Chương 85: Lưu bân tỏ tình–part 2

Ngọc Tình chợt đơ người ra, chuyện gì thế này! Con người này đang làm cái gì đây? Điên rồi à? anh ta muốn lôi mình đi đâu?

Chỉ cảm thấy Ngọc Tình muốn vung tay thoát ra khỏi Lưu Bân nhưng Lưu Bân lại từ từ dừng bước lại, quay đầu nhìn Ngọc Tình, thở dài một tiếng vẻ bất lực: “Yên nào!”

Giọng nói Lưu Bân rất nhẹ nhàng, mang theo chút bất lực, lại thể hiện tình cảm sâu đậm, nhìn ánh mắt Ngọc Tình lúc này – cô đang không biết làm thế nào, bước chân Ngọc Tình đột nhiên dừng lại nhưng sau đó mà xui quỷ khiến thế nào lại đi theo anh ta.

Hai người vừa mới ra khỏi tổng bộ bang Chim ưng, phía Phong Nhã Trần đã nhận được tin tức.

Phong Nhã Trần lúc này đang bù đầu với một đống tài liệu, kể từ khi 13 tuổi anh đã bắt đầu giải quyết các nghiệp vụ của tập đoàn Phong Thị, cho tới nay là đã được ba năm rồi.

“Ồ?” Phong Nhã Trần nghe thấy có người đến truyền tin, anh khẽ ngẩng đầu lên, nhìn người đó, đôi mắt đầy vẻ hứng thú.

“Thiếu gia Nhã Trần! Đây là sự việc chính xác 100%! Tiểu nhân tận mắt nhìn thấy tiểu thư Ngọc Tình và Lưu Bân kéo tay nhau đi ra khỏi bang Chim ưng....”

Còn chưa nói dứt lời, anh ta liền nhìn thấy ánh mắt Phong Nhã Trần tối sầm lại, đôi mắt đó u ám giống như bầu trời sắp nổi cơn giông bão.

Người đó nhìn thấy ánh mắt Phong Nhã Trần liền rùng mình, tiểu thư nói rất đúng, theo dõi Ngọc Tình thì nhất định phải nắm được điểm sơ hở của cô! Chỉ cần làm cho trái tim Phong Nhã Trần trở nên lạnh lùng, vậy thì vị trí nữ chủ nhân tương lai của tập đoàn Phong Thị chỉ có thể là tiểu thư mà thôi!

Thế nhưng khi sự đắc ý trong ánh mắt của người đó tồn tại chưa được bao lâu thì đột nhiên một tập tài liệu dày cộp liền được hất ra.

Người đó lập tức hốt hoảng nhìn Phong Nhã Trần, chỉ thấy Phong Nhã Trần dùng ánh mắt tức giận nhìn mình, nói lạnh lùng: “Ai bảo anh theo dõi cô ấy?”

“Tiểu...Tiểu nhân....” còn chưa nói hết câu, ánh mắt Phong Nhã Trần càng trở nên tức giận hơn, lại một tập tài liệu nữa được ném xuống đất.

“Là...là Hồng tiểu thư!” người đó lắp bắp, ánh mắt hết sức sợ hãi nhìn vào Phong Nhã Trần.

Ấn tượng của anh ta về Phong Nhã Trần, đó là một thiếu gia đẹp trai một cách quá đáng, từ trước tới giờ chưa bao giờ thấy Phong Nhã Trần thật sự tức giận, nhưng anh ta chưa từng nghĩ rằng một thiếu gia đẹp như tranh vẽ tới lúc tức giận lên lại làm người khác sợ hãi thế này.

Phong Nhã Trần khi nghe thấy ba chữ Hồng tiểu thư, liền từ từ nhớ lại, thế nhưng không kể anh nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra rằng anh còn quen một tiểu thư như vậy sao?

Vậy là, anh lạnh lùng nhìn người đàn ông đó: “Cút, quay về nói với cái cô tiểu thư gì đó của nhà anh rằng nếu không muốn bị bán tới nơi khỉ ho cò gáy để làm nô ɭệ thì hãy an phận một chút!”

