Chương 105

Thuộc hạ của Diệp Quốc Công Diệp Hàm Dư đã gặp vài lần, đều là người trung can nghĩa đảm, bọn họ thà bảo vệ kinh thành cũng không muốn gia nhập vào quân đội biên chế khác, chỉ mong chờ được ngày Diệp phủ xuất hiện người thừa kế. Nàng từng khuyên bọn họ, phụ thân và gia gia đều đã qua đời, Diệp gia chưa chắc đã có thể chinh chiến sa trường như quá khứ, nhưng họ lại nói, thế thì thay lão quốc công bảo vệ Diệp gia, tuyệt đối không thể để vì Diệp gia không có nam nhân mà bị người ta khi dễ.

Hoàng quyền đi đầu, cho dù hoàng đế niệm tình cũ nhưng cũng chỉ có thể nhẫn thời, sớm muộn cũng sẽ thu phục bọn họ, mà Đại tiểu thư Diệp gia xuất giá là cơ hội rất tốt.

Kiều Cẩn Trạch nhìn Diệp Hàm Dư trầm tư, vội nói: "Ta không phải vì thuộc hạ cũ của Diệp Quốc Công mà tới."

"Vậy ngài vì lý do gì?" Diệp Hàm Dư ngẩng đầu nhìn hắn, một khắc đυ.ng phải ánh mắt nam tử nhìn mình, trái tim liền loạn nhịp.

"Trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, tiểu thư cho rằng ta vì lý do gì?" Nhìn mặt nàng ửng đỏ, Kiều Cẩn Trạch khẽ cười đi đến bên cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, Nhập Họa ở bên ngoài nhìn thấy hắn, nhất thời sửng sốt.

"Diệp tiểu thư, nơi này tuy an tĩnh nhưng vẫn là Diệp phủ, sắc trời không còn sớm, ta thấy ta nên nhanh chóng trở về mới tốt." Không chờ Diệp Hàm Dư nói gì, Kiều Cẩn Trạch đã gật đầu với Nhập Họa, cùng Trác Dạ rời đi.

Diệp Hàm Dư đứng sau ngây người nửa ngày mới hoàn hồn, dậm chân một cái, trên mặt toàn là xấu hổ và giận dữ, gia hỏa này, là nói nàng lén lút gặp hắn ở đây sao!

"Tiểu thư, người đã nói chuyện đó với Kiều thiếu gia?" Chưa bao giờ thấy tiểu thư nhà mình như thế, Nhập Họa nhìn theo hướng Kiều Cẩn Trạch rời đi, lại nhìn Diệp Hàm Dư đỏ mặt, cho rằng nàng bị khi dễ.

"Lát nữa lão thái quân sẽ tìm ta, vẫn là về trước đi." Hít một hơi thật sâu, Diệp Hàm Dư nhận khăn lau mặt Khả Nhân đưa tới, vừa rồi Kiều Cẩn Trạch đi nhanh như vậy, nàng nào kịp nói chuyện rõ ràng?

Rời khỏi Diệp phủ, Kiều Cẩn Trạch lên xe ngựa xuất phát tới Tề phủ, khóe miệng cong lên ý cười, Diệp Hàm Dư là Tiểu Diệp Tử ngày đó hắn gặp ở tửu lâu, cho dù y phục thay đổi, đôi mắt linh động kia sao có thể giấu được?

Một chuyến tới Diệp phủ này cũng coi như không uổng phí.

OoOoO

Yến hội của Diệp phủ qua đi, trong kinh thành bắt đầu sôi nổi suy đoán hoa tiểu thư Diệp gia sẽ rơi vào tay ai, Diệp Quốc Công phủ lại che giấu rất kỹ, ngay cả bà tử muốn hỏi thăm hai câu cũng bị đuổi đi.

