Tại Nhạc gia.
Nhạc Nhân chạy tung tăng về nhà, cô ta vui vẻ lắm, hôm nay Ngọc Tình không đi học, cô ta chắc mẩm là mẹ mình đã cho người dạy bảo Ngọc Tình một bài học rồi! đúng là tốt quá mà!
“Mẹ, mẹ ơi!” Nhạc Nhân vừa vào nhà vừa lớn tiếng gọi.
“Chị, chị hét toáng cái gì thế?” Nhạc Linh đi vào phía sau hỏi.
“Em gái, nói cho em một tin tốt lành, hôm nay Ngọc Tình không đi học, chắc chắn là mẹ đã cho người dạy bảo nó rồi!” Nhạc Nhân quay đầu nhìn Nhạc Linh, cười ha ha chạy lại gần, tiếng nói đều hết sức phấn khích vui mừng.
“Ồ? Thật à?” trong ánh mắt Nhạc Nhân lóe lên sự vui mừng giống như nỗi hận đã được rửa, cô ta lẩm bẩm: “Xem ra mẹ đúng là ra tay thật rồi, hức! Dám cướp anh Trần với tao à, đáng đời cho chết đi.”
Tiếng nói dã man từ miệng của Nhạc Linh dọa làm cho Nhạc Nhân sợ hãi, cô ta nhìn Nhạc Linh, đây có phải là đứa em gái lương thiện đáng yêu nhẹ nhàng của cô ta không?
Sự hoài nghi thắc mắt của Nhạc Nhân không tiếp tục được bao lâu, liề nhìn thấy trợ lý của Nhạc Chính Hạo – Kim Thành chạy vào như bay, rồi nhanh chóng lên tầng vào thư phòng của Nhạc Chính Hạo.
Lập tức ngay sau đó liền nghe thấy Nhạc CHính Hạo gầm lên tức giận cũng với tiếng rơi xuống đất của các đồ vật trong phòng: “Đồ rẻ tiền, cô là đồ đĩ điếm!”
Hai chị em Nhạc Nhân ở dưới tầng đều nghe thấy tiếng gầm rung lên của Nhạc Chính Hạo, rõ ràng là cơn tức không phải nhẹ. Sau đó trong phòng truyền ra tiếng khóc của Lưu Hâm: “Chính Hạo đây không phải là sự thật, đó chỉ là một người bạn thôi, thật đấy, Chính Hạo.”
Hai chị em nghe tới đây, bốn mắt nhìn nhau rồi chạy lên lầu.
“Ba, mẹ.” Đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy hai bàn tay Nhạc Chính Hạo đang hất chiếc bàn uống nước, đôi mắt hằm hằm nhìn như muốn ăn thịt Lưu Hâm.
Lưu Hâm nằm sõng xoài dưới đất yếu đuối, một tay đỡ lấy một bên mặt, khuôn mặt bà ta đỏ sưng lên, nhìn cũng biết chắc đã bị đánh không nhẹ.
“Ba, mẹ, sao vậy?” Nhạc Nhân chạy vào trong phòng, đỡ lấy Lưu Hâm, mếu máo khóc: “Ba, sao ba lại đánh mẹ?”
“Tại sao tao đánh mẹ mày à? mày hỏi hỏi xem mẹ mày đã làm những chuyện không biết hổ thẹn gì?” Nhạc Chính Hạo thở hắt ra một tiếng rồi hít vào thật sâu như để cố lấy lại sự bình tĩnh.
“Chính Hạo, em thực sự không làm chuyện đó!” Lưu Hâm với khuôn mặt yếu ớt đáng thương nhìn Nhạc Chính Hạo, nước mắt chảy ra ròng ròng, miệng vừa kêu khóc vừa nói không có.
“Không có?” Nhạc Chính Hạo tiến lên phía trước hai bước, lấy chân đá mạnh vào người Lưu Hâm, Lưu Hâm lại ngã lăn ra lần nữa, Nhạc Chính Hạo vứt tờ báo vào người Lưu Hâm, đứng nhìn bà ta từ đầu tới chân chỉ tay: “Cô còn dám nói không có à? cô xem xem đây là cái gì?”
