*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương trình học tiến vào nửa sau học kỳ, trừ bài chuyên ngành tăng lên, huấn luyện quân sự mỗi ngày vô hình chung cũng tăng lên rất nhiều, dằn vặt mấy thanh niên trong ktx Hàn Vũ có cảm giác theo không kịp, mỗi khi xong một ngày học, vọt vào tắm rồi chỉ muốn nằm ngay đơ ra giường, động cũng không muốn động nhiều thêm một chút.
So với ba tên cùng phòng, Hàn Vũ càng mệt mỏi hơn, trừ bổn phận sinh viên phải làm cho tốt, cậu thật vất vả mày mò ra một con đường sự nghiệp cũng không muốn buông tha, vì thế chỉ có thể dồn thời gian chế tạo gấp sản phẩm dưỡng da đông y, đồng thời còn phải đi thiết kế nhãn hiệu và chỉnh lý cùng thu thập các loại tài liệu cần dùng cho việc đăng kí nhãn hiệu.
Hàn Vũ bên này bận rộn đủ việc, Quý Ly bên kia cũng thường truyền tới các loại tin tức, đầu tiên chính là vấn đề lượng tiêu thụ sản phẩm, thị trường sinh viên gần cô trước mắt đã đạt tới trạng thái bão hòa, đơn đặt hàng giảm, có lẽ trong hai tháng, chỉ có vài ba đơn đặt hàng, tạm thời sẽ không xuất hiệu tình trạng đơn hàng quá nhiều như trước.
Điểm này Hàn Vũ và Quý Ly đã sớm đoán trước, cũng đã chuẩn bị tâm lý, chân chính muốn mở rộng nguồn tiêu thụ, vẫn phải nghĩ biện pháp tìm con đường tiêu thụ khác. Mặc kệ con đường nào, điều kiện tiên quyết là sản phẩm phải đủ tư cách và chính quy được thị trường công nhận.
Bởi vậy, chuyện đăng kí công ty tương đối gấp gáp, tài chính còn dễ nói, hai người gom gom lợi nhuận năm trước, công ty nhỏ vẫn có thể làm, nhưng bởi vì công ty Hàn Vũ đăng kí tính chất đặc thù, các loại chứng nhận vệ sinh cho phép kinh doanh vân vân, hoàn toàn chiếu theo yêu cầu tiêu chuẩn của ngành ẩm thực, nhất thời nửa khắc thật sự khó lấy được.
Hàn Vũ nghe Quý Ly báo lại, cũng cảm thấy đau đầu — quả thật vạn sự khởi đầu nan.
Cậu suy nghĩ thật lâu, cuối cùng chỉ có thể nhạt nhẽo nói với Quý Ly, trước để đó, việc này cậu còn phải nghĩ biện pháp. Dù sao Quý Ly chỉ là một cô nhóc xa nhà, mấy thứ này thật sự để cô làm, có thể làm hay không chưa nói, chủ yếu sợ cô bị hại.
Đủ loại chuyện nhét chung một chỗ, bận rộn bận rộn, hai cuối tuần liền Hàn Vũ đều ngâm mình trong trường, ngày thường đi học huấn luyện mệt đến mức tay cũng lười động, chỉ có thể thừa dịp cuối tuần làm ít chuyện.
Vả lại, tới nay cậu còn chưa có phòng làm việc của mình, ngâm mình trong trường, mân mê các loại sản phẩm dưỡng da đông y, thứ nhất, có thể ưỡn ngực mượn ké phòng thuốc của Kinh Vĩ Quốc; thứ hai, căn cứ báo cáo sử dụng sản phẩm bên Quý Ly, cũng có thể kéo Kinh Vĩ Quốc làm một ít phương thuốc điều chỉnh và thăng cấp cho sản phẩm của mình, thuận tiện cũng theo sau anh ta, tăng cường tri thức chuyên nghiệp cho mình.
Rốt cuộc, Hàn Vũ bận hai tuần cuối cùng cũng xong được một phần công việc trong tay, hậu tri hậu giác nghĩ, có phải mình xem nhẹ cái gì rồi không.
Bên này còn chưa suy nghĩ cẩn thận, đầu kia điện thoại – bởi vì huấn luyện bận rộn mà bị mình quên ở góc sáng sủa nào đó thật lâu – giống như phát nổ, run không ngừng.
