Chương 85

Oánh Tú giật mình, cảm nhận được Tề Hạo Minh đột nhiên căng thẳng, vội vòng tay ôm lấy y, lắc đầu: "Mặc kệ bà ấy thích nữ tử hay nam tử, chàng dều là trượng phu của thϊếp, phụ thân của hài tử."

Tề Hạo Minh nghe nàng bảo đảm, khẽ cười một tiếng. Y đột nhiên ăn dấm chua với Tô Diệu Qua vì cảm thấy nghệ sư một thời này không hề đơn giản, bỏ đi tám năm rồi trở về, cho dù không phải vì Oánh Tú, y cũng nên tra xem bà vì lý do gì lại về kinh thành.

Tô Diệu Quau chỉ xuất hiện một lần như vậy, đến cuối tháng tám, kinh thành truyền tới tin tên phố phường kia có một cửa hàng bán đàn, lão bản nương ở đó vô cùng xinh đẹp, mộ danh thu hút rất nhiều người tới.

Mà bên này Tề Hạo Minh nhận được tin Tô Diệu Qua đã thoát khỏi tội tịch, trở thành người dân bình thường. Năm đó sau khi bị đuổi khỏi Thẩm phủ, Tô Diệu Qua rời khỏi kinh thành, không ai biết bà thoát khỏi tội tịch thế nào, nhưng y tra được bà ta từng tới Bắc Quyết một chuyến, ở Bắc Quyết mấy năm, trở về liền có dung nhan không già này.

Được y sư Man tộc chữa trị, Tề Hạo Minh biết ở Bắc Quyết có một thế hệ Man tộc, kỳ nhân dị sĩ rất nhiều, Tô Diệu Qua tìm được phương pháp bảo dưỡng dung nhan cũng chẳng có gì lạ, nhưng đó lại là nghịch theo ý trời, không thuận theo số mệnh mà già đi.

Mà nhóm quyền quý cũng có hứng thú với vị lão bản nương bán đàn này, thỉnh thoảng sẽ có chủ tử các nhà tới hỏi thăm, rốt cuộc cũng biết, lão bản nương họ Tô này chính là cầm sư năm đó bị Nhạc Phường đuổi đi, Tô Diệu Qua.

Ở Khánh Vương phủ, Khánh Vương nghe hạ nhân bẩm báo xong, ánh mắt lộ vẻ sâu xa, một tay nâng chung trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: "Tô Diệu Qua thoát khỏi tội tịch?"

Người bên dưới không dám chậm trễ, gật đầu: "Vâng, nhưng tiểu nhân vô năng, không tra ra được Tô cô nương thoát tội tịch thế nào."

"Không sao, chúng ta tra không được, bọn họ đương nhiên cũng tra không được, nghe nói nàng một chút cũng không thay đổi, đúng không?" Khánh vương gia gác chung trà xuống, một tay nhẹ nhàng xoay nhẫn ban chỉ bên tay còn lại, tùy ý hỏi.

"Vâng, người biết Tô cô nương đều nói nàng ấy một chút cũng không già." Người nọ ngẩng đầu, bỗng nhiên bắt gặp biểu tình cười như không cười của Khánh vương gia, lại vội vàng cúi đầu, có chút hoảng loạn.

Thính đường bỗng nhiên truyền tới tiếng cười sang sảng của Khánh vương gia: "Vạn An, không cần căng thẳng, nữ tử như vậy, động tâm một chút bổn vương cũng sẽ không trách tội ngươi."

Kẻ tên Vạn An kia giờ phút này đã mồ hôi đầm đìa, hắn nơm nớp lo sợ mà cúi đầu, nghe tiếng cười của Khánh Vương, càng thêm căng thẳng.

Khánh vương gia cười lớn tiếng, trên mặt lại nhìn không ra ý cười, bỗng nhiên tiếng cười dừng lại, đáy mắt hiện lên một mạt lệ khí. Thoát tội tịch thì như thế nào, người ông ta đã muốn, chưa từng không chiếm được.