Phong Nhã Trần vừa nói dứt lời, người đó liền quay người chạy thẳng một mạch, Phong Nhã Trần thiếu gia đúng là làm người ta sợ chết khϊếp, sau này có cho kẹo anh ta cũng không dám tới nữa.

Còn Phong Nhã Trần thì lại từ từ cúi đầu xuống, nghĩ về cái vị tiểu thư họ Hồng đó.

Tuy anh không nhớ cô ta là ai, anh ngoài Ngọc Tình và mẹ anh ra, những người phụ nữ khác hầu như chỉ đều liếc nhìn một cái. Nhưng cho dù là như vậy, anh không cho phép người khác làm tổn thương người phụ nữ của anh dù chỉ là một sợi tóc. Vì vậy cái cô Hồng tiểu thư này, không biết gì về cô ta nhưng anh cũng phải cho cô ta biết, cô ta to gan lớn mật cỡ nào mà dám theo dõi Tình Tình của anh.

Sau khi nghĩ xong về việc này, Phong Nhã Trần lập tức nhớ tới lời của người đó, Lưu Bân và Ngọc Tình kéo tay nhau đi? Ha ha, có đánh chết anh cũng không tin, nói không chừng là cái tên Lưu Bân đó lôi cô đi!

Còn Tình Tình, chẳng có ai hiểu cô hơn anh, cô là một người chỉ mạnh mồm nhưng lại có trái tim ấm áp, đương nhiên trái tim ấm áp đó của cô chỉ dành cho những người không uy hϊếp tới cô, còn Lưu Bân đối với cô thì lại là một người vô cùng đặc biệt.

Vì vậy nếu như anh ta cưỡng chế lôi Ngọc Tình đi, vậy thì nghe còn có vẻ hợp lý.

Không thể phủ nhận, trên thế giới này Phong Nhã Trần là một người hiểu rõ về Ngọc Tình nhất, sự đoán biết của anh hầu như là đoán đúng toàn bộ những suy nghĩ, tâm tư của Ngọc Tình.

Chắc chắn rằng đối với Ngọc Tình mà nói, Lưu Bân là một người khá đặc biệt. Trên thế giới này đối với Ngọc Tình, ngoài Phong Nhã Trần là người mà cô đã nhắm chắc ra thì còn có hai người đàn ông – người mà khá đặc biệt đối với cô – đó chính là Lưu Bân và Phác Vũ.

Phác Vũ thì không cần nói rồi, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, Ngọc Tình yêu là yêu cái sự thuần khiết của Phác Vũ.

Còn Lưu Bân, trong con mắt của Ngọc Tình thì người đàn ông này tuyệt đối là một người nội tâm! Có lúc anh ta rất giống một người đàn ông thực sự, thế nhưng có lúc lại như một đứa trẻ.

Cô đã sống qua cả một đời người, sao lại không nhìn ra tâm tư của anh ta chứ. người này thích cô, thời gian cũng không ngắn hơn thời gian Phong Nhã Trần thích cô, thậm chí vì cô mà còn không đi học ở trường đại học B.

Nói ra thì cô cũng không phải là một người nhu nhược, thích thì là thích, không thích thì là không thích, thế nhưng khi đối diện với Lưu Bân, cô liền không có cách nào để có thể từ chối một cách thẳng thắn.

Đơn giản! Cô nợ anh ta!

Lưu Bân đã lôi Ngọc Tình tới thẳng trường tiểu học, nơi bây giờ họ đang đứng chính là nơi mà lần đầu tiên Lưu Bân gặp Ngọc Tình.

“Ngọc Tình!” Lưu Bân ngẩng đầu nhìn Ngọc Tình: “Lần đầu tiên anh gặp em là ở đây!”

Ngọc Tình gật đầu, rồi cô nghĩ tới cốc trà sữa vị cà phê năm đó, cô cảm thấy đang hoài nghi bản thân rằng sao lúc đó cô lại có thể uống hết nó.

