Phong Nhã Trần dưới sự chăm sóc tận tình chu đáo của Ngọc Tình cũng đã từ từ khỏe lại, một tuần sau, hai người cùng nhau xuất hiện ở vường trường. Hai người đi bên nhau vừa cười vừa nói, những người nhìn thấy Ngọc Tình đều cảm thấy kì lạ, cô gái đó chính là Ngọc Tình sao?
Tuy Ngọc Tình của bây giờ nhìn thì vẫn còn có chút lạnh lùng, nhưng nói về tổng quát thì nhìn hiền lành ấm áp hơn nhiều rồi, không còn cái nét mặt và thái độ làm người khác không dám tiến lại gần như trước kia.
“Ngọc Tình!” Tiếng gọi của Lưu Bân vang lên từ phía sau lưng của hai người, cả Ngọc Tình và Phong Nhã Trần đều đột nhiên dừng bước.
Ngọc Tình quay người lại, nhìn Lưu Bân, Lưu Bân thì vẫn với bộ dạng nhìn có vẻ xấu xa như lần đầu gặp mặt, đôi mắt hếch lên của cậu ta nhìn chằm chằm Ngọc Tình và Phong Nhã Trần.
“Sao vậy? Lưu thiếu gia?” Ngọc Tình khẽ cười, nhướn mày nói.
“Sao hả? Bố anh bảo em bảo vệ sự an toàn cho anh, nhưng em bây giờ thì sao? Một tuần không tới trường, em đang làm cái gì vậy?” Lưu Bân nhìn bộ dạng hòa hợp của Ngọc Tình và Phong Nhã Trần, nghe Ngọc Tình nói với giọng điệu chẳng quan tâm gì tới mình, tự nhiên cậu ta sôi máu gầm lên.
Ngọc Tình nhìn Lưu Bân trong bộ dạng tức giận đó, cô đưa tay ra bịt hai lỗ tai lại, nheo mày nói lạnh lùng: “Anh uống nhầm thuốc đấy à? từ khi nào tôi chỉ có nhiệm vụ là bảo vệ anh? Chẳng lẽ tôi không thể có việc của riêng mình à? tôi cũng chưa tới mức bán thân mình cho Lưu gia nhà anh!”
“Em...” Lưu Bân thấy Ngọc Tình cũng cáu rồi, dần dần dịu lại, cậu ta nhìn ánh mắt phức tạp của Ngọc Tình, sau đó nói nhẹ nhàng hơn hẳn: “Vậy thì em cũng không thể biến mất một tuần như thế chứ! anh tìm không thấy em, anh....”
Phong Nhã Trần nghe tới đây, đưa tay lên khoác tay vào tay Ngọc Tình, hai mắt chớp chớp nói: “Tình Tình, có phải vì tớ mà cậu bị nhỡ việc không?”
“Không phải tại cậu!” Ngọc Tình vỗ vào tay Phong Nhã Trần nói nhẹ nhàng.
Hai người quan tâm vỗ về nhau dưới con mắt của Lưu Bân làm cậu ta đột nhiên thấy tim mình thắt lại, từ khi nào mà Ngọc Tình lại trở nên gần gũi với người khác thế này?
“Ngọc Tình, em với tư cách là đường chủ của Lôi Hổ Đường, cả một tuần trời không xuất hiện, như thế là không phù hợp với quy tắc?” hai mắt hếch của Lưu Bân sau khi nhìn Ngọc Tình thì liếc sang nhìn Phong Nhã Trần, cái tên ranh con này đúng là ngứa mắt.
Phong Nhã Trần tranh thủ lúc Ngọc Tình không chú ý, cậu nghịch ngợm làm mặt xấu chớp chớp mắt chọc tức Lưu Bân, ánh mắt câu đầy sự đắc ý đứng bên cạnh Ngọc Tình! Tình Tình bây giờ là thiếu gia rồi cơ đấy!
Lưu Bân thấy vậy ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng, đến nỗi mà dường như không khí xung quanh cũng lạnh theo. Biết là cậu ta đang nổi giận với Ngọc Tình thế nhưng tất cả những điều này trong mắt Ngọc Tình thì lại chẳng có ý nghĩa gì.
