Từ sau khi sự kiện đó xảy ra, một khi học sinh của Trung học số 1 xảy ra mâu thuẫn với đám lưu manh bên ngoài, đυ.ng tới người không thể đυ.ng vào, không còn cách giải quyết thì sẽ thông qua đủ loại quan hệ tìm Tô An Tây, xin nàng đứng ra.
Tô An Tây rất có chủ kiến, nàng luôn tìm hiểu rõ ngọn ngành rồi mới giải vây cho những người này.
Vài lần như thế, cô gái xinh đẹp này sắp trở thành một nhân vật truyền thuyết ở Trung học số 1 Trường Dương.
"Đi thăm An Tây, dẫn nàng đi ăn bữa cơm. Cơm ở căn tin chắc chắn ăn không ngon, cô gái nhỏ này vô cùng tiết kiệm."
Tô Bình Nam quay qua kêu Vương Thần Quang đang lái xe lái đến đi Trung học số 1, quay đầu cười cười với Tô Kiến Quốc: "Lão Cửu thúc, chúng ta đi ăn xong hãy về được không."
Tô Kiến Quốc vội vàng gật đầu, hắn bị Tô Bình Nam làm cho rung động, đâu có ý phản đối nữa. Hai chiếc xe việt dã chạy trong gió tuyết, tốc độ cực nhanh, chạy tới Trung học số 1 Trường Dương.
Tô An Tây vừa tan học, ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc lẳng lặng đứng trong gió tuyết ngoắc nàng.
Tô An Tây lập tức nhảy cẫng lên, đây là lần đầu tiên nàng nhảy chân sáo chạy đến trước mặt một người đàn ông ngay trước mặt bạn học.
"Văn Văn ca, ngươi đến rồi?"
Nói xong, cái đầu nhỏ không ngừng nhìn xung quanh.
Tô Văn Văn lớn lên trong nhà Tô Bình Nam, bốn anh em Tô gia, ngoại trừ Tô Bình Nam ra thì quan hệ giữa hắn với Tô An Tây là tốt nhất.
Thân mật vỗ vỗ bím tóc đuôi ngựa của Tô An Tây, Tô Văn Văn nói: "Đừng nhìn. Nhị ca ngươi cũng tới, nhưng có chút việc dây dưa kéo lại, cho nên ta tới đón ngươi đi ăn cơm."
"Được."
Tô An Tây cười híp đôi mắt đẹp, không ngừng gật đầu. Bạn của nàng là Tịch Nam Nam, là một nữ sinh có vóc dáng cao, thanh tú. Nghe vậy thì kéo tay Tô An Tây, mặt mũi tràn đầy khẩn cầu.
Lòng hiếu kỳ không chỉ có thể hại chết mèo, cũng có thể hại chết người. Tịch Nam Nam hiếu kỳ về Tô Bình Nam muốn chết.
Tịch Nam Nam là người huyện Trường Dương, gia cảnh rất không tệ, nàng chứng kiến toàn bộ quá trình thay đổi của Tô An Tây. Cô bé này trưởng thành rất sớm, cũng nghe Tô An Tây luôn mồm nhắc nhị ca, không nghe thì thôi, sau khi nghe ngóng được thì cô gái nhỏ này cảm thấy rất hứng thú với Tiểu Hồng Bào đại danh đỉnh đỉnh.
Tô An Tây quay đầu nhìn vẻ mặt khẩn cầu của bạn mình, nói với Tô Văn Văn: "Văn Văn ca, ta dẫn bạn của ta theo."
"Được."
Đương nhiên Tô Văn Văn sẽ không có ý kiến gì.
Tô Bình Nam bước vào xã hội, trạm thứ nhất chính là huyện Trường Dương. Lúc đó hắn thủ đoạn hung ác hung hãn, giống như một con quái thú, giày vò sắp nát cái huyện nhỏ này.
Một địa phương không lớn, chỉ có mấy người nổi tiếng tàn ác như vậy, Tô Bình Nam đi Ô Thành sớm, đồng thời còn làm lớn, cho nên những người ở huyện Trường Dương này vừa nhắc tới Tiểu Hồng Bào thì đều sẽ giơ ngón tay cái lên.
Chuyện buôn bán hạt thông của Tô Bình Nam rất lớn, những người này tâm tư linh hoạt, cũng tìm hắn làm buôn đi bán lại, cũng kiếm được không ít tiền, lại càng tâm phục khẩu phục hắn. Cho nên lời nói của hắn rất có giá trị ở Trường Dương.