Lưu Bân vẫn nhìn chằm chằm vào Ngọc Tình, nhìn thất cô thất thần, thần sắc anh ta bỗng có chút thất vọng, đưa tay ra vỗ nhẹ lên đầu Ngọc Tình, tiếp tục nói: “Khi đó anh liền nghĩ, Ba anh chắc chắn là đang bốc phét, trên thế giới này làm gì có cô bé nào lại lợi hại đến thế! Thế nhưng lần đầu tiên nhìn thấy em, anh liền không hiểu tại sao lại cảm thấy có thể ba anh đã nói đúng.”

Ngọc Tình nghe thấy vậy liền nhướn mày.

“Sau đó, em đã cứu anh. anh không thể không thừa nhận, em rất lợi hại!” Lưu Bân nhìn Ngọc Tình, đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc cô, trong đôi mắt đó là sự yêu thương: “Em không biết em đã lạnh lùng, kiêu ngạo như thế nào đâu, lúc nào cũng tỏ ra nghiêm nghị rồi như coi thường hết thiên hạ, thế nhưng em lại không biết em đáng yêu tới mức nào đâu.”

Lưu Bân bỏ tay trên đầu cô xuống, ánh mắt anh ta cho thấy anh ta đang hồi tưởng lại, sau đó nhìn Ngọc Tình khẽ cười: “Anh đang nghĩ, nếu anh thổ lộ tình cảm của mình với em sớm hơn, nếu anh giống như Phong Nhã Trần luôn ở bên cạnh em, không rời xa em, thì liệu em có đón nhận anh không.”

Ngọc Tình đứng đó đần người ra, không ngờ một Lưu Bân luôn giấu những suy tư tình cảm của mình hôm nay lại tỏ tình với cô, cô mở miệng nhưng không biết phải nói gì.

“Anh biết, anh không ưu tú xuất sắc bằng Phong Nhã Trần, không thể phủ nhận, cậu thanh niên đó đủ tư cách để ở lại bên cạnh em, thế nhưng Ngọc Tình, lẽ nào anh không đủ tư cách sao? Tại sao trong mắt em chỉ có một mình cậu ta, mà lại không nhìn thấy anh? em có thể nhìn xem, anh đang ở ngay bên cạnh em đây, anh cũng có thể yêu thương và bảo vệ em! em muốn có thứ gì, kể cả là sao trên trời anh cũng có thể ngắt xuống cho em!”

Ngọc Tình nghe thấy lời tỏ tình ngọt ngào của anh ta cô đột nhiên khẽ cười: “Anh có biết em muốn gì không?” cô sớm đã qua cái lúc muốn có trăng sao rồi!

“Ngọc Tình, anh biết em tuy lúc nào cũng giống như một người có mắt trên đỉnh đầu vậy, nhưng anh biết em không phải là một người không coi ai ra gì, hơn nữa em có năng lực để không cần để ý tới người khác!” Lưu Bân khẽ cười, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

“Anh đương nhiên biết em muốn gì, hoặc là có thể khi vừa bắt đầu anh không biết, nhưng đã bao lâu như thế, anh sao lại không biết Ngọc Tình em muốn gì chứ?” Lưu Bân khẽ thở dài: “Khi em mới bảy tuổi đã có năng lực như vậy, người như em sao lại chịu ở bên dưới người khác chứ?”

Ngọc Tình ngước mắt lên nhìn Lưu Bân, ánh mắt có chút phức tạp: “Anh biết em muốn gì, vậy anh không sợ em em cướp mất cái tổ của cha anh à? anh phải biết rằng bang Chim ưng là công sức gây dựng cả đời của cha anh đấy! anh có thể dâng nó lên tay em sao?”

Lưu Bân nghe thấy vậy chỉ khẽ cười, đưa tay lên véo nhẹ vào mũi Ngọc Tình: “Đừng nói là một cái bang Chim ưng, kể cả em có muốn lấy mạng anh anh cũng nguyện dâng cho em, chỉ là Ngọc Tình, em có nỡ không?”

