Chương 15: Ta che chở nàng
Rất nhanh Thu Ý trở lại Thanh Phong Uyển.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt, kể lại mọi chuyện nghe được cho Tôn thị cùng Triệu ma ma.
“Lý ma ma thế nhưng bị Vân thị thu mua ......” Triệu ma ma xiết chặt nắm tay, giọng căm hận nói,“Chẳng trách có một số việc Vân thị biết nhanh như vậy!”
Cũng không lạ vì sao Vân thị không được lòng lão thái thái, nhưng hai nữ nhi của bà ta lại được lão thái thái coi trọng.
Có Lý ma ma hiểu biết lão thái thái như vậy, muốn lấy lòng lão thái thái không phải quá dễ dàng sao!
“Còn có Vương đại phu...... Thế nhưng cũng là người của Vân thị!”
Sau lưng Triệu ma ma đổ mồ hôi lạnh, người như vậy đều có thể bị Vân thị thu mua, thì trong Tần phủ không biết có bao nhiêu người là người của Vân thị?
“Vậy dược của Tích nhi có phải có vấn đề hay không!” Tôn thị khẩn trương môi trắng bệch.
“Sẽ không.” Triệu ma ma lắc đầu nhìn Tần Tích đang nằm, biết nàng không có ngủ, than nhẹ nói,“Công khai như vậy bọn họ cũng không có lá gan làm.”
Phu nhân nhà mình từ nhỏ được bảo hộ quá tốt, gả đến Tần phủ hai năm đầu lão gia rất sủng bà, liền tính sau này bị thất sủng, cũng còn có bà che chở...... Thế cho nên sự tình đơn giản như thế cũng không rõ.
Cũng chẳng trách nhị tiểu thư trách phu nhân.
“Tích nhi, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Tôn thị sợ hãi đứng lên, không ngừng ở trong phòng đi lại. Hiện tại bà mới phát hiện trước có sói sau có hổ, bởi vì hôm nay Tích nhi trầm tĩnh, bà thế nhưng xem nữ nhi như tâm phúc.
Tần Tích lấy chăn trùm đầu lại, không muốn nghe giọng Tôn thị.
Nữ nhân yếu đuối như vậy...... Chưa bị người trong hậu viện hại chết, quả thực là kỳ tích.
Triệu ma ma thấy Tần Tích không kiên nhẫn, ra dấu bằng mắt với Tôn thị, nhìn bà lắc đầu. Kéo bà ra khỏi phòng.
Tôn thị luôn chịu đựng không nói chuyện, chờ ra khỏi phòng rốt cục nhịn không được, nước mắt của bà trào ra, nắm tay Triệu ma ma,“Ma ma, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Phu nhân!” Ngữ khí Triệu ma ma nghiêm khắc,“Ngài là phu nhân trong phủ, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng phải bảo trì trấn định!”
Hoang mang rối loạn như vậy, để người khác thấy, sao có thể để họ tin tưởng được!
Có lẽ do giọng điệu của bà quá mức nghiêm khắc, Tôn thị bị dọa sửng sốt, hai tròng mắt rưng rưng nhìn Triệu ma ma. Trong lòng Triệu ma ma lại mềm nhũn, không khỏi nhỏ giọng,“Ngài đã quên lời lão nô vừa nói? Nếu muốn bảo hộ nhị tiểu thư hiện tại ngài phải mạnh mẽ lên. Nay địch ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối, ngài lại có quyền lợi chưởng quản việc bếp núc trong phủ, Vân thị bị cấm túc...... Tình huống như vậy đối với chúng ta mà nói quả thực là ngàn năm một thuở, cho nên chúng ta phải nhân cơ hội này, hung hăng chèn ép Vân thị.”
“Chúng ta nên làm như thế nào?”
“Phu nhân chẳng lẽ đã quên, bên người lão thái thái không phải chỉ có Lý ma ma là ma ma hồi môn!”
......
Sau khi hai người Tôn thị rời đi, Tần Tích mới ngẩng đầu lên.
“Tiểu thư......”
“Mang về rồi sao?”
“Dạ, tiểu thư chờ chút.” Thu Ý vén rèm lên nhìn nhìn trong viện còn có người hay không, chờ nhìn không thấy ai mới lắc mình bước ra khỏi phòng, ước chừng qua một nén nhang, nàng trở lại, trong lòng có thêm một gói đồ màu xám. Đưa gói đồ cho Tần Tích, Thu Ý hạ giọng nói,“Tiểu thư, ngài cất kỹ, đừng để người phát hiện.”
Tần Tích nhận gói đồ màu xám, nhẹ nhàng mở ra.
Trong gói đồ không phải cái gì khác, chính là tro cốt của cha mẹ cùng chị dâu của nàng. Nàng biết hôm nay từ Tịnh Từ Tự trở về sẽ có phiền toái, cho nên trước đó để Thu Ý tìm cơ hội chôn ở chân tường. Nhẹ phủi đất dính trên hủ, đầu ngón tay Tần Tích run nhẹ.
“Tiểu thư, ngài nén bi thương ......”
Tần Tích cười khổ, cười mà nước mắt cứ rơi, nàng khoát tay với Thu Ý,“Ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
“Vậy...... Nô tì gọi Mai Nhụy đến gác đêm?” Thu Ý thăm dò.
“Không cần, tối nay ta ngủ một mình.”
