Chương 75
Tiêu Lạc Ngọc biến sắc, ôm Hoa Diệc Khê phi thân lên trên cây, từ trên cao nhìn xuống những người khác.
Xa xa tướng sĩ đang từng bước tới gần, thực nhanh có thể rơi vào trong tầm bắn, đến lúc đó cho dù bọn họ công phu cao tới đâu, cũng chống cự không nổi nhiều cung tiễn như vậy.
Tiêu Lạc Ngọc nhìn cảnh tượng này, đột nhiên nghĩ tới kiếp trước, hắn cũng đứng ở trên cây, nhìn Hoa Diệc Khê cùng những người khác chém gϊếŧ. Hiện giờ cảnh tượng này, lại tương tự đến thế.
Chỉ là người vốn đang chém gϊếŧ hiện tại ở trong ngực của hắn, mà những người muốn mạng hắn, đổi thành những người khác.
Đây chính là lần nguy cấp nhất kể từ sau khi hắn trùng sinh, hắn cùng Hoa Diệc Khê đều có khả năng chết ở chỗ này. Chính là hiện giờ Tiêu Lạc Ngọc không muốn đi hỏi thiên mệnh vấn đề này. Cho dù ông trời vẫn như cũ khiến hắn chết ở đây, hắn cũng sẽ phản kháng.
Hiện giờ hắn hy vọng cùng Hoa Diệc Khê tiếp tục sống sót, bạc đầu giai lão.
Nghĩ đến đây, Tiêu Lạc Ngọc nắm chặt kiếm trong tay. Nam tử nói “Tiêu bảo chủ vẫn khư khư cố chấp như cũ sao?” Tiêu Lạc Ngọc cười lạnh mũi kiếm chỉ hướng nam tử, nói “Lúc này đã cảm thấy nắm phần thắng, không biết là quá sớm sao?”
Nam tử trong lòng căng thẳng, hắn trực giác biết Tiêu Lạc Ngọc không phải đang phô trương thanh thế, hai người do hắn theo dõi, cũng không mang theo những người khác, người Hoa các cùng Tiêu gia bảo cơ bản đều bị phái đi hoàn thành những nhiệm vụ khác, vì gϊếŧ hai người kia, hắn cơ hồ mang đến hơn phân nửa tinh anh có thể điều động.
Hắn vừa muốn nói chuyện, chỉ nghe bên cạnh một người hoàn phì yến sấu đột nhiên rên lên một tiếng, rồi sau đó chậm rãi ngã xuống.
“Tứ muội.” Ba người khác hét to một tiếng, vội vàng nhào qua. Gương mặt lão Tứ đã biến đen, xem ra đã hết cách xoay chuyển thiên địa.
“Tứ muội trúng độc, xảy ra chuyện gì? Vì sao lại trúng độc?” Hoàn phì yến sấu ba người còn lại cả giận nói. Nam tử nhìn mặt nữ tử mới chết đã bắt đầu biến thành đen, rồi sau đó chú ý tới miệng vết thương nàng vừa rồi bị Tiêu Lạc Ngọc đâm trúng.
Miệng vết thương đã không còn đổ máu, nhưng lại biến thành màu đen.
“Kiếm của ngươi có độc.” Nam tử cả giận nói. “Không nghĩ tới đường đường Tiêu gia bảo Bảo chủ thế nhưng sẽ dùng thủ đoạn hạ độc trên thân kiếm này.”
“Quá khen, so với thủ đoạn của ngươi Tiêu mỗ mặc cảm.” Tiêu Lạc Ngọc thanh âm lạnh lùng nói. Hoàn phì yến sấu bốn người chỉ cần có một kẻ chết đi, ba người khác liền không còn tính uy hϊếp.
Hơn nữa kiếm của hắn cũng không có độc gì, chẳng qua là hắn không tính toán giải thích.
