Chương 44
Trên giang hồ, biểu hiện thay quyền vừa rồi của Dịch Hồi cũng không ai đề xuất ý kiến phản đối gì, cái gọi là tinh anh giang hồ chân chính có thể xuất thủ cũng không nhiều. Mười người cũng dễ lựa chọn.
“Những người khác ta hy vọng có thể nhanh chóng rời khỏi sơn trang.” Dịch Hồi nói, rồi sau đó xoay người rời đi. Hoa Diệc Khê vỗ vỗ tay Tiêu Lạc Ngọc, cũng đi theo.
“Tiêu bảo chủ, theo ý của Dịch tiên sinh ngươi cùng Hoa các chủ có thể coi là trong số mười người hay không ?” Trọng Trầm Mặc hỏi. Tiêu Lạc Ngọc nhìn bóng dáng Hoa Diệc Khê rời đi, xoay người cười nói “Cái này là tất nhiên, ta cùng Diệc Khê đương nhiên là người trong giang hồ. Ta nghĩ danh ngạch đó hẳn là sẽ có chúng ta không phải sao?”
“Này đương nhiên.” Trọng Trầm Mặc đáp lời. Hai người kẻ xướng người hoạ, liền định ra.
Đại môn sơn trang lại mở, một số môn phái nhỏ rời khỏi sơn trang, cũng có một số người bởi vì không đạt được lợi mà không muốn rời đi, liền lưu lại sơn trang. Bất quá nhân số cũng không nhiều.
Hoa Diệc Khê theo Dịch Hồi đến bên bờ hồ, Dịch Hồi nhìn hồ nước trong suốt cơ hồ có thể thấy đáy, thấp giọng nói “Ba ngày này mỗi một ngày ngươi đều phải ngâm trong hồ mười canh giờ, hai canh giờ còn lại có thể tùy ý đi lại, nhớ rõ giữa chừng không thể gián đoạn. Hơn nữa trong ba ngày không thể ăn gì, chỉ có thể uống nước, cũng không thể sinh hoạt chuyện phòng the.”
Hắn thản nhiên nói, đi qua cầm lên gốc tương tư, toàn bộ nhấn chìm trong nước. Nguyên bản hồ nước trong suốt tựa như bị mực xâm nhiễm, từ chỗ gốc tương tư hạ xuống nhanh chóng biến thành đen, rồi sau đó toàn bộ hồ đều trở nên tối đen.
“Ba ngày sau gân mạch của ngươi sẽ bước đầu nối liền, nhưng tạm thời không thể vận công, nếu không thì sẽ phí công tẫn sức, ta sẽ cho ngươi một phương thuốc, ba tháng sau có thể vận khí, đại khái một năm sau có thể khôi phục ba phần công lực, sau này khôi phục như thế nào thì phải xem cố gắng của bản thân ngươi.”
Hoa Diệc Khê gật gật đầu, thì ra Dịch Hồi yêu cầu ba ngày sau mới điều tra Tàng Kiếm sơn trang là vì nguyên nhân này, cũng không biết vì cái gì Dịch Hồi an bài thời gian chặt chẽ như thế.
“Ta canh giữ cho ngươi.” Dịch Hồi nói. Hoa Diệc Khê cởϊ áσ khoác, thẳng tắp đi vào trong nước, y phát hiện hồ nước này cũng không sâu, mực nước vừa vặn cho y đứng thẳng.
Chờ Hoa Diệc Khê đi đến giữa hồ, ánh mắt Dịch Hồi chuyển hướng về phía một cái giỏ trúc. Hắn đi qua mở ra, bên trong giỏ trúc là một con sâu đỏ thật lớn, đang không ngừng nhúc nhích.
Dịch Hồi mắt lạnh nhìn con sâu này, sau đó tựa hồ là hạ quyết tâm, cầm sâu đi đến bên hồ, ném vào.
“Là huyết trùng” Tuy rằng nghe tên rất ghê tởm, nhưng kỳ thật là một loại sâu dùng dược liệu dưỡng ra, chỉ là quá trình nuôi dưỡng rất gian nan, lớn như vậy cơ hồ là thế gian hiếm thấy. Nghe đồn loại sâu này có hiệu quả dưỡng thân kiện cốt, có thể trị bách bệnh, khởi tử hồi sinh.