Vào tháng sáu, thời tiết càng oi bực, mọi người cũng vì trời nóng mà bớt rảnh rỗi trò chuyện vài phần. Trong Nam Dương Hầu phủ, ngày một, hôn lễ của Tề Hao Chi được cử hành, không giống Tề Hạo thịnh cưới Gia Cát Ngọc Hân có thân phận cao, cũng không giống Oánh Tú mang theo của hồi môn phong phú, Hứa thị vì Tề Hạo Chi chọn tức phụ thân phận cao hơn Oánh Tú, có chút quan hệ thông gia với Hứa gia, đó là Đại tiểu thư con vợ cả Hà gia, Oánh Tú ở yến hội Nam Dương Hầu phủ đã gặp hai lần, quả thật xứng đôi với Tề Hạo Chi.

Trước hôn lễ mấy ngày, Tề Hạo Minh dẫn Tráng Tráng cùng Oánh Tú về Nam Dương Hầu phủ, hiện tại Tráng Tráng đã học được cách ghé vào Oánh Tú nhìn chằm chằm cái bụng đã phồng lên, luôn miệng gọi muội muội, cũng không biết do Túc Mặc dạy dỗ hay thích mấy hài tử của Gia Cát Ngọc Hân, Tráng Tráng luôn hi vọng cái thai này của nàng là tiểu muội muội.

Về Đinh Phong Viện, người đầu tiên tới bái phỏng lại là Hương Lăng lâu ngày không gặp. Thanh Bích thu lại đáy mắt kinh ngạc, vội dọn ghế mời nàng ta ngồi xuống. Oánh Tú nhìn nàng ta che chở cái bụng, phân phó Bão Cầm: "Lấy thêm đệm lót cho Hương di nương, đừng để bị lạnh."

Đây có lẽ là chuyện may mắn nhất kể từ khi Hương Lăng vào Cẩm Trúc Viện, Tề Hạo Thịnh tới phòng nàng ta hai lần, tháng trước liền có tin vui, từ sau khi Cát di nương sinh non tới nay đã ba tháng, trong Cẩm Trúc Viện có hai di nương hoài thai, một người trong đó chính là Hương Lăng.

Oánh Tú lười nhác dựa vào đệm, nhìn đắc ý không chút che giấu trong mắt nàng ta, trong lòng không khỏi thầm than một tiếng, kiếp trước thời điểm nàng còn sống, cả Cẩm Trúc Viện có mười mấy đi nương, đời này, Gia Cát Ngọc Hân không hề ngại ngùng mà nâng nha hoàn của mình lên làm di nương, thậm chí còn tuyển các cô nương gia thế trong sạch bên ngoài vào, số lượng so với kiếp trước tăng lên rất nhiều, trong nhiều di nương như vậy chỉ có hai người hoài thai, nàng ta không chỉ không phòng bị, ngược lại còn rêu rao, không sợ chọc người khác tức giận hay sao?

"Hiện tại tháng ngươi vẫn còn nhớ, tốt nhất đừng đi lại nhiều." Oánh Tú thật sự lười nhiều lời với nàng ta, hôm nay tới đây, nhìn cách ăn mặc, rõ ràng là đang khoe bản thân ở Cẩm Trúc Viện sống rất tốt.

Có thai là một chuyện, sinh được hay không lại là chuyện khác, cho dù an ổn sinh hạ hài tử, còn phải xem có được ông trời chiếu cố hay không, người tâm cơ như Cát di nương cũng để mất hài tử, Hương Lăng trước mắt càng dễ bị người ta coi như bia ngắm mà hãm hại.

"Đạ tạ tiểu thư còn nhớ thương Hương Lăng, Hương Lăng có nhiều chuyện không hiểu, trong hầu phủ này lại không quen biết ai, lúc này biết tiểu thư trở về nên mới cố tình tới hỏi một chút." Hương Lăng đắc ý liếc nhìn Thanh Bích, thấy nàng hiện tại cũng là phụ nhân quan phát, khóe miệng lộ rõ ý cười khinh thường.

"Chuyện ngươi không hiểu có thể đi hỏi thế tử phu nhân hoặc ma ma chiếu cố bên cạnh, ngươi tuy từ chỗ này ra ngoài nhưng đã không còn chịu sự quản thúc của ta nữa." Oánh Tú ra hiệu cho Thanh Bích ra ngoài, trong tay bưng ly trà hoa còn nóng, chậm rãi nhấp.