“Tiêu Lạc Ngọc, ta muốn ngươi đền mạng.” Một nữ tử nói. Phi thân hướng Tiêu Lạc Ngọc đánh tới. Hai người khác cũng cao giọng hét một tiếng, sau đó cùng phi thân tiến đánh Tiêu Lạc Ngọc. Bốn người các nàng luôn luôn tình cảm sâu đậm, chết một người tự nhiên là thương tâm không thôi. Còn có mấu chốt là sau khi một người chết thực lực các nàng suy giảm, về sau cũng thực khó sống yên trên giang hồ hay triều đình.
Nam tử do dự một chút, cũng không ngăn cản ba người hành động. Hắn nhìn người chết, rồi sau đó nhìn Minh Sương kiếm phiếm hàn quang trên tay Tiêu Lạc Ngọc, trong lúc nhất thời có chút do dự. Tiêu Lạc Ngọc nội lực sâu không lường được, thêm một Hoa Diệc Khê siêu dụng độc, hắn cũng không nắm chắc phần thắng.
Hoàn phì yến sấu đã có thể nói là hao tổn, nếu bắt không được Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê, vậy cuộc sống sau này của hắn cũng không yên bình.
Giữ lúc hắn đắn đo, ba người thế công đã đến, một người trước hai người giáp công, có thể nói là phối hợp thiên y vô phùng(không một kẽ hở). Nếu vừa rồi bốn người đối địch cùng đánh, như vậy Tiêu Lạc Ngọc muốn thương tổn một người cũng không phải chuyện dễ dàng.
Tiêu Lạc Ngọc ôm Hoa Diệc Khê đương nhiên không thuận tiện nghênh chiến, thân mình trầm xuống, nháy mắt xuất hiện tại dưới thân ba người. Ba người thế công thất bại, cũng là thân hình biến chuyển, liền muốn hướng Tiêu Lạc Ngọc công tới.
Nam tử nhìn chằm chằm Tiêu Lạc Ngọc, chỉ cần có chút sơ hở, hắn sẽ lập tức ra tay, chính là lúc này chỉ thấy Tiêu Lạc Ngọc khóe miệng nhếch một tia cười lạnh, rồi sau đó nguyên bản ba người công kích, thế nhưng thân hình khựng lại, một đám trên không trung ngừng lại. Rồi sau đó cả đám chật vật rơi xuống đất.
“Là dược vừa rồi Hoa Diệc Khê ném ra.” Nam tử kinh ngạc nói. Bọn họ vừa rồi vẫn chưa tiếp xúc quá nhiều với bột thuốc này, hơn nữa thân thể cũng không có chỗ nào không thoải mái, lại bị gió thổi, thuốc bột cũng đã tản ra, cho nên hắn cũng không chú ý quá nhiều.
“Hiện tại mới nghĩ tới không phải quá muộn sao?” Tiêu Lạc Ngọc cười lạnh.” Các hạ chỉ cần động nội lực, liền sẽ giống như các nàng.”
“Hoa thần y độc dược quả nhiên khiến người khó lòng phòng bị, chính là tướng sĩ phía sau ta không trúng độc, các ngươi vẫn phải chết ở chỗ này.” Nam tử cất tiếng.
Tiêu Lạc Ngọc trầm mặc, Hoa Diệc Khê dược này đã là thứ hiện tại y có thể ném ra trong không khí khuếch tán lợi hại nhất, người bị thương chỉ cần máu tiếp xúc đến dược liền sẽ mất mạng, những người khác cũng sẽ nội lực bị phong bế hai canh giờ. Có thể nói là thập phần bá đạo, khiến người khó lòng phòng bị.
Nhưng sau khi khuếch tán đến phạm vi nhất định, dược sẽ mất đi hiệu lực.
Tiêu Lạc Ngọc ôm chặt Hoa Diệc Khê, nhìn nam tử chậm rãi nói “Một khi đã như vậy, ta liền đi trước một bước.” Nói xong còn không chờ nam tử kịp phản ứng, Tiêu Lạc Ngọc một chưởng đánh lên lối vào Hoàng lăng.
Ở lối vào vốn là một khối cự thạch, Tiêu Lạc Ngọc một chưởng này phi thường chuẩn xác đánh vào một góc cự thạch, cự thạch chậm rãi dời đi, Tiêu Lạc Ngọc ôm Hoa Diệc Khê một cái lắc mình biến mất trong lối vào.
