Chương 46: Tô Bình Nam Bận Rộn

"Ngươi và phát tài giàu có chỉ cách nhau một chiếc máy game thùng của Cẩm Tú."

Khi câu quảng cáo này chiếm cứ các tờ báo chính của sáu bảy tỉnh như tỉnh Thiên Nam, Tô Bình Nam đã đến Tương Nam.

Khi Tô Bình Nam rời đi, cấp dưới lại đặt cho hắn một định nghĩa mới.

"Yêu giang sơn, càng yêu mỹ nhân."

Tô Bình Nam biết mình không phải là người như vậy, nhưng hắn có lòng tin tuyệt đối. Khung sườn đã làm xong, nếu người phía dưới không làm tốt thì đương nhiên hắn sẽ không khách khí.

Hiện tại cửa hàng của hắn ngày càng lớn, việc hắn cần xử lý cũng ngày càng nhiều. Có rất nhiều việc nếu không có hắn thì cấp dưới không thể quyết định.

Tô Bình Nam cũng có ý rèn luyện thêm cho cấp dưới. Hiện giờ Trương Lệ Hoa làm rất tốt, bộ phận tài vụ cũng càng ngày càng lớn, nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn rõ ràng trật tự.

Một xe có năm người, bao gồm cả Tô Bình Nam, khi đến Tương Nam đã là chín giờ tối. Tô Bình Nam cân nhắc chốc lát, cuối cùng vẫn gọi điện cho Lý Lạc Nhiên.

Lý Lạc Nhiên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng quá đỗi. Hôm ấy nàng chịu ấm ức, cũng láng máng nhận thấy Tô Bình Nam rất bận rộn. Thế mà hắn lại đến nhanh như vậy, nàng cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Lý Lạc Nhiên nghĩ thầm trong lòng, ai dè bị ba mẹ nhìn chằm chằm, nàng đành phải trấn an Tô Bình Nam qua điện thoại.

Phản ứng của Lý Phụ nằm ngoài dự đoán, nói với Tô Bình Nam vài câu. Có điều ông ta vừa mở miệng đã gọi Tiểu Tô, làm Tô Bình Nam cạn lời luôn.

Bao nhiêu năm rồi không có ai gọi hắn như vậy, nhưng mà cải trắng người ta trồng hai mươi năm đã bị hắn ăn mất, cho nên hắn chỉ có thể gắng gượng gật đầu đáp lời.



Âm thanh trong điện thoại di động thời nay to khủng khϊếp, mấy người đi theo hắn đều nở nụ cười quái dị. Tô Bình Nam lạnh lùng trừng mắt, bọn hắn mới chạy ra xa, đến nơi không nghe thấy.

Hai bên hẹn gặp nhau ở một nhà hàng tại Tương Nam vào ngày mai. Tô Bình Nam muốn nói với Lý Lạc Nhiên thêm vài câu, nhưng Lý phụ đã cúp máy.

Hắn vừa mới kết thúc cuộc gọi, phòng kinh doanh của công ty Điện tử Cẩm Tú lại gọi đến, có thể cảm nhận được giọng nói tràn đầy kích động của Trương Hán Bình truyền qua điện thoại.

"Tô tổng, bốn nghìn ba trăm đơn đặt hàng, đây chỉ con số ở tỉnh Thiên Nam thôi. Hiện tại cuộc gọi từ ngoại tỉnh nhiều đến mức hai tiểu cô nương tiếp điện thoại bận tối tăm mặt mũi."

"Mở rộng phòng kinh doanh ngay lập tức. Đừng ngại chi tiền, tiếp tục tăng cường đầu tư cho quảng cáo. Có thể hỗ trợ thương nhân mua hàng ở Thiên Nam lắp đặt sản phẩm, như vậy mới có thể tăng sức thuyết phục."

"Được, ta lập tức thực hiện."

...

Tô Bình Nam cúp máy, cảm thấy dưới trướng mình có quá ít nhân tài có thể đơn độc phụ trách một lĩnh vực. Máy game thùng nhất định phải nhanh chóng hình thành quy mô, chiếm lĩnh thị trường lớn nhất.