Bởi vì luôn gửi đồ cho Tô An Tây, những người này cũng rất quen với mấy chiếc xe việt dã màu đen đó, chỗ tốt của một địa phương không lớn là tin tức linh thông.
Xe Tô Bình Nam lượn quanh một vòng, mấy người nổi danh ở đây lập tức biết Tô Bình Nam trở về Trường Dương, lập tức dẫn người tới tìm, chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi Tiểu Hồng Bào.
Lần này Tô Bình Nam về Trường Dương, mục đích đúng là tài nguyên đá xanh ở chín trấn mười tám hương trong huyện Trường Dương. Thanh danh của hắn ở huyện Trường Dương cũng đủ lớn, nhưng mà thời gian ngắn, căn cơ không đủ vững.
Những địa đầu xà này là đối tượng hắn dự định hợp tác, vừa khéo những người này tìm tới cửa, Tô Bình Nam dứt khoát đồng ý, định thăm dò bàn chuyện hợp tác thử, lúc này, hắn cũng lộ ra bản chất cường thế của mình, định liên hợp với những người này lũng đoạn tài nguyên đá xanh của huyện Trường Dương.
Ngoại trừ Tô Bình Nam ra, không có ai biết sang năm tỉnh Thiên Nam sẽ khởi động công trình Tứ Thông Nhất Bình. Mà mười dặm tám hương trong huyện Trường Dương có tài nguyên đá xanh phong phú, giao thông tiện lợi, độ cứng của đá và khả năng khai thác đều rất có ưu thế, Tô Bình Nam biết một khi lấy được thì sẽ kiếm tiền được nhiều gấp bội so với buôn bán hạt thông.
Chỗ mời cơm là một quán cơm lâu năm nổi tiếng nhất huyện Trường Dương, nghe nói đầu bếp có tay nghề tổ truyền từ thời kỳ dân quốc, mới gầy dựng được một năm, mỗi ngày đều đầy khách, buôn bán rất tốt.
Tô Bình Nam không muốn cho Tô An Tây tham dự vào loại tiệc như thế này, cho Vương Thần Quang dẫn lão Cửu thúc đến sát vách ngồi.
Mọi người khách khí nói chuyện, Tô Bình Nam cũng trò chuyện vui vẻ, bữa tiệc vui vẻ hòa thuận. Qua vài ly rượu, Quách Quang Diệu đẩy cửa đi vào, đưa bản đồ huyện Trường Dương mà hắn mới mua cho Tô Bình Nam, lại cụng ly với mấy vị đang ngồi ở đây rồi mới đi qua gian sát vách.
"Các vị đại ca đều là nhân vật có mặt mũi ở huyện Trường Dương, hôm nay khoản đãi Bình Nam như thế, ta kính trước một ly."
Tô Bình Nam ngước cổ uống sạch rượu trong ly, sau đó nói: "Ông trời nể tình, thưởng cho phần cơm ăn. Bình Nam ta may mắn có được chút thành tựu ở Ô Thành, nhưng trong lòng vẫn có huyện Trường Dương, có các vị ca ca. Lúc đầu ta định về Tô Gia Thôn làm một vố nhỏ trước, nhưng các vị nhiệt tình khoản đãi như vậy, trong lòng Bình Nam ta băn khoăn, chọn ngày không bằng đúng ngày, hôm nay ta sẽ chia sẻ với quý vị một cơ hội kiếm tiền ngập mặt, không biết các vị có hứng thú hay không."
Tô Bình Nam vừa nói xong, mấy người khác cũng chăm chú lại, sắc mặt cũng đều nghiêm túc không ít.
Tiểu Hồng Bào ở Ô Thành, xuất thủ là ngàn vạn, buôn bán hạt thông, mỗi ngày thu núi vàng. Hắn đã nói là kiếm tiền lớn, chắc chắn con số sẽ không nhỏ.
Mấy người nổi tiếng ở huyện Trường Dương này bình thường đều có chuyện buôn bán và phương pháp của riêng mình, có khi cũng có mâu thuẫn. Nhưng bọn họ đều nhất trí đánh giá Tô Bình Nam: "Tiểu Hồng Bào hung ác, anh em nhiều. Là ngươi có chữ tín, lời nói đáng giá ngàn vàng."
Bây giờ khi bọn côn đồ ở chín trấn mười tám hương trong huyện Trường Dương cãi nhau, câu cửa miệng của bọn họ chính là: "Ngươi trâu bò, có ngon thì học theo Tiểu Hồng Bào, đến Ô Thành làm một vố lớn chứ ở đó mà chém gió cái gì.”
Cho nên khi Tô Bình Nam nghiêm túc, những người này cũng lập tức thay đổi thái độ.