Sau khi Vân Ca dứt lời, tiếng còi xe cảnh sát vang lên bên tay mọi người. tiếng còi xe càng lúc càng gần, sắc mặt mọi người liền thay đổi, bọn họ lại nghĩ tới những tiếng súng nổ và sự chết chóc vừa rồi, tất cả liền cảm thấy cơ thể như đang tê liệt đi.
Mọi người đảo mắt nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt được hướng về phía Tiêu Thần và Vân Ca.
“Nhớ những lời tôi vừa nói, nếu có người nói sai thì.....” Tiêu Thần thấy mọi người nhìn anh, miệng liền nhếch cười, rồi liếc mắt nhìn Thích Hiểu, Thích Hiểu lúc này đang khẽ lau chiếc súng trên tay mình, rồi giơ lên thử ngắm vào các hướng trong căn phòng họp, mọi người nhìn cô với nét mặt sợ hãi, sau đó cô mới hạ súng xuống.
“Phù!” mọi người thấy vậy mới thở phào một tiếng, sau đó trong lòng lại đang thầm nghĩ, bản thân chắc chắn là đã vào hang cọp rồi.
Tiêu Thần thấy mọi người đã hiểu ý của anh, khẽ cười, những lời uy hϊếp khác anh cũng không cần nói thêm nữa, chỉ khẽ cười.
Chẳng bao lâu sau, xe cảnh sát đã dừng dưới lầu, Tiêu Thần thấy vậy nhìn Vân Ca khẽ gật đầu, Vân Ca hiểu ý, đi xuống lầu. Thấy Vân Ca đi xuống, mọi người đều nghển cổ lên để nhìn xuống dưới. chỉ thấy Vân Ca đi đến bên cạnh xe cảnh sát, không biết đã nói gì với cảnh sát, rồi đám cảnh sát liền khẽ cười, gật đầu và lái xe đi.
Sao....sao lại dễ dàng như thế? Mọi người lại ngơ ngác nhìn nhau, đều cảm thấy như không tin vào mắt mình. Bọn họ không nhìn nhầm đấy chứ, vừa nãy đám cảnh sát đó trước khi đi thậm chí còn cười như đang lấy lòng Vân Ca.
Mọi người nhìn tình thế thay đổi, nhìn sang thấy Tiêu Thần với khuôn mặt thản nhiên của anh, dường như anh đã quen với những chuyện như thế này, còn Thích Hiểu thì bĩu bĩu môi với khuôn mặt khinh thường, Vân Ca thì mỉm cười đắc chí, cuối cùng bọn họ lại cảm thấy dường như bản thân đã đi theo đúng người rồi, những người này....đúng là rất ngầu.
Có những lúc con người thường như vậy, bạn cười, bạn lấy lòng, bọn họ sẽ cảm thấy bạn hèn mọn, thấp kém, nhưng khi bạn cao ngạo giẫm đạp lên bọn họ, ngược lại bọn họ lại muốn ôm chặt lấy chân bạn, đem cái sự bố thí đó như là một sự công nhận. Có những lúc, có những câu nói không sai: Con người thực sự thì rất rẻ mạt. Giống như những kẻ này – lúc trước thì trong lòng đều đó những tính toán, suy nghĩ riêng cho mình nhưng lúc này đâu thì lại biến thành những kẻ thận trọng, đang muốn lấy lòng, đang sợ rằng một khi không cẩn thận chọc tức đến Tiêu Thần thì anh sẽ giơ chân đá phăng bọn họ ra khỏi con thuyền lớn này.
Lúc này bang Búa Rìu trải qua sự việc này chính là một cách để có được sự hòa hợp, đồng lòng; còn hội Hưng Hòa lúc này thì giống như một cái ổ bị giáng một quả bom.
“Cái gì? Hồng Thất bọn họ vẫn chưa trở về?” trong một phòng làm việc, một người đàn ông mặc đồ đen đi tới, bộ dạng sốt sắng lo lắng. Cái tên Hồng Thất này làm sao thế không biết, bây giờ đã hơn hai tiếng đồng hồ qua đi rồi, không có chút tin tức gì, rốt cuộc là thành hay không thành đây, ít nhất cũng phải đưa tin về chứ!