Nam tử vừa định đuổi theo, lại cảm giác trong cơ thể nội lực đình trệ, đành phải lăng lăng nhìn hai người Tiêu Lạc Ngọc biến mất, rồi sau đó cự thạch lại chậm rãi trở lại chỗ cũ.
Tiến vào Hoàng lăng Tiêu Lạc Ngọc quan sát chung quanh, Hoàng lăng cũng không u ám, sau cửa vào là một hành lang thật dài, liếc mắt nhìn không tới cuối, không biết dẫn đến chỗ nào.
“Nếu đã đến đây, chúng ta liền vào xem đi!” Tiêu Lạc Ngọc nói. Hoa Diệc Khê gật đầu, y sẽ luôn không phản bác quyết định của Tiêu Lạc Ngọc.
Mà ở ngoài Hoàng lăng, sắc mặt nam tử lại biến đổi.
“Người tới, cho nổ tung nơi này cho ta.” Hoàn phì yến sấu dư lại ba người nói. Nam tử cả giận “Các ngươi điên rồi, cho nổ nơi này là muốn cho thiên hạ cũng biết chuyện này sao?”
“Nhưng… “
“Đừng quên chủ nhân dặn dò, chỉ cần không ảnh hưởng đại cục là được.” Nam tử đến, trầm ngâm một khắc nói tiếp “Lưu lại một nửa người thủ tại chỗ này, chỉ cần qua vài ngày, cho dù bọn họ có thiên đại bản lĩnh cũng không cách nào trở về.” Hoàn phì yến sấu tuy rằng không vui, nhưng lúc này cũng biết nam tử nói không sai, chỉ có thể oán hận từ bỏ.
Tử Thanh mất tích, sinh tử không rõ, Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê lại bị vây ở Hoàng lăng, người bên cạnh Sở vương cũng đã nhất nhất mất đi tác dụng.
Trong Túy Tiên các, Thái tử cũng nhận được tin tức cấp dưới.
“Quý chủ mất tích, các hạ tựa hồ cũng không lo lắng.” Thái tử lên tiếng. Hữu Yển trước mặt đã khôi phục nam trang lạnh lùng nói “Không phiền Thái tử hao tâm tổn trí.”
Thái tử tựa hồ còn muốn nói gì đó, ngoài cửa có người lên tiếng, “Điện hạ, Hàn vương phái người gởi thư nói muốn gặp điện hạ.”
Thái tử lông mày khẽ nhướn, chậm rãi nói “Biết rồi, nói với hắn gặp tại phủ Thái tử.” Ngoài cửa không có động tĩnh, cũng không biết người ngoài cửa có nghe được Thái tử trả lời hay không. Thái tử quay đầu nhìn Hữu Yển “Không biết hộ pháp muốn đi cùng hay không.”
Hữu Yển nói “Đây là đương nhiên, thỉnh Thái tử chờ một khắc.” Dứt lời trở lại trong phòng, không đến một khắc liền đổi lại nữ trang. Thái tử bật cười nói “Ta mang ngươi hồi phủ, người trong thiên hạ sẽ biết ta là một kẻ tham luyến nữ sắc.”
Hữu Yển không đáp lời, Thái tử tâm cơ thâm trầm, tuyệt đối không phải cái loại để ý ánh mắt người khác. Bất quá hắn cũng không muốn trả lời Thái tử, chỉ trầm mặc đi đến phía sau Thái tử. Thái tử cười cười, vươn tay ôm eo hắn, nói “Diễn trò liền phải làm cho nghiêm túc không phải sao.”
Ra khỏi Túy Tiên cư, bên ngoài đã chuẩn bị xe ngựa, Thái tử ôm Hữu Yển lên xe, thời điểm màn xe buông xuống Hữu Yển đột nhiên trông thấy Thẩm Khanh xuất hiện trước cửa Túy Tiên cư, tú bà vội vàng tươi cười nghênh đón hắn.