Chỉ nhìn thấy nụ cười khẽ giống với thường ngày trên môi Ngọc Tình, cô nói lạnh lùng: “Sao hả? Thiếu bang chủ đến để kiểm tra công việc đấy à? từ khi nào mà bang Chim ưng quản lý cả ở đây thế? Người của Lôi Hổ Đường chẳng phải là trẻ con, lẽ nào bắt buộc tôi phải tận mắt trông coi bọn họ à? lại nói, tôi có ở đó hay không thì có khác gì nhau, những người của Lôi Hổ Đường như thế nào thì chắc anh còn rõ hơn tôi ấy!”
“Ngọc Tình, anh....” Lưu Bân nhìn Ngọc Tình như vậy liền biết chắc chắn là cô tức giận rồi, cậu ta há mồm định giải thích, nhưng sau khi nhìn Phong Nhã Trần thì lại đem tất cả những lời giải thích nén lại trong lòng. Tên Phong Nhã Trần kia có thể đứng bên cạnh cô giả vờ đáng thương và lấy lòng cô nhưng cậu ta có sự kiêu ngạo của riêng mình! Vì vậy cậu ta thay đổi lời lẽ và thái độ, nói với ngữ điệu có chút mỉa mai chế nhạo: “Sao nào? Ngọc Tình cô chẳng phải rất có bản lĩnh àm? Có chút chuyện thế mà cũng không xử lý được?”
Ngọc Tình nghe thấy vậy đột nhiên cảm thấy nực cười, đôi mắt to tròn của cô nhìn Lưu Bân, hỏi lại: “Thiếu bang chủ, anh làm thế này là đang dạy tôi phải vượt quyền của cha anh đấy à?”
Lưu Bân lúc này không biết nói gì thêm, chỉ hậm hực nhìn chằm chằm Phong Nhã Trần, thở hắt ra một tiếng rồi quay người rời đi. Cậu cũng không biết bản thân mình bị làm sao, sao lại nhìn thấy Ngọc Tình và Phong Nhã Trần ở bên cạnh nhau thì lại tức giận, sao lúc đứng trước cảnh như vậy thì nói không nên lời, sao lại cảm thấy trong lòng thực sự không vui.?
Cậu không hiểu, cũng không muốn hiểu, Ngọc Tình đối với cậu ta chỉ là một thuộc hạ, một cô bé mà có vẻ rất thú vị mà thôi! Lưu Bân tự nói với bản thân mình sự thực như vậy.
“Tình Tình, tớ....” Phong Nhã Trần nhìn Ngọc Tình, ngẩng đầu lên đang định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy Ngọc Tình nhìn theo dáng Lưu Bân đang đi khuất thì hình như có suy nghĩ điều gì, trong phút chốc cậu đơ người ra, không biết nên nói gì.
“Sao vậy?” đúng lúc Phong Nhã Trần nghĩ đông nghĩ tây, Ngọc Tình cất tiếng hỏi, giọng điệu có chút lạnh nhạt, bên tai Phong Nhã Trần thì cậu ta vẫn cảm nhận được sự ấm áp.
“Tình Tình chúng ta đi nhanh đi. Mấy ngày nữa là được nghỉ rồi, Tình Tình, bài kiểm tra cuối kì nhất định cậu phải làm tốt như kiểm tra giữa kì nhé!” Phong Nhã Trần cười cười nói.
“Ừm!” Ngọc Tình gật đầu, cô nghĩ thời gian đúng là trôi đi nhanh thật, chớp mắt cái đã lại hết bốn tháng rồi, sắp nghỉ rồi. cô nhìn nụ cười trên môi Phong Nhã Trần, cô đánh trống lảng: “Sao hả thiên tài nhí? Cậu sợ tớ sẽ cướp mất vị trí đứng đầu của cậu à?”
“Ai nghĩ thế chứ!” Phong Nhã Trần lắc đầu: “Tình Tình nhà tớ vốn dĩ là người giỏi nhất rồi! nhanh đi thôi!”
Ngọc Tình nhìn bộ dạng này của Phong Nhã Trần không nhịn được cười, đột nhiên cô cảm thấy một người như thế này lúc nào cũng có thể ở cạnh cô thật tốt biết bao.
Cô khẽ gật đầu cùng với Phong Nhã Trần đi vào lớp, vừa mới bước vào lớp liền nhìn thấy Nhạc Nhân ngồi ở chỗ của mình, thần sắc có chút buồn, Ngọc Tình không thể không cười một tiếng, cái con bé lúc nào cũng làm mưa làm gió đó, đến bây giờ e rằng là cuộc sống cũng không dễ dàng gì.