OoOoO

Đầu tháng chin, thời tiết bắt đầu se lạnh, Tráng Tráng bắt đầu học đi học nói, thỉnh thoảng sẽ ê ê a a vài câu. Oánh Tú kêu người lập một rào chắn nhỏ hình tứ phương, lại lót thêm thảm nhung bên trong, đặt Tráng Tráng vào trong đó, nó sẽ một mình đỡ rào chắn đứng lên, lảo đảo lắc lư đi qua đi lại.

Tề Hạo Minh sau khi trở về sẽ cùng nó tập đi, nhi tử bập bẹ học từng bước, phụ thân cũng luyện tập đi được, trong phòng thường xuyên sẽ truyền tới tiếng Tráng Tráng chỉ huy, Tề Hạo Minh cười nói: "Nhi tử ta thông minh, khẳng định sẽ học nhanh hơn người làm phụ thân này, hi vọng thời điểm nó biết chạy, ta có thể đuổi theo nó."

Oánh Tú vén ống quần Tề Hạo Minh lên, giúp y đắp khăn lông ấm trên đùi, đau lòng nói: "So cái gì chứ, đương nhiên sẽ có một ngày chàng có thể đuổi theo nó, Tứ thúc không phải nói rồi sao, kinh mạch đang hồi phục, hai ngày nay chàng theo thúc ấy luyện tập, xem này, đã hơi sung lên rồi."

Tề Hạo Minh giúp nàng vén tóc ra sau tai, nhìn nàng vì dùng sức lau mà mặt đã đỏ ửng, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm đến: "Ta không muốn nàng quá vất vả." Từ khi Oánh Tú gả vào, y chỉ có thể ở trong bóng tối giúp đỡ nàng, bề ngoài phải ngụy trang là kẻ nhu nhược vô năng. Nước trong Nam Dương Hầu phủ quá sâu, hiện tại ra ngoài, hai người bọn họ mới có thể tự tại một ít, nhưng hầu phủ bên kia vị trí hiện tại còn chưa rõ ràng, Tề Hạo Minh biết, cho dù đã dọn đi, họ vẫn có thể bị cuốn vào.

Oánh Tú ngây ra, lại cầm khăn lau sạch thuốc bên trên, cong môi cười: "Gã cho chàng, thϊếp không cảm thấy vất vả."

Tề Hạo Minh nhìn lưu quang trong mắt nàng, trái tim theo đó mà mềm xuống, Oánh Tú thản nhiên như thế vậy mà khiến y cảm thấy thẹn thùng, đây là lần đầu tiên nghe nàng thổ lộ, y thật sự có cảm giác muốn bay lên trời.

Thanh âm trong cổ họng bất giác khàn khàn, Tề Hạo Minh nắm lấy tay nàng, để lên l*иg ngực mình: "Ta thấy một mình Tráng Tráng học đi rất tịch mịch, chi bằng chúng ta lại sinh cho nó một đệ đệ muội muội, nương tử cảm thấy thế nào?"

Màn lụa buông xuống, ngoài cửa, Thanh Bích nghe thấy dị thường trong phòng, nhẹ giọng phân phó nha hoàn bên cạnh: "Kêu phòng bếp nấu chút nước ấm tắm gội."

OoOoO

Tháng chín vừa qua một nửa, Trác Dạ đã trở về, Oánh Tú đang ở trong viện dạy Oánh Tú tập đi, Trác Dạ phong trần mệt mỏi xuất hiện, cung kính gọi một tiếng: "Phu nhân."

"Tráng Tráng con xem, là ai về này, Trác Dạ thúc thúc đã về."

