"Định Bắc, trong huyết dịch nhà họ Tô ẩn giấu lệ khí quá nặng, chúng ta phải thu lại."
Tô Bình Nam nhìn Tô Định Bắc giống mình như đúc, nói ra lời khuyên nhủ hiếm hoi.
"Tô Bình Nam, ta biết mà."
Tô Định Bắc biết nhị ca mình muốn tốt cho ai.
Nhìn cô em gái đã bắt đầu bộc lộ nhuệ khí này, Tô Bình Nam thở dài: "Lão gia tử nói rất đúng, lão đại đã gánh hết sự yếu đuối và thành thật của thế hệ chúng ta. Ngươi phải nghe lời lão gia tử, sau này khách khí với lão đại và lão tam một chút."
"Được, ta cũng không biết tại sao hễ trông thấy bọn hắn là lại nổi giận."
Hiếm thấy Tô Định Bắc lộ vẻ e thẹn của tiểu nữ hài.
"Định Bắc, học tập chăm chỉ nhé! Tương lai có một loại lực lượng, uy lực của nó mạnh hơn bạo lực gấp vô số lần. Ta muốn ngươi nắm nó trong tay giúp ta."
Tô Bình Nam tỏ thái độ nghiêm túc.
Tô Định Bắc ngẹo đầu suy nghĩ. Làn da nàng trắng như tuyết, nhưng vẫn có nét cương nghị giống Tô Bình Nam: "Lực lượng gì cơ?"
"Tiền bạc."
Sau khi khuyên nhủ Tô Định Bắc, Tô Bình Nam yên tâm hơn nhiều. Tam quan của gia hỏa này rất khác người, nhưng có một ưu điểm là chuyện đã hứa thì nhất định sẽ làm được.
Nghĩ đến chuyện một nữ tội phạm biến thành một nữ học bá, Tô Bình Nam cảm thấy rất thú vị.
Tô Định Bắc cầm một tấm danh thϊếp đứng ngơ ngác trong gió tuyết, ánh mắt phức tạp.
Danh thϊếp rất đơn giản, trên tấm thẻ màu vàng nhạt chỉ có ba chữ "Tô Bình Nam".
Bên dưới là một số điện thoại di động, mặt sau có một câu thơ: Chớ hưởng nhàn, bạc phếch mái đầu xanh.
"Sao gia hỏa này thay đổi nhiều thế nhỉ?" Tâm tư của thiếu nữ bưu hãn rất tinh tế.
Danh thϊếp trông thì đơn giản, nhưng lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ phách lối.
"Đây là danh thϊếp cá nhân của ta, ngươi là người đầu tiên ta cho đấy. Lão tam nhẹ dạ, lão đại nhu nhược, bọn hắn lấy cái này chẳng có ích lợi gì."
Lúc Tô Bình Nam nói câu này, ánh mắt không giấu được vẻ kiêu ngạo.
"Nó có ích lợi gì?"
Tô Định Bắc bày ra vẻ mặt nghiêm túc, cảm thấy bối rối khi nhị ca đưa danh thϊếp cho mình.
"Kế tiếp tập đoàn Cẩm Tú sẽ triển khai toàn diện ở Ô thành, nơi làm việc ở chín thị trấn và mười tám xã của huyện Trường Dương là bước đầu tiên. Ai có cái này thì có thể rút khoản tiền hai mươi vạn ở bất kỳ nơi nào thuộc tập đoàn."
Tô Định Bắc ngoẹo đầu hỏi: "Tô Bình Nam, ngươi muốn học theo Triều Cái đấy à?"
Tô Bình Nam mỉm cười: "Một tên thủ lĩnh thổ phỉ mà thôi, có gì hay mà học."
"Ngươi yên tâm về ta như vậy sao? Ta mới mười sáu tuổi thôi."
Tô Bình Nam nghiêm túc nhìn Tô Định Bắc: "Ta tin ngươi, bởi vì ngươi là Tô Định Bắc." Còn có một câu hắn không nói ra: một Tô Định Bắc hai mươi tuổi vì nhị ca nhà mình mà kiên quyết, dứt khoát bước lên con đường không thể quay đầu.
Bông tuyết lạnh lẽo làm thiếu nữ đang trầm tư chợt giật mình bừng tỉnh, Tô Định Bắc rầu rĩ gãi đầu. Mình đã đồng ý với nhị ca là sẽ làm một nhân tài thương nghiệp ưu tú nhất, nhưng với thành tích học tập đội sổ của mình, có lẽ ngay cả một ngôi trường cao trung tốt một chút cũng không thi vào nổi.