“Tình Tình, cuối cùng thì cậu cũng đi học rồi!” An Tiểu Mễ chạy lại gần, đôi mắt xinh đẹp đó nhìn Ngọc Tình rồi lại liếc nhìn Phong Nhã Trần, sau cùng cô khẽ cười, ghé miệng vào tai Phong Nhã Trần nói: “Cuối cùng cũng tán được Ngọc Tình rồi?”
“Ừm!” Phong Nhã Trần hãnh diện gật đầu, nhìn An Tiểu Mễ nói: “Tớ nói cho cậu biết, sau này cậu đừng có mà bắt nạt tớ, cẩn thận không Ngọc Tình nhà tớ sẽ xử lý cậu!”
Ngọc Tình nghe thấy vậy chỉ biết bĩu môi nhìn Phong Nhã Trần sau đó trở về chỗ ngồi với khuôn mặt không biểu cảm, trẻ con bây giờ trưởng thành sớm quá, cô không làm tổn thương nổi nữa rồi.
“He he.” Phong Nhã Trần và An Tiểu Mễ nhìn Ngọc Tình không thể không khẽ cười, một Ngọc Tình như thế này đáng yêu thật đấy.
“Ấy! Tình Tình!” Anh Tiểu Mễ đuổi theo, nhìn Ngọc Tình đầy vẻ thần bí nói: “Tình Tình, tớ nói với cậu một chuyện.”
Ngọc Tình nhướn mày nhìn An Tiểu Mễ, không nói gì, biểu thị rằng cô đang chờ nghe đây.
“Tình Tình, gần đây Nhạc gia xảy ra chuyện rồi!” An Tiểu Mễ vừa nói vừa liếc nhìn Nhạc Nhân.
“Nếu cậu định nói cái đó thì đừng nói nữa, bây giờ trên báo đều tràn ngập khắp nơi rồi, tớ cập nhật tin tức không tới nỗi kém thế đâu!” Ngọc Tình nhìn An Tiểu Mễ ý muốn nói cậu đừng coi thường tớ.
“Không phải, còn nữa cơ!” An Tiểu Mễ bị chặn lại nhưng rất nhanh sau đó lại hào hứng nói: “Chúng ta sau khi kiểm tra cuối kì xong, nhà trường còn tổ chức cắm trại mùa đông, cậu có đi không Tình Tình?”
“Cắm trại mùa đông? Tin tức từ đâu thế?” Ngọc Tình đột nhiên dừng lại mọi động tác, nhướn mày nói.
“Đúng thế! Tin này là tin tức nội bộ đấy!” An Tiểu Mễ có vẻ đắc ý, đôi lông mày như đang nhảy múa.
“Tình Tình ơi, cậu không biết đấy thôi, trường của chúng ta là do An gia đầu tư đấy!” lúc này Phong Nhã Trần thò đầu vòa, một câu nói đã giải thích cho tin tức của An Tiểu Mễ.
An Tiểu Mễ hức một tiếng, lườm Phong Nhã Trần, giơ tay lên nhứ đấm: “Phong Nhã Trần, cậu đáng ghét thật đấy! cậu đứng về bên nào hả?”
“Đương nhiên là Tình Tình nhà tớ rồi!” Phong Nhã Trần nói vẻ sung sướиɠ, Ngọc Tình nghe thấy hai người bạn trêu chọc nhau liền bật cười.
Có điều cô thực sự không có hứng thú gì với lễ hội cắm trại mùa đông này, vì vậy cô nói: “Tớ không có hứng thú, chắc là sẽ không đi đâu.”
“Không đi? Tình Tình, lần này là đi tới Côn Minh đấy!” An Tiểu Mễ tròn xoe mắt, nói tiếp: “Nghe nói Côn Minh bốn mùa đều như mùa xuân ấy! cậu không muốn đi xem xem à?”
“Không muốn!” Ngọc Tình vừa nói dứt lời, liền cảm thấy chiếc nhẫn trên tay như đang cử động, càng lúc càng rõ hơn, chắc là nó đang phản đối việc cô không tham gia. Ngọc Tình sau khi trầm lặng một lúc, lại gật đầu: “Thôi thì đi vậy!”
Vừa nói lời đồng ý, chiếc nhẫn lại nhảy lên như vui mừng, Ngọc Tình không khỏi nghi ngờ, Côn Minh có gì mà chiếc nhẫn lại kích động tới vậy?