Oánh Tú mỉm cười nắm tay Tráng Tráng đi về phía Trác Dạ, trê mặt Trác Dạ hiện lên một tia ngạc nhiên, ngay sau đó đáy mắt liền trở nên ôn hòa. Nhìn Tráng Tráng đi tới, hắn ngồi xổm xuống, nhìn tiểu thiếu gia tương tự Tề Hạo Minh khi nhỏ.

Tráng Tráng liếc mắt liền chú ý tới chuôi kiếm bên hông Trác Dạ, ngày thường ở phủ, Trác Dạ chỉ mang đoản kiếm phòng thân, hiện tại vừa từ sư môn trở về, còn chưa kịp thay. Tráng Tráng đưa tay tới, ngẩng đầu nhìn Trác Dạ, cũng không sợ vẻ mặt nghiêm nghị cuaur hắn, kéo tay Oánh Tú đi qua bên cạnh, ý đồ muốn nắm lấy.

Trác Dạ tháo xuống, Tráng Tráng duỗi tay sờ, liền cười, vỏ kiếm lạnh lẽo khiến nó cảm thấy vô cùng mới lạ, sờ soạng muốn hồi, muốn cầm trong tay. Trác Dạ dứt khoát đưua cho nó, Tráng Tráng dù là hài tử khỏe mạnh nhưng cũng không có sức cầm, ôm trọn trong người mà té xuống.

Tự đứng dậy không được, hài tử như giận dỗi, xoay người về với Oánh Tú, không them để ý tới Trác Dạ. Oánh Tú cười bế nó lên: "Còn chưa đi gặp tướng công đúng không? Chàng ở thư phòng."

Tề Hạo Minh không ngờ Trác Dạ lại về sớm như vậy, hiện tại chỉ mới ba tháng, tính toán thời gian đi đường, số ngày Trác Dạ ở sư môn không nhiều lắm.

"Lần này còn cần trở về không?" Tề Hạo Minh nhìn phong thư hắn đưa, nhíu mày.

"Không về nữa." Trên đường về sư môn, Trác Dạ tiền đường tra xét nguồn gốc chất độc dược trên người Tề Hạo Minh, các thành phần y sư Man tộc kia nói hình như đều là phế phẩm, mà là phế phẩm rất khó điều tra nguồn gốc, cũng may Tề Hạo Minh trúng loại độc này, nếu không y sớm đã không còn trên thế gian.

"Điều tra người họ Tiết này." Tề Hạo Minh nhìn danh sách một lần, chỉ vào một người trong đó, giao cho Trác Dạ, "Tìm người này, điều tra xem năm đó gã từng liên lạc với ai." Việc này trước sau đều là cái gai trong lòng Tề Hạo minh, một ngày không tra rõ, một ngày y sẽ khó mà an tâm, cho dù hai chân hồi phục, y cũng phải tra rõ.

Nửa tháng sau, sáng sớm hôm nay, Tề phủ tiếp đón một vị khách ngoài ý muốn. Một cô nương mặc võ phục bó sát, tay cầm chuôi kiếm xuất hiện ở cổng lớn Tề gia, câu đầu tiên chính là: "Trác Dạ, huynh ra đây cho muội!"

Thời điểm Oánh Tú đuổi tới, cô nương kia đã rút kiếm chỉ vào Trác Dạ, nổi giận đùng đùng chất vấn hắn: "Huynh nói đi, sao lại đào hôn!"

Sắc mặt Trác Dạ trầm xuống nhìn người không quản ngàn dặm xa xôi tới đây: "Nơi này không phải Di Châu, muội buông kiếm xuống!"

Nàng ấy vẫn không chịu, thanh kiếm dưới ánh mặt trời lóe lên tia ngân quang, lạnh lẽo mà chỉ vào Trác Dạ: "Muội biết nơi này không phải Di Châu, nhưng bất luận là ở Di Châu hay nơi này, huynh đều không thể đào hôn!"

"Ta không có đào hôn!" Đáy mắt Trác Dạ hiện lên một mạt bất đắc dĩ.