Ngọc Tình khẽ cười nhìn vào mắt Lưu Bân giống như đang nhìn một kẻ ngốc, cô mở miệng nói nhẹ nhàng vừa đủ để anh nghe nhưng rõ ràng: “Nỡ!”

Lưu Bân nghe thấy vậy đột nhiên bật cười, nụ cười có chút khổ tâm: “Tuy anh đã đoán ra rằng em sẽ nỡ, thế nhưng sao nghe em nói, trong lòng lại thấy buồn như vậy nhỉ?”

Nói rồi Lưu Bân nhìn Ngọc Tình với ánh mắt kiên định: “Cả cuộc đời này, anh sẽ không buông em ra một lần nữa! Tám năm rồi! anh đã chịu đủ rồi! tám năm qua anh đã nhìn em lớn lên, nhìn em càng ngày càng trở nên lợi hại, nhìn em và cậu ta tình cảm càng ngày càng tốt đẹp, con tim anh giống như bị ngàn mũi kim đâm vào vậy! tám năm nay, em vô tình hoặc cố ý né tránh anh, một cuộc sống như thế anh nhận đủ rồi! còn nếu em thực sự nỡ lòng thì em hãy gϊếŧ chết anh đi!”

Nói rồi Lưu Bân nhắm mắt lại: “Nếu em không gϊếŧ anh, vậy thì em nhất định phải đón nhận anh!”

Ngọc Tình nghe thấy vậy chỉ cười lạnh lùng, đây là cái lôgic cường đạo gì vậy chứ? cô không gϊếŧ anh ta thì phải đón nhận anh ta? Anh ta làm thế này là đang ép cô gϊếŧ anh ta sao?

Nghĩ rồi tiếng cười của Ngọc Tình càng lạnh lùng hơn, cổ tay khẽ xoay, một con dao găm xuất hiện trong tay, cô đưa lên hướng thẳng vào tim Lưu Bân: “Anh tưởng em không dám gϊếŧ anh à?”

Lưu Bân vẫn nhắm mắt và lắc đầu, nói lời súc tích: “Em dám, vì vậy, mời! nếu em không gϊếŧ anh, vậy thì em đừng có nghĩ sẽ được ung dung thoải mái ở bên cạnh Phong Nhã Trần!”

Ngọc Tình nghe thấy vậy sắc mặt cô trở nên lạnh lùng, cô khẽ dùng lực, mũi dao đâm vào da thịt Lưu Bân: “Anh đang uy hϊếp em đấy à? em chưa từng nói với anh rằng em ghét nhất bị người khác uy hϊếp à?”

Lưu Bân khẽ cười, sắc mặt dần trắng bệch ra, vẫn nhắm mắt anh nói: “Em đã từng nói.”

Nói vậy nhưng Lưu Bân vẫn không hề có ý định lùi bước: “Nhưng ngày hôm nay em nhất định phải đưa ra sự lựa chọn!”

Anh ta yêu cô, ngay từ khi nhìn thấy cô lần đầu tiên anh ta đã thích cô, nếu nói, Ngọc Tình yêu Phác Vũ ngay từ cái nhìn đầu tiên, vậy thì Lưu Bân với Ngọc Tình cũng vậy, thậm chí là còn không thể buông bỏ được! Tám năm nay, anh cứ nghĩ rằng bản thân mình có thể quên được cô, có thể buông tay! Thế nhưng thực tế đã nói cho anh ta biết, rằng anh ta không hteer! Cả cuộc đời này, anh ta đều không thể buông bỏ cô được! Anh đã cứ như vậy dõi theo cô tám nay nay, anh làm sao có thể lại tiếp tục chỉ dõi theo cô tám năm, mười năm, hai mươi năm nữa!