Cuối cùng Lưu Hâm cũng liếc ánh mắt về phía tờ báo kia, lọt vào tầm mắt là những bức ảnh xá© ŧᏂịŧ không ra gì, cuối cùng cũng hoảng loạn và tỏ ra hối lỗi: “Chính Hạo, không phải như vậy đâu, không phải như thế....anh tha thứ cho em một lần, tha thứ cho em một lần đi.”
Nói rồi, Lưu Hâm bò dậy, muốn quỳ gối bò tới ôm lấy chân của Nhạc Chính Hạo, nhưng bị ông ta đá ra.
“Chính Hạo, em cầu xin anh!” Lưu Hâm lại lần nữa bò tới, Nhạc Chính Hạo lại lần nữa đá ra với khuôn mặt không nét biểu cảm, quay người bước về phía bàn đọc sách, vừa đi vừa nói: “Kim Thành, đi điều tra xem ai là người tung tin cho đám phóng viên nhà báo!”
“Vâng!” Kim Thành trả lời một tiếng rồi quay người rời đi.
Nhạc Linh đứng ở cửa, nhìn một lúc lâu, cuối cùng đồng tử mắt cô ta cũng chuyển động, đi tới bên cạnh Nhạc Chính Hạo, khẽ ôm lấy cánh tay của ông ta: “Ba, ba đừng tức giận nữa, tức giận không có lợi cho sức khỏe.”
Nhạc Chính Hạo liếc mắt nhìn Nhạc Linh, lại nhìn mẹ con Nhạc Nhân, chỉ tay vào Lưu Hâm nghiến răng nói: “Đúng là làm tôi mất mặt! Cút đi cho tôi, cút khỏi Nhạc gia!”
“Không, Chính Hạo, anh không thể đối xử với em như vậy.” Lưu Hâm nghe thấy mình bị đuổi, giống như tiếng sét đánh ngang tai, bà ta lắc đầu lia lịa, mồm gào lên.
“Cút! Đừng để tôi nói tới lần thứ hai.” Nhạc Chính Hạo nói lạnh lùng.
“Ba!” Nhạc Linh kéo kéo tay của Nhạc Chính Hạo nói: “Ba, bây giờ sự việc đã truyền ra thế này, đối với Nhạc gia sẽ bất lợi vô cùng, vậy nên Ba, nếu bây giờ đuổi mẹ con đi thì chẳng phải là đã thừa nhận những điều báo chí nói là đúng à. bây giờ việc quan trọng nhất cần giải quyết đó chính là ngăn sự việc này không thể để cho nó lan ra khiến nhiều người biết thêm nữa.”
Nhạc Chính Hạo nghe phân tích của con gái, nghĩ một lát thấy có lý, chỉ nhìn thấy ông ta lườm Lưu Hâm nói: “Cút ra ngoài, sau này không được phép ra khỏi cửa!”
“Vâng, vâng!” Lưu Hâm vui mừng đứng dậy. năm xưa Lưu Hâm tình nguyện làm kẻ thứ ba để có được Nhạc Chính Hạo, chủ yếu vẫn là nhằm vào tiền bạc và quyền thế của ông ta, bây giờ xảy ra sự việc như thế này nhưng bà ta vẫn không chịu rời khỏi Nhạc gia.
Bên này thì sự việc phát triển và thay đổi bất ngờ, còn phía Ngọc Tình thì cô hoàn toàn chẳng quan tâm mà chỉ chăm sóc cho Phong Nhã Trần, chỉ chăm chú vào làm việc của mình.
Từ trước tới giờ cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ dựa vào điều này để đánh gục Nhạc gia, nhưng chỉ với mấy bức ảnh mà có thể làm cho Nhạc gia rắc rối thế này thì cô cũng rất vui mừng, đặc biệt là người phụ nữ như Lưu Hâm.