Phương pháp này là Dịch Hồi nghĩ ra, dược liệu cùng một chỗ mới có thể phát huy công hiệu tối đa, nhiều loại dược liệu như vậy, dĩ nhiên cần nước cũng nhiều, nhưng nước khiến công hiệu của dược phân tán. Dịch Hồi cũng nghĩ qua tăng dược liệu gấp bội, nhưng như vậy hiệu quả liền hoàn toàn trái ngược.
Sau hắn tìm được con sâu này, cùng hồ dược liệu làm dẫn dược, có thể kích phát dược lực tốt nhất, hơn nữa có thể dẫn dắt dược lực đến trong cơ thể người.
Ngày đầu tiên thực nhanh trôi qua, mười canh giờ Hoa Diệc Khê sau lên bờ, Dịch Hồi sai hạ nhân cầm y phục cho y thay. Cho y uống chén nước sạch.
“Ta muốn đi xem Lạc Ngọc.” Hoa Diệc Khê nói. Dịch Hồi gật gật đầu, “Đúng giờ tới đây là được.”
Thời điểm Hoa Diệc Khê trở về, vừa lúc rạng sáng, y nhẹ tay nhẹ chân bước vào gian phòng, Tiêu Lạc Ngọc vốn không ngủ say, tất nhiên là biết y trở về. Hoa Diệc Khê ở bên cạnh hắn nằm xuống, hai tay ôm lấy cánh tay hắn.
Tiêu Lạc Ngọc sửng sốt, bởi vì hắn rõ ràng cảm giác được tóc Hoa Diệc Khê ẩm ướt, tuy rằng ánh trăng cũng không quá sáng, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra y phục trên người Hoa Diệc Khê không phải là bộ y mặc lúc rời đi.
Tắm rửa thay quần áo…
Vì sao?
Tiêu Lạc Ngọc chỉ thấy trái tim bị nên một cái thật mạnh, một trận huyết khí thẳng hướng đỉnh đầu. Nhưng hắn nói không ra lời, mà ngay cả động ngón tay, cũng rất khó khăn.
Ngay vài canh giờ trước, hắn còn khẳng định Hoa Diệc Khê yêu hắn.
Chẳng lẽ…
Hắn muốn rống to muốn giận dữ, muốn nhảy dựng lên chất vấn Hoa Diệc Khê vì sao, muốn đi gϊếŧ Dịch Hồi. Chính là hắn cái gì cũng không dám làm.
Tựa như có một cây đao từng chút từng chút đâm sâu vào trái tim của hắn, nhưng hắn hoàn toàn không biết phải làm sao đáp lại tâm tình này.
Không phải Hoa Diệc Khê sai, là hắn sai, là hắn không tốt.
Kiếp trước hắn phụ Hoa Diệc Khê cả đời, cuối cùng y cũng bởi vì hắn mà chết. Cả đời này cho dù hắn phát thệ muốn đối tốt với Hoa Diệc Khê, lại chưa thật sự thực hiện. Vẫn luôn là Hoa Diệc Khê nhường nhịn hắn.
Người này rốt cục chán ghét hắn rồi sao? Hắn tỉnh ngộ quá muộn sao?
Nhưng mà hắn đã không thể mất đi Hoa Diệc Khê, không thể nào để người này rời khỏi mình.
Hốc mắt nóng lên, Tiêu Lạc Ngọc dùng hết khí lực toàn thân ôm chặt Hoa Diệc Khê.
Vì cái gì ông trời không cho hắn trở lại thời điểm ban đầu, vì cái gì ông trời còn để tên hỗn đản như hắn sống lại.
Chỉ là muốn cho hắn biết, cảm giác người yêu nhất trước mắt nhưng không cách nào có được sao? Cho hắn biết lỗi của hắn có bao nhiêu quá đáng sao. Khiến hắn nhìn hạnh phúc trước mắt lại chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn nó biến mất.
“Diệc Khê, chúng ta rời khỏi nơi này được không, về Tiêu gia bảo đi? Nếu không chúng ta đi hành tẩu giang hồ, được không?” Tiêu Lạc Ngọc hỏi.
Nghe ra giọng điệu Tiêu Lạc Ngọc có điều lạ, Hoa Diệc Khê có chút kỳ quái, y giữ chặt tay Tiêu Lạc Ngọc, lo lắng hỏi “Làm sao vậy? Vì cái gì đột nhiên phải đi?”