Thấy nàng không có phản ứng, sắc mặt Hương Lăng cứng đờ, nụ cười có vài phần xấu hổ. Oánh Tú không nói gì, cái gọi là vấn đề chẳng qua là muốn nàng nói tốt trước mặt Gia Cát Ngọc Hân, di nương cùng có thai thân phận cao hơn nàng ta, ngày hai người hoài thai không cách biệt nhau mấy, mà lợi thế duy nhất của Hương Lăng chỉ là chủ tử cũ là mẫu thân của đích trưởng tôn Nam Dương Hầu phủ, Nhị nãi nãi của hầu phủ.

"Tiểu thư, có phải người còn giận Hương Lăng không?" Trầm mặc hồi lâu, Hương Lăng mới lên tiếng.

Oánh Tú bật cười, đặt ly trà xuống bàn, nhìn nàng ta đầu đầy trang sức, nụ cười dần tắt đi, lạnh lùng nói: "Hương Lăng, ngươi đây là cảm thấy thân phận di nương của mình đã cao hơn trước rồi hay cho rằng ta vẫn còn nhớ thương? Rời khỏi Đinh Phong Viện liền quên mất mình từng là nha hoàn bên cạnh ta, một nha hoàn được nâng lên làm di nương, ngươi cũng không biết quy củ!"

Hương Lăng sửng sốt, có lẽ không ngờ Oánh Tú đột nhiên nói chuyện khó nghe như vậy, đáy mắt lộ rõ hoảng sợ, vừa định mở miệng, Oánh Tú đã liếc mắt nhìn Bão Cầm, tiếp tục: "Di nương của Cẩm Trúc Viện ngày đầu tiên ta trở về lập tức tới đây, không biết thế tử phu nhân của các ngươi sẽ nghĩ thế nào?"

Gia Cát Ngọc Hân không ngại đẩy Tề Hạo Thịnh tới phòng của các di nương, nhưng nàng ấy chắc chắn không cho phép di nương của Cẩm Trúc Viện không có quy củ, hành động lần này của Hương Lăng vượt quá quy củ của một di nương đang có, cho dù hiện tại đang hoài hài tử của Nam Dương Hầu thế tử, nhưng nhiều nhất chỉ là con vợ lẽ, mà điều Cẩm Trúc Viện không thiếu nhất chính là con vợ lẽ.

Hương Lăng run rẩy, theo bản năng ôm bụng, sợ tiếp theo Oánh Tú sẽ xúc phạm tới hài tử của mình.

Oánh Tú cười nhạo: "Bão Cầm, đưa Hương di nương ra ngoài."

Hương Lăng không tình nguyện rời đi, thời điểm bước ra khỏi Đinh Phong Viện mới dám nổi giận với Bão Cầm, mặc kệ nàng ta là di nương hay nha hoàn, chỉ cần cái thai này là nhi tử, nàng ta có thể mẫu bằng tử quý, "Bão Cầm muội muội, đừng trách tỷ tỷ không nhắc nhở muội, tiểu thư giữ các muội bên cạnh chưa chắc đã cho các muội làm thϊếp của cô gia, ta thấy Thanh Bích tỷ tỷ đã gả chồng, bên cạnh tiểu thư chỉ còn muội và Tử Yên, cũng không biết tiểu thư nghĩ gì, đi theo hầu hạ nhiều năm như thế sao còn chưa thăng chức cho các muội!"

"Tiểu thư vốn định không để bọn ta làm thϊếp cho cô gia, bản thân chúng ta cũng không muốn. Hương Lăng, đừng tưởng ai cũng giống ngươi, ngươi muốn làm thϊếp cho thế tử gia thì đừng nghĩ nha hoàn bên cạnh tiểu thư đều có tâm tư này, tiểu thư và cô gia tình cảm rất tốt, Thanh Bích tỷ tỷ cũng gả cho người rất tốt." Bão Cầm bỗng nhiên tới gần, thì thầm bên tai Hương Lăng một câu, "Huống chi, tương lai hài tử của Thanh Bích tỷ tỷ có thể gọi tỷ ấy là nương, mà hài tử Hương di nương ngươi sinh ra, cả đời chỉ có thể gọi ngươi là di nương."