Sau khi xảy ra chuyện, cô cho người đi điều tra, kết quả điều tra cho thấy người phụ nữ có tên Lưu Hâm đã vì muốn con gái được gả vào nhà danh giá mà thuê kẻ gϊếŧ người! Đúng là nực cười! từ khi nào Phong Nhã Trần trở thành tầm ngắm cho Nhạc Linh con gái bà ta? Thế là đủ lắm rồi! bây giờ Phong Nhã Trần là của cô, vậy thì cô có nên gϊếŧ chết người phụ nữ luôn muốn có được Phong Nhã Trần?
Người phụ nữ này đúng là mất trí rồi!
Ngọc Tình cười khểnh lạnh lùng, cơm thì phải ăn từng miếng một không sẽ nghẹn, vì vậy Nhạc gia, hãy cứ từ từ đợi đấy, thứ cô có là thời gian, cô sẽ cùng chơi với họ thật vui vẻ.
“Tình Tình, cậu đang cười cái gì thế? Sao lại cười gain xảo như thế?” đôi mắt Phong Nhã Trần chớp chớp nhìn Ngọc Tình vẻ tò mò.
Ngọc Tình nghe thấy vậy đơ người ra, gian xảo? Đây là tính từ để miêu tả cô sao? Cái tên Phong Nhã Trần này đúng là càng ngày càng to gan rồi!
Ngọc Tình dùng khuôn mặt lạnh lùng nhìn Phong Nhã Trần, đem quả táo đang cầm trên tay đập vào người Phong Nhã Trần, nói vẻ giận dỗi: “Cậu nói tớ gian xảo?”
“Haiz....” Phong Nhã Trần thở dài, nói giọng oán trách: “Tình Tình, rõ ràng cậu đồng ý với bố mẹ tớ là sẽ chăm sóc tớ cẩn thận vậy mà....đau quá đi mất!” nói rồi miệng suýt xoa, hai mắt nhăm lại nhìn có vẻ đau thật.
Ngọc Tình thấy vậy vội vàng cúi đầu xuống: “Xin lỗi, đau chỗ nào? Đau lắm không?” Ngọc Tình lo lắng nhìn vào vết thương của Phong Nhã Trần, nhưng lại không để ý thấy nụ cười đắc ý của Phong Nhã Trần, cậu nghĩ cứ được Ngọc Tình quan tâm lo lắng cho thế này mãi có phải tốt không.
“Không đau nữa rồi!” Phong Nhã Trần hít thở khẽ khàng, giọng điệu yếu ớt: “Không sao cả, Tình Tình!”
Ngọc Tình nghe Phong Nhã Trần nói vậy càng thấy áy náy hơn. Lúc trước ba mẹ của Phong Nhã Trần đã tới đây, cô còn đảm bảo chắc chắn rằng sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy, vậy mà bây giờ lại làm cho cậu thấy đau thế này.
“Phong Nhã Trần, tớ....” Ngọc Tình đang định nói thêm gì nữa nhưng khi ngẩng đầu lên thì trong giây phút đó lại chạm phải đôi môi của Phong Nhã Trần, hai người đột nhiên trợn tròn mắt nhìn nhau.
Một giây sau, Phong Nhã Trần khẽ đưa lưỡi mình ra liếʍ quanh môi Ngọc Tình, ngọt thế! Giâu phút này Ngọc Tình như người bị giật điện, lập tức lùi về phía sau, mặt đỏ bừng lên, xấu hổ quá đi mất! Nụ hôn đầu đời thế mà lại bị một cậu bé 9 tuổi cướp mất!
Phong Nhã Trần thấy Ngọc Tình đỏ mặt – đây đúng là chuyện hiếm có, cậu đang nghĩ nhất định là chưa một ai được trông thấy bộ dạng này của Ngọc Tình, Ngọc Tình thế này mới giống một đứa trẻ, cô thế này thực sự rất đáng yêu. Phong Nhã Trần của lúc này giống như một con mè ăn trộm được cá vậy.
Ngọc Tình tức giận lườm Phong Nhã Trần, không nói gì, nhưng kì lại một điều mà người cô mềm nhũn ra, cái cảm giác này thật tuyệt.