Thu Ý định nói gì, nhưng nhìn khuôn mặt bi thương của tiểu thư nhà mình, bỗng nhiên nàng cũng cảm thấy chua xót trong lòng, gật đầu chuẩn bị bước đi.
“Đợi chút.”
“Tiểu thư có gì phân phó.” Thu Ý dừng chân.
Tần Tích lau nước mắt, nhìn nàng,“Đến chổ phu nhân lấy thẻ bài cùng bạc, ngươi ra phủ giúp ta hỏi thăm một người.”
“Ai?”
“Đại công tử phủ thừa tướng, Tô Vinh Cảnh.”
Thu Ý trợn mắt, một nhà phủ thừa tướng không phải đã bị diệt môn sao.
Tần Tích giao việc cho nàng, cũng không muốn giấu diếm, hơn nữa chuyện này cũng không cần giấu diếm, nàng thấp giọng nói,“Tô công tử chạy thoát, hiện tại khắp kinh thành đang truy bắt hắn, ngươi tìm người...... Không! Vẫn là chính ngươi làm, không để bất luận kẻ nào biết...... Nếu có tin tức của Tô công tử, bất luận lúc nào, phải nói cho ta ngay.”
“Nô tì đi làm ngay.”
Trong phòng rốt cục yên tĩnh, sáp nến chảy xuống từng giọt đỏ tươi, cực kỳ giống huyết lệ, ánh nến chập chờn, chiếu vào mặt người lúc sáng lúc tối.
Tần Tích tựa vào giường, ôm chặt bình tro cốt vào trong lòng.
Ánh mắt đau đớn, cũng đã không còn giọt lệ.
Hôm nay, nàng đã mừng rỡ trải qua cuộc sống lập gia đình, đến lúc bi thống tột cùng, lại đến một nơi xa lạ, đấu đá với nhau, mệt, thật sự mệt!
Nàng luôn luôn biết, toàn bộ Đại Xa Triều, có lẽ chỉ có nhà nàng, là hạnh phúc nhất mỹ mãn nhất. Cha mẹ ân ái, anh trai và chị dâu ân ái, ít nhất mọi người đều xem nàng như hòn ngọc quý trên tay.
Lúc này Tần Tích cảm thấy vô cùng may mắn, tuy rằng nương đau nàng yêu nàng, cũng không có cưng chiều nàng.
Dạy nàng thêu, dạy nàng cầm kỳ thư họa, dạy nàng xử sự làm người, dạy nàng suy nghĩ cho người của mình. Nàng biết tâm tư của nương, không phải ai cũng giống phụ thân nhược thủy ba ngàn chỉ cần một gáo nước, cũng không phải mọi nhà đều giống nhà bọn họ hòa thuận ấm áp như vậy.
Nương sợ nàng được cưng chiều, sau khi lập gia đình sẽ không biết sống chung với cha mẹ chồng, chị em bạn dâu như thế nào......
Cho nên nàng đơn thuần, cũng không ngốc!
Mà nay, cả tư cách đơn thuận nàng đều không có.
Ôm hũ tro cốt trong tay, dần dần chìm vào mộng đẹp, nàng chỉ hy vọng sau khi tỉnh lại phát hiện hết thảy đều là giấc mộng...... Người thân đều còn sống.
Một làn khói nhẹ từ cửa sổ bay vào phòng, làm Tần Tích đang ngủ càng ngủ ngon hơn.
Lát sau, một đạo bóng dáng màu đen không tiếng động từ cửa sổ bay vào phòng, không phát ra tiếng động.
Ngọn nến trong phòng còn cháy, có thể nhìn rõ tình hình trong phòng. Nam tử mặc cẩm bào màu đen có đôi mắt xếch sắc bén, hắn đến gần giường, nhìn thấy hai mắt Tần Tích sưng lên cùng bình tro cốt trong tay, mày nhíu lại.
Người của hắn đã điều tra, Tần Tích cùng Tô gia không có giao tình, bất quá là sơ giao với Tô Cẩn, căn bản không có khả năng vì Tô gia làm chuyện này.
Thấy một màn này, hắn càng nghi hoặc, dù là bạn tốt, cũng không tốt đến nỗi ôm tro cốt cha mẹ chị dâu của bằng hữu mà ngủ!
Trong lòng nghĩ đến một khả năng quỷ dị, rất nhanh bị hắn áp chế mạnh mẽ.
Trong phòng có mùi thuốc, nam tử nhìn thấy vết thương trên trán của Tần Tích thì hơi nhíu mi, hắn tiến lên hai bước, lấy thuốc bột trong lòng ra, nhẹ nhàng thoa lên trán nàng, lại xốc chăn của nàng lên, kéo ống quần nàng lên, tháo băng gạc, nhìn thấy dược thủy lục sắc, hắn cười lạnh.
Dùng dược thấp kém như vậy, chẳng những đau đớn khó nhịn, còn chậm khôi phục.
Nhẹ nhàng tháo băng gạc, nhìn thấy đầu giường có để nước sạch, lấy khăn lau đi dược thủy kia, dùng thuốc bột của hắn, cuối cùng băng bó lại thỏa đáng, đắp lại chăn.
Làm xong hết thảy, hắc y nam tử mới ngồi xuống mép giường sâu sắc nhìn Tần Tích.
“Mặc kệ vì sao, từ hôm nay trở đi, Tần Tích, ta che chở nàng!”