Người đàn ông sau khi đi đi lại lại vài vòng trong phòng làm việc, lại nhanh chân đi tới trước bàn làm việc, cầm lấy một điếu thuốc châm lên, hít một hơi thật sau, cuối cùng đã kìm nén được tâm trạng sốt sắng, lại đem điếu thuốc dập đi, cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn. Ấn gọi vào một số máy.
“A lô, đi tìm Hồng Thất cho tôi, xem xem tình hình của cậu ta thế nào! Sao mà....” người đàn ông gầm lên trên điện thoại, tiếng gầm còn chưa dứt thì ông ta liền đơ người ra.
“Trương trưởng lão, cái đó.....bây giờ không liên lạc được với Hồng Thất. Người của chúng ta chỉ nhìn thấy Hồng Thất đưa người đi tới bang Búa Rìu mà không nhìn thấy bọn họ đi ra, hơn nữa, còn nghe thấy tiếng súng, cảnh sát cũng đã tới nhưng cuối cùng cũng đã rời đi mà chẳng làm gì cả.” trong điện thoại, tiếng nói của người ở đầu dây bên kia mỗi lúc lại nhỏ hơn, cuối cùng thậm chí còn không nói gì nữa.
Không biết người đó còn nói những gì nhưng cuối cùng trọng điểm thì người ở đầu dây bên này cũng đã nghe thấy và đã hiểu. Điều đó có nghĩa là Hồng Thất, rất có khả năng toàn quân đã bị gϊếŧ sạch rồi! ông ta nuốt nước bọt ực một cái, cuối cùng hít thở một hơi thật sâu, gầm lên: “Đi điều tra cho tôi, điều tra! Sự việc là thế nào, một bang Búa Rìu tép riu như thế, căn bản không thể nuốt chửng Hồng Thất bọn họ được!”
Ông ta dường như đang vô cùng tức giận, ông ta nói mà nước bọt bay cả ra ngoài, đương nhiên lúc này ông ta đã không còn thời gian mà chú ý tới vấn đề hình tượng nữa. Lúc này ông ta chỉ muốn hiểu rõ toàn bộ sự việc này, Hồng Thất bọn họ rốt cuộc thì đã thất bại trong tay kẻ nào!
Đừng có nói với ông ta cái gì mà bang Búa Rìu, ở trong cái thế giới hắc đạo này bao nhiêu năm rồi, những kiến thức đơn giản này ông ta hiểu chứ, không cần nói ông ta coi thường bang Búa Rìu, đó là một sự thực không thể phủ nhận! Quạ thì cũng chỉ là quạ, một đám quạ đen có muốn cũng không biến thành phượng hoàng được! giống như bang Búa Rìu, bất luận bọn chúng tập hợp được bao nhiêu hắc bang, cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi!
Nếu nói rằng cái đám ô hợp đó đã hạ gục được đội quân tinh nhuệ của ông ta thì đó là điều tuyệt đối không thể nào! Nếu đã như vậy, khả năng duy nhất đó chính là có người tiến quân vào phương nam, hơn nữa đã nhúng tay vào bang Búa Rìu.
Nếu nói tới người này thì tuyệt đối cũng là một nhân tài, chỉ thấy ông ta trầm tư suy nghĩ, ông ta muốn làm rõ tất cả mọi chuyện. Bỗng nhiên ông ta cũng không còn tức giận như phát điên lên nữa. Sau khi bình tĩnh trở lại đầu óc bắt đầu được vận hành hoạt động một cách có hiệu quả: “Hội Phục Hưng đã ra tay chưa?”
Nghe thấy câu hỏi của ông ta, người ở đầu dây bên kia đơ người ra sau đó lắc đầu: “Vẫn chưa ạ! Hội Phục Hưng phía đó không hề có động tĩnh gì.”
Câu nói đó càng khẳng định sự suy đoán của ông ta, tuyệt đối, tuyệt đối là có người muốn tiến quân vào hắc đạo phía nam, bằng không, với những thủ đoạn của hội Phục Hưng, sao có thể cho phép bọn chúng dễ dàng trèo lên đầu như thế!
Hội Hưng Hòa và hội Phục Hưng hoạt động bao nhiêu năm nay rồi, cả hai bọn họ đều rất hiểu nhau, giống như đàn ông hiểu đàn bà vậy, đều ở trên vị trí cao, đều muốn hơn đối phương. Tâm thái như vậy bọn họ đều hiểu nhau, lần này, hội Phục Hưng không động tĩnh gì, lâu như vậy rồi chắc chắn là có điều gì đó bất thường.