Anh làm không nổi! vốn dĩ anh cũng chẳng phải là một người tốt gì! Nếu cô thực sự có thể ra tay, vậy thì hãy gϊếŧ anh đi! Anh thực sự sợ hĩa có một ngày bản thân vì ghen tỵ, vì không đạt được mà sẽ làm điều gì ngu ngốc, anh thực sự sợ có một ngày bản thân mình sẽ làm hại tới cô.

Thế nhưng cô có biết không, cả cuộc đời này, người anh không muốn làm hại nhất chính là cô.

Ngọc Tình nhìn nét mặt Lưu Bân giống như đang muốn được giải thoát, ánh mắt cô chợt có sự phức tạp thoáng qua. Người đàn ông này, cô không thể nào đón nhận, bọn họ đã được định sẵn là kẻ thù của nhau.

Cô không thể từ bỏ bang Chim ưng, không thể đi ngược lại với ước nguyện ban đầu! Vì vậy bọn họ bắt buộc là sẽ phải đứng đối diện nhau! Nếu có thể Ngọc Tình cũng muốn cứ thế này gϊếŧ chết anh ta, nhưng dễ mà lại thành khó! Bây giờ, nhìn nét mặt của anh ta, nghĩ tới mỗi câu mỗi từ anh ta nói, nghĩ tới những năm vừa rồi, đối với những hành động của cô, anh đều mắt nhắm mắt mở cho qua, cô lại không ra tay nổi.

Người đàn ông này, cô nên làm thế nào đây!

“Đồ điên!” Ngọc Tình thấp giọng mắng một tiếng, rút dao ra rồi quay người bước đi!

Lưu Bân cảm nhận được Ngọc Tình đang rời đi, khẽ cười, anh ta mở mắt ra, nhìn theo bóng dáng cô: “Hôm nay em không gϊếŧ chết anh, sau này em sẽ phải hối hận!” bởi vì anh sẽ không buông tay một lần nữa đâu!

Ngọc Tình nghĩ về sự việc ngày hôm nay, càng nghĩ càng thấy tức giận, chẳng làm được việc gì nên hồn, Lưu Bân thì tự nhiên như lên cơn thần kinh vậy!

Nghĩ rồi Ngọc Tình xoay người, cơ thể cô biến mất, khi xuất hiện lại thì đang ở trước mặt Phong Nhã Trần.

Dù gì thì bây giờ con tìm cô đã hỗn loạn rồi, không có cách nào để làm việc được nữa, vì vậy cô liền đi tìm Phong Nhã Trần, xem xem anh đang làm gì.

Đang giải tập trung quyết công việc với một đống tài liệu nhưng Phong Nhã Trần cảm nhận được Ngọc Tình đã tới, anh khẽ cười, trong đôi mắt đó là sự vui vẻ, anh ngẩng đầu lên nhìn Phong Nhã Trần: “Sao hả? hẹn hò xong rồi à?”

Hả? Ngọc Tình đơ người ra, nhìn vào mắt Phong Nhã Trần, sao anh ấy lại biết nhỉ? Lẽ nào anh dùng thần thức để theo dõi cô?

Phong Nhã Trần vừa nhìn nét biểu cảm trên mặt Ngọc Tình liền biết cô đang nghĩ gì, anh thở dài một tiếng, lườm yêu cô: “Em ngừng ngay những suy nghĩ, suy đoán lung tung đó lại đi!”

Nói rồi anh đứng lên kéo tay Ngọc Tình ngồi xuống ghế sô pha: “Chuyện gì thế? Sao sắc mặt lại kém thế này?”

Ngọc Tình nghe thấy anh hỏi đột nhiên nhớ tới Lưu Bân, trong lòng lại thấy bực dọc, cô chẳng thèm suy nghĩ liền nói: “Cái tên điên rồi Lưu Bân!”

“Lưu Bân?” Phong Nhã Trần khẽ cười: “Sao vậy, anh ta tỏ tình với em à?”

“Tỏ tình cái đầu anh ta ý!” Ngọc Tình vừa nghe thấy hai từ tỏ tình liền lập tức nổi xung lên: “Cái tên khốn nạn đó!”