Hiện giờ chỉ duy nhất mình hắn có máy game thùng, nhưng từ trước đến giờ hắn không dám coi thường khả năng bắt chước của thương nhân Hạ quốc. Hơn nữa Tết sắp đến rồi, đám gia hỏa đi biển đều nghỉ ngơi. Dù sao cũng là dùng mạng đổi tiền suốt cả một năm, kiểu gì cũng phải vui vẻ mấy ngày. Vì vậy mạch in buôn lậu của Đông Doanh cũng chẳng có hàng, mang lại cho hắn một thị trường trống có thể mặc sức phát huy. Hắn nhất định phải nhanh chóng chiếm phần lớn phân ngạch trên toàn thị trường trước khi mọi người kịp phản ứng.

Tô Bình Nam nghĩ tới đơn đặt hàng lúc nãy. Bốn nghìn ba trăm máy, hơn nữa không ngừng có đơn đặt hàng đang ký kết. Hắn hít sâu một hơi. Mình kinh doanh hạt thông và Cẩm Tú Các mệt đến chết đi sống lại mới kiếm được bấy nhiêu tiền, vậy mà chỉ trong ba ngày, gia hỏa này đã kiếm về cho hắn số tiền bằng tổng lợi nhuận làm ăn lúc trước?

Đông Doanh bán giá cao, lên tới hai vạn. Máy game thùng của Cẩm Tú chỉ tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ một máy. Chi phí mới bao nhiêu? Trừ hết chi phí, mỗi máy lãi tám nghìn, chẳng khác gì cướp giật, hơn nữa còn là cướp giật một cách hợp lý hợp pháp. Còn vấn đề hàng lậu ấy à, xì, hiện tại ngay cả độc quyền Hạ quốc cũng chẳng có, vậy thì có vấn đề gì chứ?



Điện thoại lại đổ chuông, lần này là Quách Quang Diệu.

"Lão đại, bí thư số một của Ủy ban nhân dân Ô thành tới, muốn lấy một tấm thẻ vàng. Ngươi xem phải làm thế nào?"

Ngay từ đầu Cẩm Tú Các của Tô Bình Nam đã đi theo con đường cao cấp, cho nên số lượng thẻ VIP của hắn không nhiều. Ví như có rất ít thẻ vàng không cần đặt phòng trước, cứ trực tiếp đến phòng VIP chữ Thiên trên tầng thượng, được ăn uống thoải mái.

Đám Tô Văn Văn thuộc công ty thì không tính, Tô Bình Nam chỉ làm chín thẻ VIP phát ra ngoài. Ngoại trừ Lý Xương Hải nạp hai mươi vạn nên được tặng một tấm, những tấm khác vẫn chưa có cơ hội tặng đi.

"Chẳng phải vẫn còn tám tấm sao? Người này đặc biệt, không cần nạp tiền, cứ tặng luôn. Ta đã giao quyền quyết định cho ngươi, không cần hỏi ta, ngươi báo cho tài vụ là được."

"Nam ca, nếu bây giờ còn thẻ thì ta đã tặng từ lâu rồi. Mấy ngày nay, đừng nói đến thẻ vàng hai mươi vạn chẳng còn, ngay cả thẻ bạc cần nạp hai vạn cũng bị giành giật gần hết rồi."

Tô Bình Nam đã mời một vị giáo sư trường đại học Kinh tế - Tài chính tính toán kỹ lưỡng dựa trên lưu lượng khách hàng, hoàn toàn không dư thừa.

Ai dè Tết đến, các ông chủ lớn nhỏ khắp Ô thành đều tụ tập ở Ô thành. Chỉ cần những người này dùng bữa một lần, lập tức bị thu hút bởi cách trang hoàng và dịch vụ của Cẩm Tú Các.

Mọi người liều sống liều chết kiếm tiền chẳng phải vì thể diện và cuộc sống thoải mái sao? Cẩm Tú Các cho đủ thể diện, tức khắc có người lắm tiền bắt đầu làm thẻ.

Xu hướng hiện tại là thế này: người lăn lộn ở Ô thành, nếu ngươi không đi làm thẻ vàng phòng VIP chữ Thiên của Cẩm Tú Các, thì ngươi cũng ngại nói ra mình làm ăn khá khẩm ở Ô thành.

"Đưa thẻ của ngươi cho hắn, không được tham lam, thứ này đã được tính toán cả rồi. Còn lại thì để ta về rồi tính sau."

Tô Bình Nam cúp điện thoại, còn chưa kịp thở lấy hơi thì điện thoại lại đổ chuông.