Người đó suy nghĩ một lát rồi nói: “Tạm thời koong cần đối phó với bang Búa Rìu nữa, điều tra kĩ càng sự việc này cho tôi, đúng rồi, chẳng phải nói là đã kinh động tới cảnh sát à? điều tra xem, tên cảnh sát nào đã tới hiện trường. Tình hình cụ thế thế nào, hơn nữa, theo dõi sát hội Phục Hưng cho tôi!” nói xong những việc này, người đó lập tức cúp máy. Đã qua lại với Việt Thành bao nhiêu năm nay, ông ta rất hiểu VIệt Thành, e rằng còn hiểu hơn cả vợ mình, lần này hội Phục Hưng không ra tay, chắc chắn là có sự việc gì đó không bình thường.
Nghĩ vậy, ông ta lặng lẽ đi tới ghế sô pha rồi ngồi xuống, rốt cuộc thì là ai muốn thâm nhập vào hắc đạo phương nam?
Ngọc Tình chính là người mà làm cho ông ta đau đầu suy nghĩ, lúc này cô đang ngồi trong khách sạn cùng với Ngao Thánh nhưng không khí không hòa bình chút nào. Người đàn ông này đúng thực sự là rất kì quái, giống như mắc bệnh vậy. Ngày hôm đó Wiliam tới, sau đó cùng cô làm chuyện đó, cô đương nhiên là phải khóa không gian chiếc nhẫn lại, lẽ nào cô còn muốn mời bọn họ ra để xem cảnh hai người ân ái với nhau.
Anh thì không sợ đau mắt nhưng cô thì sợ anh làm hỏng việc! con người này lại lại phiền phức tới thế cơ chứ!
Ngao Thánh lặng lẽ nhìn Ngọc Tình, anh đã nhìn cô hai ngày hôm nay rồi. Cô ăn cơm anh nhìn, cô ngủ anh cũng nhìn, chẳng nói gì mà cứ lặng lẽ nhìn như thế, trong lòng là nỗi bực dọc nói không thành lời. Anh cũng không dám nói, anh sợ vừa mở miệng bản thân sẽ nói ra những lời mà rõ ràng chính anh không muốn nói, nhưng lại cũng không có cách nào ngăn lại được.
“Này, rốt cuộc thì anh làm sao thế hả?” Ngọc Tình nhìn Ngao Thánh, cuối cùng không chịu được nữa mà đưa tay ra ấn vào trán anh, thở dài rồi nói: “Tôi không nợ tiền anh, anh tức cái gì mà tức chứ, lẽ nào tôi cùng người đàn ông khác ngủ với nhau lại còn phải mời anh tận mắt chứng kiến mới được à?”
Ngọc Tình cạn lời nhìn Ngao Thánh, giọng nói cô vô cùng thất vọng, nếu người trước mặt bản là một người mà bạn vô cùng ghét thì thôi mặc kệ cũng được. thế nhưng con người trước mặt cô lúc này, đánh không được mà mắng cũng chẳng xong, lại còn từng cứu mạng cô nữa, còn mời cô ăn cơm do chính tay người ta làm.
Ngao Thánh nghe thấy vậy, mi mắt hơi nhấp nháy, anh không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía Ngọc Tình.
Câu trả lời không thành tiếng này làm cho Ngọc Tình đơ người ra, ngay sau đó cô liền nghĩ, cô đã nợ tiền anh khi nào nhỉ? Lại năm phút nữa qua đi, cô thực sự không kìm nén được nữa, đập tay xuống bàn rồi đứng lên: “Này, tên họ Ngao kia, lão nương không nợ gì anh, cái mặt anh dài ra không nói gì cho ai xem hả? Nếu không vui thì mau biến đi! Lão nương.....”
Ngọc Tình tức giận lên tiếng mắng mỏ, còn chưa nói hết cô liền đơ người ra, hai mắt tròn xoe nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ thấy Ngao Thánh với khuôn mặt lạnh lùng đẹp đẽ không biết dây thần kinh nào của anh bị chập, đột nhiên anh đứng lên, trong lúc Ngọc Tình không có sự phòng vệ, anh liền ôm lấy đầu cô, đặt môi mình lên môi cô.
