí oán độc nói: "Ta muốn cho hắn sống không bằng chết"

"Được" Nguyễn Trì Tranh cầm đao bổ xuống tay phải Tôn Thư.

Tôn Thư trực tiếp ngất đi! Nguyễn Trì Tranh sai người dùng nước lạnh hắt cho hắn tỉnh.

"Ta chán ghét hai mắt hắn, móc xuống cho ta" Giọng nói kẻ thần bí nồng đậm hận ý.

Tôn Thư hơi thở mong manh: "Ngươi là ai?"

Y chưa bao giờ biết Nguyễn Trì Tranh có sư phụ, cũng không biết bản thân trêu chọc người này lúc nào.

"Ngươi không xứng biết ta là ai"

Nguyễn Trì Tranh móc chủy thủ ra, nhẫn tâm đâm vào hai mắt Tôn Thư.

"Phốc phốc" hai tiếng, con ngươi y bắn ra… Hốc mắt chỉ còn hai cái lỗ máu chảy đầm đìa, máu tươi chảy ào ào ra bên ngoài

"A-----" Tôn Thư lần thứ hai đau đến bất tỉnh.

Kẻ thần bí nói: "Không được để cho hắn chết"

Nguyễn Trì Tranh cho Tôn Thư uống một viên đan dược, làm cho y tỉnh lại.

Tôn Thư cảm thấy được chuyện đêm nay và kẻ thần bí không khỏi có liên quan, bi phẫn chất vấn: "Ta với ngươi không thù không oán, vì cớ gì ngươi lại đối xử với với ta và người nhà ta như vậy?"

"Vì lý do gì sao?" Kẻ thần bí âm trầm cười nhạt: "Nếu ngươi có kiếp sau, ta sẽ nói cho ngươi biết!

Trì Tranh! Cắt đầu lưỡi của hắn! Ta không muốn nghe tiếng của hắn nữa" Nguyễn Trì Tranh dùng sức nắm cằm Tôn Thư… Sai thủ vệ kéo đầu lưỡi y ra.

Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết, có người hô hên: "Cứu mạng, là Hắc Nguyên Dực, Hắc Nguyên Dực đến đây"

Kẻ thần bí rùng mình: "Hắc Nguyên Dực đến rồi! Chúng ta đi thôi"

Tôn Thư ngẩn ra, không tiếng động gượng cười đau khổ… Hắc Nguyên Dực...

Y cho tới tận bây giờ chưa từng nghĩ trượng phu mà y chưa từng nhìn đến sẽ đến nơi này cứu y...

Đáng tiếc, ngươi đến chậm một bước rồi...

Nguyễn Trì Tranh không cam lòng cứ như vậy buông tha Tôn Thư, trực tiếp dùng chủy thủ đâm vào trái tim Tôn Thư! Sau đó thiêu hủy thân thể y.

Tôn Thư nhịn xuống đau đớn toàn thân, dùng chút sức lực còn sót lại, lập lời nguyền oán độc: "Ta là Tôn Thư xin lấy linh hồn làm tế phẩm, thề vĩnh viễn không luân hồi, nguyền hóa thành lệ quỷ, đời đời kiếp kiếp không để cho các ngươi được yên ổn"