Tôn Thư luống cuống tay chân bắt lấy quả trứng, cậu nghi hoặc nói: "Trứng của ta?"
Khinh Hi xem thường không thèm nhìn cậu: "Ta lấy nó ra từ giữa hai chân của ngươi! Không phải ngươi sinh vậy thì ai sinh?"
"Cái gì?" Tôn Thư mang vẻ mặt khϊếp sợ nhìn hắn: "Ngươi lấy nó ra từ giữa hai chân của ta!?"
Đi chết đi!
Đùa với ta à?
Khinh Hi lười giải thích, hắn xoay người biến mất trong chớp mắt.
Tôn Thư ôm quả trứng, bụng dạ rối thành một đoàn hô to: "Này, này, ngươi quay lại giải thích rõ ràng cho ta"
Rõ ràng y là con người, làm sao có thể đẻ trứng được?
Không phải là Khinh Hi cố tình trả thù việc y không cẩn thận triệu hồi hắn nên hắn mới lấy quả trứng này lừa gạt y chứ?
Có điều, theo hiểu biết của Tôn Thư đối với Khinh Hi, hắn không phải là kẻ thích đùa giỡn. Như vậy... quả trứng này thật sự do chính y sinh ra?
Nhưng mà... y đẻ ra nó bằng đường nào?
Việc này chỉ có thể chờ khi Khinh Hi quay lại y sẽ hỏi lại rõ ràng. Tôn Thư tin chắc Khinh Hi sẽ quay lại tìm mình.
Y thử dùng linh lực của mình cảm ứng sinh vật bên trong quả trứng nhưng chỉ thấy được bên trong là một đống thịt.
Lúc này, Hắc Nguyên Dực đẩy cửa vào, y đi nhanh đi vào nội gian, quét mắt khép phòng: "Ma tộc đã xuất hiện ở đây?"
Lúc đi đến sân viện, y cảm ứng được hậu viện có khí tức của Ma tộc nên ngay lập tức chạy tới đây.
"Ưm" Tôn Thư không dối gạt cậu! Hơn nữa cũng không muốn giấu diếm: "Hắn vừa rồi ở đây nhưng cũng đi rồi"
Thấy Tôn Thư không có việc gì! Hắc Nguyên Dực cũng không muốn hỏi nhiều, tầm mắt y lại dừng ở quả trứng trước ngực Tôn Thư.
Tôn Thư chú ý tới tầm mắt hắn, bỗng nhiên cậu cảm thấy nên trêu chọc hắn một chút.
Cậu liền đặt quả trứng vào trong tay y: "Đây là con của huynh! Vừa rồi, ta vất vả lắm mới được nó ra.
Vì vậy, huynh phải có trách nhiệm ấp cho nó nở"
Đôi mắt lạnh nhạt của Hắc Nguyên Dực hiện lên một tia ấm áp.
Phát hiện bộ dáng ngốc lăng của hắn rất đáng yêu! Tôn Thư không được cười: "Ha ha ha ha! Ta gạt huynh đó"
Thật hiếm khi thấy được biểu tình khác ngoài vẻ lạnh lùng của Hắc Nguyên Dực.
Hắc Nguyên Dực: "......"
Chỉ cần nghĩ đến bộ dáng ấp trứng giống như gà mái của Hắc Nguyên Dực, Tôn Thư liền không ngừng cười được.
Qua một hồi lâu, Tôn Thư cười đến mức mệt lả người mới quay qua hỏi Hắc Nguyên Dực: "Bây giờ là giờ nào?"
"Đã là giờ mẹo"
“Vậy... phiền huynh ra ngoài gọi người vào đây hầu hạ ta tắm rửa thay y phục"
Hắc Nguyên Dực ôm quả trứng đi ra ngoài, giao cho Hắc Càn: "Ngươi tự mình ấp cho nó nở"
Hắc Càn: "......"
"Đó là con của ta"
"!!!!!!" Hắc Càn trừng lớn hai mắt, theo bản năng hắn ôm chặt quả trứng vào trong ngực.
Hắn không phải là nghe lầm chứ? Quả trứng này chính là con của chủ tử?
Nhìn vẻ mặt ngu ngốc của Hắc Càn, khóe miệng Hắc Nguyên Dực không nhịn được mà cong lên một chút! Y phát hiện ra đôi khi trêu chọc người khác rất thú vị, khó trách Tôn Thư cứ muốn trêu chọc y.