“Không có gì, chính là cảm thấy phiền chán chuyện giang hồ, tìm một cơ hội chúng ta rời khỏi giang hồ, tìm chỗ ẩn cư.” Tiêu Lạc Ngọc nhịn xuống nước mắt nói.
Hoa Diệc Khê cười đáp lại “Tốt a, ta cũng chán ghét, đến lúc đó chúng ta tìm một địa phương non xanh nước biếc ẩn cư.”
“Được, tự chúng ta khai một mảnh đất, chuyên cho ngươi trồng dược liệu, đến lúc đó ngươi sẽ dạy ta làm sao phân rõ dược liệu, nếu không dùng thì có thể bán đi. Chờ chúng ta già rồi liền thu vài đồ đệ, ngươi dạy bọn hắn y thuật, ta dạy võ công. Danh tự hả, liền kêu Hoa Ngọc thế nào?”
“Rất hay.” Nếu được như vậy, đương nhiên là tốt nhất. Hoa Diệc Khê mỉm cười vui vẻ, nếu Tiêu Lạc Ngọc có thể nhìn thấy y tươi cười, có lẽ hắn sẽ không thống khổ như vậy, chỉ là lúc này hắn hoàn toàn không chú ý tới, chỉ ôm Hoa Diệc Khê không chịu buông tay.
Tiêu Lạc Ngọc bất tri bất giác ngủ quên, chờ sau khi hắn tỉnh lại, Hoa Diệc Khê đã rời đi.
Nhìn bên cạnh trống rỗng, lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được cái gì gọi là đau thấu tâm can.
Diệc Khê, Diệc Khê… ngươi vốn là ta, là của một mình ta. Nhưng mà ta đã đánh mất ngươi.
Hoa Diệc Khê hoàn toàn không nghĩ tới Tiêu Lạc Ngọc sẽ hiểu lầm, kỳ thật cũng khó trách, Hoa Diệc Khê vốn ít tiếp xúc người khác, y căn bản không hiểu phải như thế nào lĩnh hội tâm tình một người, đặc biệt về phương diện ái tình.
Trước y có thể đoán được tâm tư Tiêu Lạc Ngọc là bởi vì những cái đó đều là chuyện giang hồ, y hoàn toàn không thể tưởng tượng được Tiêu Lạc Ngọc sẽ lâm vào loại khốn cảnh này. Y đối tốt với Tiêu Lạc Ngọc, là bản năng. Không để ý người khác, cũng là bản năng. Loại bản năng này tạo cho Tiêu Lạc Ngọc cảm giác an toàn cực đại.
Dịch Hồi có thể nói là đánh vỡ bản năng của Hoa Diệc Khê, bản thân y tuy rằng ý thức được, nhưng cũng không biết loại chuyển biến này sẽ mang đến cho Tiêu Lạc Ngọc nhiều chấn động. Mà Tiêu Lạc Ngọc cũng có ý thức che giấu tâm tư của mình, Hoa Diệc Khê tất nhiên nhìn không ra.
Đây có thể xem như hai người lần đầu tiên trong đời sinh ra hiểu lầm như vậy.
Người trong giang hồ dưới sự điều động của Trọng Trầm Mặc và Chu Vân rời khỏi sơn trang càng ngày càng nhiều, có người là thật sự mệt mỏi về môn phái, có người lại chờ ở ngoài sơn trang, chờ đợi ngày nào đó mình có thể đoạt được bảo vật.
Mà vài trăm dặm ngoài Tàng Kiếm sơn trang, trong một khách điếm bình thường, vài người giang hồ dừng ngựa, vứt cương ngựa qua một bên cho tiểu nhị, vài người nổi giận đùng đùng vào trong.
“Nực cười, đùa giỡn chúng ta như khỉ sao?” Một tên trong đó nói. “Bảo chúng ta mở ra đại hội võ lâm, kết quả giờ lại bắt chúng ta rời đi trước.”
“Không có biện pháp, chúng ta chỉ là tiểu môn phái, người ta đều là giang hồ đại phái, chúng ta có thể làm được gì?”
