Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôn Thư Trọng Sinh

Chương 10: Ta sẽ giảm cân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mùa đông nên sắc trời tối sớm! Giờ Dậu còn chưa tới, bầu trời đã dần dần tối lại, càng gần tối khí hậu càng thêm rét lạnh.

Hạ nhân của Thư Thanh Viện không khỏi kéo kín quần áo trên người, tận lực không để gió lạnh thổi vào trong.

Hắc Nguyên Dực cùng Tôn Thư ăn cơm chiều xong liền mang theo hạ nhân rời đi.

Xe ngựa của Tôn Thư đã sớm được phân phó chờ ở cửa! Tôn Thư nhìn thấy xe ngựa của mình, bỗng chốc dừng lại, cậu không có ý định đi lên.

Cậu nhớ rõ đời trước cũng là lúc này khi rời khỏi Tôn gia, đi đến nửa đường, đáy thùng xe lại đột nhiên bị sập, cả người cậu hung hăng ngã lăn xuống đất, bị đập vào gáy nên hôn mê bất tỉnh, chờ khi cậu tỉnh lại thì đã là chuyện của ba ngày sau.

.

May mắn quần áo trên người cậu nhiều, thịt cũng nhiều nên mới không thương tổn đến xương cốt, nhưng vẫn phải nằm trên giường khoảng một tháng mới có thể ra khỏi cửa..

Chuyện này sau đó bị truyền khắp Cao Lăng Thành, tất cả mọi người đều chê cười cậu là một con heo bự ngu ngốc, thùng xe rắn chắc như vậy cũng có thể ngồi hỏng.

Hiện giờ ngẫm lại, xe ngựa là me cậu cho người đặc chế, nhất định đã được nàng kiểm tra nghiêm khắc mới yên tâm đưa cho cậu sử dụng, căn bản không có khả năng dễ dàng hỏng như vậy, cho nên cậu không thể không hoài nghi là có người âm thầm động tay động chân.

Tôn Thư nhìn phu xe, vừa lúc đối diện với tầm mắt của hắn. phu xe né tránh ánh mắt của cậu, vẻ mặt chột dạ quay đầu đi, Tôn Thư híp híp mắt.

“Thiếu gia, mời lên xe.” Người hầu Tôn Đại lên tiếng nói.

Tôn Thư nhìn về phía Tôn Đại, ánh mắt lạnh băng như nhìn thấu tất cả, làm Tôn Đại không nhịn được run lên, vội vàng rũ mắt tránh đi tầm mắt của cậu.

Tôn Thư quay đầu nhìn về phía người hầu Tôn Tiểu ở bên trái. Tôn Tiểu cúi thấp đầu, không dám nhìn Tôn Thư.

Tôn Thư hừ lạnh trong lòng, Tôn Đại, Tôn Tiểu hai huynh đệ này biết xe ngựa có vấn đề. Hơn nữa, nếu cậu không đoán sai, hai người này nhất định sớm đã bị người mua chuộc, bằng không cứ mỗi khi cậu bị người khác bắt nạt lại chạy đi tìm Ô Ngọc xin giúp đỡ.

Mệt cậu ở đời trước còn bỏ ra một đống bạc, cưới hai lão bà như hoa như ngọc cho hai anh em bọn họ, bọn họ lại hồi báo cậu như vậy. Tôn Thư mím môi, xem ra phải đổi bọn họ đi.

“Thiếu gia, mời lên xe.” Tôn Đại lại lần nữa lên tiếng nhắc nhở.

Tôn Thư nhìn về phía xe ngựa của Hắc Nguyên Dực, nhẹ giọng nói: “Ta muốn ngồi cùng với phu quân của ta.”

“Nhưng, xe ngựa của Hắc gia quá nhỏ……”

Tôn Thư trực tiếp bước đến trước xe ngựa của Hắc Nguyên Dực, dưới ánh mắt nghi hoặc của hộ vệ Hắc Càn, cậu tiến vào trong xe.

Thùng xe rộng sáu thước liền bị thân thể khổng lồ của cậu lấp đầy không gian, ngay cả Hắc Nguyên Dực cũng bị ép vào một góc không thể động đậy.

“……” Hắc Nguyên Dực nheo mắt, lạnh nhạt mà nhìn chằm chằm vào Tôn Thư.

Tôn Thư vặn vẹo cái mông có khoảng sáu thước ngang của mình, tìm tư thế thoải mái, ngồi xong, mở miệng nói: “Hôm nay cảm ơn ngươi đã giúp đỡ.”

“Đi xuống.” Thân thể của Hắc Nguyên Dực cùng Tôn Thư dán chặt vào nhau, thậm chí có thể nói thân thể của y đã rơi vào trong thân thể của Tôn Thư, ngực cũng bị ép đến sắp thở không nổi.

Tôn Thư làm lơ khí lạnh phát ra trên người y: “Xe ngựa của ta hỏng rồi.”

“……” Hắc Nguyên Dực nhìn chằm chằm cậu một lát, trầm giọng nói: “Hồi phủ.”

Tuy nhiên, qua một hồi lâu mà xe ngựa vẫn không có động tĩnh.

Hắc Nguyên Dực đang muốn lên tiếng hỏi, thanh âm Hắc Càn truyền đến: “Chủ tử, ngựa kéo không nhúc nhích được xe.”

Trong xe, không khí trở nên vô cùng xấu hổ.

Hắc Nguyên Dực: “……”

Tôn Thư cúi đầu không nói lời nào, chỉ là riêng thể trọng cậu đã hơn ba trăm kilogam! Cộng thêm Hắc Nguyên Dực, phu xe cùng với thùng xe, trọng lượng tổng cộng đã vượt qua năm trăm kilogam.

Hơn nữa hiện tại tuyết lại đang rơi, mặt đất đặc biệt trơn trợt, chỉ dựa vào một con ngựa để kéo xe! Đương nhiên kéo không nổi.

Hắc Nguyên Dực nhìn vào mắt Tôn Thư: “Thêm một con.”

“Dạ.”

Tôn Thư cười gượng một tiếng: “Ta sẽ giảm cân.”

“Không cần.” Hắc Nguyên Dực dùng tay nghịch cái bụng bị đẩy ra rồi lại tự động đàn hồi lại của cậu: “Như vậy rất tốt.”

“……” Tôn Thư nhìn tên đàn ông đang chơi đùa bụng của mình đến vô cùng vui vẻ, khóe mắt hung hăng giật giật! Tên khốn này thế mà lại dám đem bụng cậu trở thành món đồ chơi???
« Chương TrướcChương Tiếp »