“Ấy....” Phong Nhã Trần nhìn thấy trạng thái của Ngọc Tình lúc này liền lập tức thấy bất lực, cái tên Lưu Bân đó đã làm gì không biết? Nếu là tỏ tình chẳng phải sẽ rất tình cảm sao? Sao Tình Tình lại như ăn phải thuốc nổ thế này? Lẽ nào cái tên Lưu Bân đó không phải là đã tỏ tình?

“Rốt cuộc sao vậy?” Phong Nhã Trần khẽ nắm lấy tay Ngọc Tình, hỏi nhẹ nhàng.

“Anh đã từng thấy tỏ tình như vậy chưa? Hôm nay em không gϊếŧ chết anh ta đúng là tổ tiên anh ta đã phù hộ! dám uy hϊếp em!” Ngọc Tình nghe thấy Phong Nhã Trần hỏi, lập tức đem toàn bọ sự việc hôm nay xảy ra nói ngắn gọn cho Phong Nhã Trần nghe.

Nói với tốc độ rất nhanh, làm cho Phong Nhã Trần đơ người ra rồi toát mồ hôi, xem ra hôm nay Ngọc Tình tức giận cũng không hề nhẹ.

Nói ra thì Lưu Bân cũng là một nhân tài, làm gì có ai tỏ tình tỏ thành ra như thế, lại còn gϊếŧ người, máu chảy. có mà giống kẻ thù gặp nhau thì có!

Phong Nhã Trần nghĩ mà thấy cạn lời, hai người này đều không phải là người dễ chịu thua. Với tính cách của Ngọc Tình, tức giận mà không gϊếŧ chết anh ta, tuyệt đối là nhờ tổ tông anh ta đã tích đức rồi!

Phong Nhã Trần nghĩ vậy rồi nhìn Ngọc Tình: “Tình Tình em bớt giận đi, cùng lắm thì giờ chúng ta đi gϊếŧ chết hắn!” nói rồi anh lại nhìn Ngọc Tình: “Anh nói này Tình Tình, không phải là em không ra tay nổi chứ? ”

“Không ra tay nổi? ai nói thế chứ!” Ngọc Tình bật cười rồi lại im bặt, nhìn chằm chằm Phong Nhã Trần tức giận: “Bây giờ em sẽ đi gϊếŧ anh ta!”

Phong Nhã Trần nghe thấy vậy không có hành động gì, chỉ khẽ cười lặng lẽ ngồi đó nhìn Ngọc Tình.

Ngọc Tình đứng phắt lên bước đi, nhưng chưa được mấy bước chân liền dừng lại, nhìn Phong Nhã Trần: “Này, em bảo, anh cố ý đúng không?”

Phong Nhã Trần nhún vai: “Anh cố ý gì chứ? là em cảm thấy tức giận, anh chỉ gợi ý một chút mà thôi!”

Ngọc Tình nghe anh nói vậy thực sự không biết nói gì nữa, lại ngồi xuống, nhìn Phong Nhã Trần: “Dám uy hϊếp em như thế mà chưa chết chỉ có mình anh ta! Chắc chắn là do tổ tông anh ta đã tích đức rồi!”

“Ừm ừm!” Phong Nhã Trần cười cười, rồi vỗ tay vào lưng Ngọc Tình. Vừa cười vừa gật đầu: “Đúng đúng, là do tổ tông anh ta tích đức thì mới dám chọc tức Tình Tình của anh như thế, anh ta đáng phát vứt cho chó cắn mới phải! Tình Tình em đừng tức giận nữa, hôm nay anh sẽ đi giải quyết anh ta!”

Phong Nhã Trần nói giọng lạnh lùng, dường như thật sự muốn gϊếŧ chết Lưu Bân vậy: “Còn dám tỏ tình với Tình Tình nhà ta! Không còn coi Phong Nhã Trần này ra cái gì rồi! anh nhất định phải gϊếŧ chết anh ta!”

_________________