Vài người tranh cãi ầm ĩ ngồi xuống, vừa lớn tiếng hô mang thức ăn lên, vừa bàn tán chuyện võ lâm đại hội lần này. Bọn họ đi theo đến Tàng Kiếm sơn trang, nhưng là lại bị thỉnh đi ra. Dưới cơn nóng giận liền cưỡi ngựa một đêm đến nơi này. Tiểu nhị ở trạm dịch đã gặp qua nhiều người giang hồ, cũng không để ý, nhanh chóng dọn đồ ăn lên.
“Các ngươi nói, Dịch Hồi kia có phải yêu quái hay không? Như thế nào vung tay lên cũng không thấy nội lực mà người liền bay, còn có trận pháp kia, sao lại kỳ quái như vậy.” Một người nói.
“Ai biết, nhìn hắn tuổi cũng không lớn, cũng không biết sao lợi hại đến vậy. Ta chung quy vẫn cảm giác không dám đối diện với hắn.”
“Đúng vậy, ta cũng thế, lần đó hắn từ bên trong sơn trang đi ra, ta vốn định đi lên chém hắn một đao cho hả giận, nhưng còn chưa đi lên đã cảm thấy chân mềm nhũn.”
Vài người bàn tán mấy câu thanh âm không lớn, dù sao đây cũng không phải là sự tình đáng giá khoe khoang. Lúc này một người không một tiếng động xuất hiện phía sau bọn họ.
Không có bất luận kẻ nào nhìn thấy người này xuất hiện như thế nào, không có ai thấy rõ động tác của hắn. Rất quỷ mị.
“Ngươi nói Dịch Hồi?” Người này mở miệng, vài tên giang hồ quay đầu lại.
Đây là người suất khí nhất bọn hắn từng gặp qua, dung nhan tựa như đao tước, hấp dẫn người không thể dời ánh mắt. Nhưng kỳ quái là, nếu người này không mở miệng, tựa hồ không có bất cứ ai chú ý tới bộ dáng của hắn. Nhưng một khi nhìn thấy người này, lập tức sẽ bị ánh mắt của hắn mê hoặc.
“Ngươi là ai?” Vài người giang hồ tính tình tựa hồ không tốt, nhưng nhìn thấy người này, giọng điệu cũng bất giác ôn hòa rất nhiều.
“Các ngươi gặp được trận pháp gì, có phải sẽ nhìn thấy các loại ảo giác đúng không?”
“Ảo giác? Ảo giác gì?” Mấy người hai mặt nhìn nhau “Chỉ là một cái trận pháp vây lấy chúng ta, cũng không nhìn thấy ảo giác.”
Người này sửng sốt, sau đó hỏi “Dịch Hồi kia đâu? Hắn bộ dáng thế nào?”
Vài người hình dung một chút bộ dáng Dịch Hồi, nói thêm một câu, ánh mắt người này liền thâm thúy thêm một phần. Nếu có người chú ý thì có thể nhìn ra, tay hắn hơi hơi run rẩy.
Chờ hắn hỏi xong, cũng không nói lời cảm tạ liền xoay người rời đi, chờ hắn đã đi rất xa, vài người giang hồ mới lấy lại tinh thần.
“Kỳ quái, vừa rồi sao tính tình tốt như vậy, hỏi gì đáp đó?”
Mà người kia đi khỏi trạm dịch, nhìn xa xa “Tàng Kiếm sơn trang sao? Hóa ra ngươi ở nơi đó, trách không được ta tìm khắp nơi không thấy.”
Bên trong Tàng Kiếm sơn trang, Hoa Diệc Khê đã hoàn thành ngày thứ hai, cả người ướt đẫm lên bờ. Lại nhìn hồ nước, hồ nước vốn tối đen trải qua hai ngày đã một lần nữa trở lại trong suốt.
“Cảm giác như thế nào?” Dịch Hồi hỏi.
“Không có cảm giác đặc biệt gì, chỉ thấy thân mình nhẹ hơn rất nhiều.” Hoa Diệc Khê cười nói. Dịch Hồi vừa định nói chuyện, đột nhiên sửng sốt, sau đó cười bảo “Ngươi không đi nhìn Tiêu Lạc Ngọc sao? Ta ở chỗ này chờ ngươi, không cần bỏ lỡ thời gian.”
Hoa Diệc Khê gật gật đầu, sau khi thay đổi một bộ y phục mới rời đi. Chờ y đi rồi, Dịch Hồi lúc này mới quay người lại, nói với người cách đó không xa “Ta đoán ngươi sẽ đến.”
Hoàn chương 42.