Dứt lời, Bão Cầm liền rời xa Hương Lăng, tươi cười trào phúng nhìn cái thai của ả: "Không làm thϊếp cho cô gia là vì tiểu thư thương chúng ta, còn thỉnh Hương di nương tự bảo trọng thân mình, tháng còn nhỏ, nên biết kiềm chế một chút, Đinh Phong Viện và Cẩm Trúc Viện xa nhau, hơn nữa Đinh Phong Viện hiện tại việc nhiều, nhân thủ tiểu thư mang theo không đủ, không thể tiễn Hương di nương trở về, Hương di nương đi thong thả."

Hương Lăng nhìn Bão Cầm xoay người rời đi, tức giận tới cả người phát run, đáy mắt toàn là ghen tỵ.

OoOoO

Hôn lễ của Tề Hạo Chi qua, Nam Dương Hầu không giữ Tề Hạo Minh ở lại, sáng đó sau khi gặp Hà thị, buổi chiều Oánh Tú cùng Tráng Tráng về Tề phủ trước.

Vừa qua cổng lớn của Tề gia, Thư Thảo vội vàng chạy về phía bọn họ, vừa thấy Oánh Tú liền thở hồng hồng mà nói: "Phu nhân, Trác tiểu thư..."

"Từ từ nói, Trác tiểu thư bị sao?" Thanh Bích thấy nàng ấy không thể bình tĩnh, vội đi qua xoa xoa sống lưng.

Thư Thảo hít thở một hồi mới nói: "Phu nhân, hai ngày nay Trác tiểu thư hay nôn mửa, ăn cái gì cũng không được."

Oánh Tú nghe xong liền cười: "Mời đại phu chưa?"

Thư Thảo sửng sốt, sao Trác tiểu thư không khỏe tiểu thư còn vui như vậy, nàng không khỏi buồn bực mà lẩm bẩm: "Trác tiểu thư nói không được mời đại phu."

"Bão Cầm, đi kêu Trác Dạ mời đại phu tới. Thanh Bích, chúng ta qua xem."

Thanh Bích lập tức dìu Oánh Tú qua viện của Trác Nhân.

Thời điểm Oánh Tú tới đúng lúc nghe tiếng Trác Nhân nôn khan, sắc mặt tái nhợt mà dựa vào giường, một chút cũng không có tinh thần.

"Bão Cầm, kêu Nghiêm ma ma chuẩn bị ít đồ ăn, nôn nhiều như vậy, nấu món gì đó thanh đạm một chút."

"Oánh Tú tỷ, tỷ về rồi." Dạ dày lại một trận cuồn cuộn, đồ ăn vào buổi trưa sớm đã nôn ra hết, Trác Dạ lười nhác dựa vào giường, thấy Oánh Tú cười như không cười nhìn mình, sắc mặt liền đỏ ửng.

"Thẹn thùng cũng không thể cái gì cũng không nói, ta kêu Trác Dạ đi mời đại phu rồi." Oánh Tú ngồi ở mép giường giúp nàng vỗ về ngực, lại đưa ly nước cho nàng, hỏi, "Đã bao lâu rồi?"

Trác Nhân xấu hổ cúi đầu, qua nửa ngày mới thì thầm: "Nguyệt tín đã hơn một tháng không có."

"Cho dù ngại nói với Trác Dạ, muội cũng nên nói với ta chứ? Vừa rồi Thư Thảo vội vàng chạy tìm ta như vậy, ta còn tưởng muội xảy ra chuyện."

Trác Dạ rất nhanh đã mời đại phu tới, sau khi bắt mạch liền xác định Trác Nhân đã có thai hơn một tháng, Oánh Tú nhìn Trác Dạ đứng ngây ra như cọc gỗ, khẽ cười, dẫn theo Bão Cầm và Thanh Bích rời đi.