"Lần này thảm rồi."
Thiếu nữ khẽ lẩm bẩm.
...
"Học, đi học nghiêm túc cho ta."
Tô Bình Nam ném số điện thoại của một giáo sư đại học ngành mỏ cho Tô Văn Văn, giọng điệu nghiêm túc.
"Tìm hiểu hình thức khai thác an toàn và những điều cần chú ý trong kỹ thuật cho ta."
Tô Văn Văn gật đầu.
"Trước khi đánh chết người khác, đầu tiên chúng ta phải phòng thủ tốt. Vì thế, ngươi cực kỳ quan trọng."
Sau khi xua Tô Văn Văn với khuôn mặt trắng bệch đi khỏi, Tô Bình Nam hơi buồn cười. Không biết lần này có thể chữa được cái bệnh hễ đọc sách lại buồn ngủ của gia hỏa Tô Văn Văn này hay không.
"Nam ca, ta tìm được người ngươi cần rồi." Trương Đồng hưng phấn chạy vào phòng làm việc của Tô Bình Nam.
Cẩm Tú Các sửa sang rất nhanh, việc cấp bách lúc này là tìm một đầu bếp có thể khiến người ta kinh diễm. Với nhiệm vụ này, người đầu tiên Tô Bình Nam nghĩ đến chính là phúc tinh Trương Đồng.
Tô Bình Nam cười to, vươn tay ném cho đối phương một bao thuốc lá Trung Hoa vỏ mềm vừa mới bóc ra, đồng thời nói: "Tiểu tử ngươi đúng là nhân tài, lần này ngươi lại tìm người từ đâu ra thế?"
Thực tế chứng minh mạch não của Trương Đồng không giống người thường, đối tượng mà hắn tìm cho Tô Bình Nam là một đầu bếp lớn của căng tin.
Xưởng dệt len Ô thành là xí nghiệp quốc doanh gần như đã dừng sản xuất. Xưởng này nổi tiếng nhất không phải sản phẩm của nó, mà là căng tin.
Nguyên nhân căng tin này nổi tiếng là vì một người tên Lâm Tuân Lý. Mấy thế hệ nhà Lâm Tuân Lý đều là đầu bếp, đến đời hắn cũng học được tay nghề nấu nướng tuyệt vời, tính đặc thù của niên đại này thúc đẩy hắn đi làm. Nhưng quả thật tài nấu nướng của hắn quá tốt, cuối cùng trời đất xui khiến một công nhân trở thành đầu bếp lớn trong căng tin.
Lý Tam là công nhân của xưởng dệt len, vận may không tồi. Sau khi tốt nghiệp cao trung, hắn đến xưởng làm việc nhưng hiệu ích chẳng ra sao. Mà hắn cũng không có chí lớn lớn lao gì, cứ sống vật vờ như thế.
Hôm nay, bạn thời trung học cơ sở Quách Quang Diệu đến tìm hắn. Thời trung học cơ sở, Quách Quang Diệu là một tên lưu manh, mặc dù Lý Tam học cùng lớp với Quách Quang Diệu, nhưng rất ít khi nói chuyện với đối phương. Lý Tam cảm thấy sớm muộn gì cũng có một ngày tên này lấy nước mắt rửa mặt trong song sắt nhà tù.
Sau khi tốt nghiệp, mỗi người mỗi ngả. Lý Tam biết tin tức về Quách Quang Diệu trong lần uống rượu với mấy bạn học trước đó.
Bạn học nói với vẻ hâm mộ: "Ngươi còn nhớ Quách Quang Diệu lớp mình không?"
Lý Tam gật đầu.
Sau đó, bạn học tỏ vẻ hâm mộ: "Hình như hiện giờ gia hỏa kia lợi hại lắm, đi theo vị đại ca rất có thực lực làm kinh doanh. Bây giờ hắn mặc âu phục, hút thuốc lá Trung Hoa, dưới trướng có một đám tiểu đệ."
Lúc ấy Lý Tam còn chế nhạo: "Những người như bọn hắn thì có kết cục tốt gì, lên voi xuống chó. Chúng ta ổn định thế này vẫn tốt hơn.
Vậy mà hôm nay, khi Quách Quang Diệu đứng trước mặt mình, Lý Tam mới hiểu ra tại sao giọng điệu của bạn học kia lại chua lè như vậy.
Xe việt dã màu đen tràn đầy khí thế, âu phục thẳng thớm, cầm điện thoại di động. Bỗng nhiên Lý Tam cảm thấy lúc trước mình là thằng ngu.