Tề Hạo Minh ở cạnh kéo tức phụ của mình bàng quan xem, khó trách Trác Dạ về nhanh như vậy, thì ra là đào hôn, hiện tại hôn thê đã đuổi tới cửa, Tề Hạo Minh quyết định không xen vào.

"Huynh không đào hôn, vì sao đã đồng ý với phụ thân rồi, kết quả huynh lại biến mất! Hiện tại toàn bộ Di Châu đều biết muội sẽ ả cho huynh!" Cô nương kia càng nói càng hung, thấy nhiều người đứng nhìn như vậy, lại càng cảm thấy ủy khuất.

"Muội buông kiếm xuống trước." Sắc mặt Trác Dạ vốn âm trầm nay càng khó coi.

Oánh Tú kéo tay áo Tề Hạo Minh, thấp giọng: "Chàng còn xem, đây là việc riêng của Trác Dạ, chúng ta về thôi."

Đuổi hạ nhân vây xem lui xuống, Oánh Tú kiến nghị: "Trác Dạ, không bằng ngươi dẫn cô nương này ra sảnh ngoài ngồi nói chuyện đi."

Chờ bọn họ đi rồi, sắc mặt Trác Dạ lúc này mới hoàn hoãn một chút, hắn bất đắc dĩ nhìn người khóc tới thương tâm kia, không biết phải làm thế nào.

"Sư muội." Thật lâu sau, Trác Dạ mới gọi một tiếng.

Nàng ngẩng đầu, nước mắt rơi ra càng mãnh liệt. Nàng từ Di Châu đuổi tới kinh thành chỉ vì muốn biết vì sao Đại sư huynh rõ ràng đã đồng ý với phụ thân, lại trước ngày tổ chức hôn lễ đào hôn. Hiện tại gặp được hắn, Trác Nhân càng cảm thấy ủy khuất.

"Ta không cố ý." Trác Dạ từ trong lòng ngực lấy ra chiếc khăn, đi tới đưa cho nàng: "Ta không thích hợp ở Di Châu, hơn nữa ta đã hứa với sư phụ phải bảo vệ Tề Nhị thiếu gia."

Trác Nhân giật lấy khăn tay hắn đưa qua, vừa nhìn liền phát hiện đây là đồ mình thêu, gương mặt đỏ lên, lộ ra vài phần tình cảm thiếu nữ: "Muội cũng không muốn huynh ở lại Di Châu, muội biết huynh đã hứa với Đại sư bá phải ở kinh thành, cho nên phụ thân đã đồng ý, chỉ cần thành thân ở Di Châu, ông ấy sẽ để muội theo huynh tới kinh thành."

Trác Dạ cười khổ, nào có chuyện đơn giản như vậy, đảo chủ đảo Di Châu chỉ có một nữ nhi bảo bối này, nếu cưới nàng, hắn nhất định phải ở lại Di Châu, nói gả cho hắn không bằng nói là chiêu tế, năm đó sư phụ hắn không muốn cưới đảo chủ phu nhân, nên mới để sư thúc ở lại.

Trong lòng sư phụ Trác Dạ hổ thẹn với người sư đệ này, cho nên Trác Nhân vừa chào đời liền được đính thân với hắn.

Nhiều năm trôi qua, hai người đã xa cách, Trác Dạ cho rằng Trác Nhân sớm đã xuất giá, không ngờ lần này trở về, Trác Nhân mười tám tuổi vẫn là tiểu thư khuê phòng, Trác Dạ không khỏi hoảng loạn.

"Muội mặc kệ, muội cũng không muốn về đảo Di Châu, dù sao phụ thân cũng cưới mẫu thân mới, rất nhanh sẽ có đệ đệ muội muội, thiếu đi muội cũng không sao." Trác Nhân lau khô nước mắt, ngẩng đầu nhìn Trác Dạ, "Đại sư huynh, muội muốn ở đây cùng huynh."