Chủ tử nở nụ cười! Chủ tử lạnh lùng vậy mà nở nụ cười! Hắc Càn khϊếp sợ trừng lớn hai mắt.
Trời ạ! Hắc Càn không ngờ lúc mình còn sống có thể nhìn thấy chủ tử cười.
Hắn có hoa mắt không? Hay là chủ tử bị Ma tộc nhập vào rồi?
Hắc Nguyên Dực rất nhanh thu hồi ý cười, hắn xoay người bước đi… Nhưng vừa đi hai bước, hắn quay về lấy lại trứng trên tay Hắc Càn rồi đi khỏi hậu viện.
"......" Khóe mắt Hắc Càn rút rút, trong lòng y vẫn rất kích động.
Chốc lát sau, hắn mới hồi thần lại rồi quay qua phân phó cho Thi Bộc sau lưng mình: "Các ngươi vào trong hầu hạ phu nhân"
"Ngươi để chúng ta đi là được rồi" Tôn Đại và Tôn Tiểu đứng bên cạnh vừa nghe vậy liền chạy nhanh vào phòng.
Tôn Thư nhìn bọn chúng, chân mày khẽ động.
Đời trước, sau khi thành thân mỗi lần thức dậy Tôn Thư đều phải vỗ tay mấy lần mới có thể "Thỉnh" Tôn Đại Tôn Tiểu vào hầu hạ mình.
Hiện tại, bọn chúng vì sao lại chủ động vào như thế?
"Thiếu gia" Tôn Đại trưng ra vẻ mặt lấy lòng nhìn y.
Vẻ mặt Tôn Tiểu lại mang chút ủy khuất: "Thiếu gia! Cậu không cần chúng tôi nữa sao?"
Thiếu gia chắc sẽ không trách bọn họ tối hôm qua trở về quá muộn phải không?
Nhưng mà, cũng không thể trách bọn họ được! Thùng xe bị hư, bọn họ phải đem nó đi sửa chữa.
Tôn Thư bất động thanh sắc hỏi: "Vì sao các ngươi lại hỏi ta như vậy?
"Bởi vì khi nãy bọn nô tài thấy Hắc hộ vệ mang theo mười người hầu đến viện chúng ta"
Tôn Thư cười nói: "Có thêm người hầu không tốt sao? Về sau các ngươi sẽ nhàn hạ hơn! Có chuyện gì cứ sai bọn họ làm, không cần tự mình động tay"
Ánh mắt Tôn Đại và Tôn Tiểu sáng ngời.
Đúng vậy!
Vì sao bọn họ lại không nghĩ đến vấn đề này? Vừa rồi họ còn tưởng rằng thiếu gia không cần mình nữa.
Tôn Thư hạ mí mắt che khuất tia lạnh lẽo: "Tôn Đại! Tôn Tiểu! Các ngươi theo hầu ta được bao lâu rồi?"
Tôn Đại lập tức nói: "Thiếu gia! Đã được mười hai năm rồi"
"Nhanh thật, mới đó mà đã mười hai năm rồi" Trong lòng Tôn Thư có chút bi ai.
Mười hai năm, cho dù là con chó con mèo thì người ta cũng có thể thuần phục được, chúng cũng sẽ trung thành và tận tâm với ngươi! Thế nhưng, hai kẻ trước mặt vì sao lại đối xử với y như thế?
"Đúng vậy, quả thật là rất nhanh! Nhớ năm đó, lúc chúng ta được phân phó hầu hạ thiếu gia, người chỉ mới có sáu tuổi… Khi đó......"
Tôn Đại vốn muốn dựa vào tình cảm chủ tớ nhiều năm để lấy lòng Tôn Thư… Chỉ là hắn không ngờ y đã lên tiếng cắt ngang lời nói của hắn: "Hai huynh đệ các ngươi cũng hai mươi lăm tuổi rồi, nếu là người bình thường thì đã thành thân và vợ con thành đàn! Hiện tại, ta cho phép hai ngươi cưới thê tử"
Tôn Đại và Tôn Tiểu ngẩn người ra… Bọn chúng hết sức vui mừng! Chính vì vậy mà chúng không chú ý đến nụ cười của Tôn Thư… Nụ cười đó thập phần quỷ dị và lạnh lẽo.