“Trên đời cũng thực sự có kẻ si tình, lấy địa vị Thẩm Khanh muốn hạng người nào không có, cố tình thích một nữ tử như vậy.” Thái tử cảm thán. Hữu Yển như trước không đáp lại, ngược lại thị vệ đánh xe cười trả lời “Điện hạ có điều không biết, Thẩm Khanh chính là khách quen nơi này, vì Phượng Nhan đã từng cùng rất nhiều người xung đột.”
Thái tử cười nói “Ta nhớ rõ Thẩm Khanh tựa hồ cùng một hạ nhân bên người Tiêu Lạc Ngọc giao tình không tồi.” Hữu Yển nói “Không nghĩ tới Thái tử sẽ lưu ý một tiểu nhân vật như vậy.”
“Tại sao có thể nói là một tiểu nhân vật chứ, Tiêu Vân dù sao cũng là đại quản gia tiếp theo của Tiêu gia bảo, cũng là tâm phúc của Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê, ta lưu ý cũng là bình thường. Chính là hiện tại hắn hẳn có thể lúc Tiêu Lạc Ngọc không ở điều động một nửa nhân thủ Tiêu gia bảo đi.”
Hữu Yển nhìn Thái tử, khẽ nhíu mày, Thái tử lại giống như cái gì cũng chưa nói, tự cố nhắm mắt dưỡng thần. Không tiếp tục nói nữa.
Thực nhanh liền tới Thái tử phủ, Thái tử cũng không đi cửa chính, mà là từ lối sau tiến vào. Hàn vương sớm chờ ở đại điện, nhìn thấy Thái tử vội đi tới.
“Đại ca, ngươi rốt cục trở lại, sự tình giờ…” chờ khi hắn nhìn thấy Hữu Yển đột nhiên dừng lại, “Đại ca, huynh đây là…”
“Có chuyện gì cứ nói, không có gì đáng ngại.” Thái tử ôm thắt lưng Hữu Yển, trực tiếp ngồi ở thủ vị, Hữu Yển thuận thế ngồi trên đùi hắn.
“Chính là…” Hàn vương do dự.
“Tam đệ cứ nói, ta đã tính toán lấy nàng làm thϊếp, là người một nhà.” Thái tử nhìn Hữu Yển, trong thần sắc hiện lên một tia si mê. Hàn vương bất đắc dĩ nói “Là chuyện Nhị ca, hắn đem quân đội giấu ở phía đông, hiện giờ đang do Vương Tuấn dẫn tiến kinh thành. Chúng ta nhất định phải đuổi kịp hắn đến trước ngăn cản hắn, nếu không hết thảy đều chậm.”
“Dựa theo hiểu biết của ta với hắn, hắn hẳn không phải là kẻ đại nghịch bất đạo, như thế nào đột nhiên có loại hành động mưu nghịch này, cho dù hắn bị giam lỏng ở trong cung, nhưng chuồn êm xuất cung phụ vương cũng sẽ không hạ chỉ trách phạt hắn.”
Hàn vương bất đắc dĩ “Hiện tại không phải lúc nghĩ điều này, kinh thành chỉ có mấy vạn cấm quân, đội ngũ thủ hạ của Nhị ca nam chinh bắc chiến chúng ta căn bản không phải đối thủ, hiện giờ chỉ có thể dựa vào quân đội của đại ca.”
Thái tử đứng dậy, trong đại điện đi vài vòng, chậm rãi nói “Tự tiện điều động quân đội, chính là tội chết.”
“Đại ca hiện tại đã là lúc nào rồi, còn suy xét này đó. Chỉ cần quân đội ngươi có thể ở ngoài kinh thành ngăn lại Sở vương là được, chỉ cần không vào thành có lẽ phụ vương sẽ không trách tội, bằng không Sở vương thật sự có tâm tạo phản, chúng ta liền xong.”
Thái tử trầm ngâm, rồi sau đó nói “Đều do vi huynh đã nhiều ngày say mê ôn nhu hương, vậy nghe lời ngươi, ta điều quân ngăn lại Vương Tuấn, còn lại bàn sau.”
Hoàn chương 70