Hương thơm sạch sẽ của hoa mạn đà la bao trọn lấy Ngọc Tình, sau đó cô thẫn người ra, đương nhiên đây không phải là điều mà Ngọc Tình muốn, cô không phải là một cô gái đáng yêu giả vờ thuần khiết, thế nhưng cho dù như vậy, cô vẫn tròn xoe mắt ngẫn người ra, hai mắt chớp chớp, không hiểu tình hình lúc này là thế nào.
Ngao Thánh rõ ràng là không có kinh nghiệm trong chuyện này, chỉ thấy anh mở miệng ra, vụng về ngậm lấy đôi môi Ngọc Tình, sau đó không cẩn thận mà cắn vào môi cô.
“A....” Ngọc Tình khẽ kêu lên một tiếng, đột nhiên như tỉnh lại, cô đẩy Ngao Thánh ra, ánh mắt lạnh lùng: “Cút!”
Chỉ một từ lạnh lùng và phũ phàng làm cho Ngao Thánh choáng váng, sau đó anh nhìn Ngọc Tình với ánh mắt tổn thương, khuôn mặt vô cùng giống với Phác Vũ đó đang rất buồn đau, anh lặng lẽ nhìn Ngọc Tình, môi mấp máy, không nói ra được lời nào, anh im lặng khẽ lắc đầu.
Nhìn Ngao Thánh với bọ dạng tủi thân, Ngọc Tình lại càng tức hơn, tủi thân cái gì mà tủi thân, lão nương đây còn đang thấy uất ức đây! Mẹ kiếp, đột nhiên cưỡng hôn người ta, xong việc lại cái bộ dạng cứ như bị người ta cưỡng hôn ấy!
“Cút!” Ngọc Tình lạnh lùng lườm Ngao Thánh rồi nói: “Đừng để tôi nói đến lần thứ ba.”
“Không cút.” Nhìn bộ dạng lúc này của Ngọc Tình, Ngao Thánh lắc lắc đầu, nói vẻ kiên quyết: “Hôm nay cô có đánh chết tôi thì tôi cũng không cút.”
Đánh chết anh? Ngọc Tình đơ người ra, khỉ thật, tôi cũng muốn đánh chết anh, đánh chết được anh tôi đã đánh rồi! Ngọc Tình thở hắt ra một tiếng tức giận, rồi cô quay người bước đi: “Anh không đi thì tôi đi!”
Phải nói rằng trong cái không gian này của cô những kẻ này đều biếи ŧɦái chẳng kém gì nhau, Thuần Hoàng và Ngân Nguyên thì không cần nói rồi, còn cái tên Ngao Thánh này nữa, không biết sống bao nhiên năm rồi, là cái đồ gì không biết, ngày nào cũng chỉ biết trồng hoa, linh lực tu luyện thì còn hơn cả cô! Làm cho một người mà ngày nào cũng vất vả tu luyện như cô làm sao mà sống nổi chứ.
Ngọc Tình vừa ra khỏi căn phòng, điện thoại của Tiêu Thần liền gọi tới.
“Anh nói những kẻ đã tới đó là người của hội Hưng Hòa?” Ngọc Tình nhận điện thoại, bước chân cô dừng lại, ngay sau đó lại quay lại căn phòng, ngồi xuống.
“Đúng vậy, đám người mà bị người của ta xử lý lúc trước đó chính là người của hội Hưng Hòa.” Tiêu Thần gật đầu.
“Hội Phục Hưng gần đây có động tĩnh gì không?” mắt Ngọc Tình hơi nheo lại, cô hỏi.
“Dường như bọn họ đang tìm con trai của hội trưởng.” Tiêu Thần suy nghĩ vài giây rồi trả lời.
“Ồ, tôi biết rồi, theo sát hội Phục Hưng, e rằng ông ta đã biết chúng ta rồi.” Ngọc Tình nói xong liền cúp máy, ngay từ đầu cô đã không hề giấu hành tung của mình, vì vậy hội Phục Hưng muốn điều tra ra cô chỉ là việc dễ như trở bàn tay.
Có điều xem ra, sự việc dường như càng ngày càng thú vị rồi đây.