Hàn Vũ cầm lên xem một cái, xong! Đã nói quên cái gì mà! Cái này….. Thật nên nghĩ xem làm sao qua cửa!
“A lô…….” Hàn Vũ nịnh nọt lấy lòng nhận điện thoại.
“…….” Bên kia thật lâu không lên tiếng.
Ngay lúc Hàn Vũ nơm nớp lo sợ nghĩ, có cần chủ động nói gì không, bên kia đột nhiên phát ra tiếng.
“Tôi đang ngoài cổng trường em, em nói tôi đi vào, hay là……” Giọng rất nhẹ, nghe không ra vui giận, nhưng Hàn Vũ vẫn mẫn cảm phát hiện ý tứ không tốt trong đó.
“Đừng, đừng! Tôi lập tức ra ngoài, anh chờ chốc lát!” Hàn Vũ vừa nói xong, lập tức cúp điện thoại, vừa chạy xuống lầu, vừa lật xem lịch sử cuộc gọi trong điện thoại, phát hiện bên trong căn bản không có mấy cuộc là Tả Duy Đường gọi tới.
Thấy tình trạng này, tim Hàn Vũ ngược lại càng nhảy lên cao.
Người nọ, nếu tình nguyện luôn gọi điện, nếu di động có thể có trăm cuộc gọi nhỡ, trong lòng y ít nhất còn có chút để ý.
Giận thì giận, nhưng tình nguyện gọi điện, ít nhất thuyết minh còn chưa giận đến mất lý trí!
Nhưng hiện tại xem ra…..
Hàn Vũ không khỏi nhìn trời, một bộ mặc cho số phận — người này nhịn tới hôm nay mới gọi điện thoại cho mình, hiển nhiên lúc trước đã tự cho mình cơ hội “tỉnh ngộ”, cậu nhớ mình đã ném một người qua một bên ba tuần rồi! Mà ông trời hiển nhiên xuất lực không đủ, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa thôi, chỉ một chút đó, không phải mình sẽ nghĩ ra rồi sao!
Hàn Vũ chạy chậm một đường, tới chỗ bảo vệ, chú Lý thấy cậu, cười cười, từ rất xa đã chào hỏi: “Hàn Vũ à, muốn ra ngoài?”
Hàn Vũ vừa cười gật đầu vừa lấy ra giấy thông hành Kinh Vĩ Quốc làm cho cậu — để đảm bảo sư phụ có thể gọi là tới, Ngụy Quốc Thủ bảo Kinh Vĩ Quốc làm riêng cho cậu.
Ra khỏi cổng, tìm chung quanh hai vòng, thấy con xe chuyên thuộc của Tả Duy Đường cách đó không xe, vội tăng tốc chạy qua.
Vừa mới chạy tới gần vài bước, cửa xe bên phó lái đã tự động mở ra, cậu ngắt ngắt mũi, bỏ xuống mặt mũi, ngoan ngoãn ngồi vào.
“Anh đến rồi à?” Hàn Vũ ngồi vào rồi, đợi nửa ngày, trong đó vô số lần trộm ngắm y, cũng không thấy chút lửa giận nào trong mắt đối phương, Hàn Vũ cảm thấy mình quả thật có hơi xem nhẹ người ta, thức thời chủ động mở miệng.
Cậu bên này vừa mở miệng, bên kia Tả Duy Đường đã hung hăng nhìn qua, hơn nửa ngày, mới buồn bực nói: “Vui đến quên cả trời đất?”
Hàn Vũ chê cười nhìn y, “Nào có, còn không phải quá nhiều việc, bận bận riết quên sao!”
Ngón trỏ Tả Duy Đường lúc có lúc không gõ tay lái, nghiêng mặt qua, ngắm Hàn Vũ từ trên xuống dưới.
Nhịp gõ như có như không kia, cộng thêm ánh mắt nhìn không ra cảm xúc của đối phương, đột nhiên, khiến sau lưng Hàn Vũ không khỏi rợn lông tơ, trộm ngó y, vừa nhìn, đã bị sắc thái quen thuộc trong con mắt tối như mực dọa sợ!
Cậu nuốt nước miếng, ngồi không yên, “Sắp tới giờ cơm, đi ăn cơm đi!”
“Ừm, rất đói!” Bất ngờ, Tả Duy Đường vậy mà đồng ý gật đầu, mà cổ khí áp thấp bao phủ trên người y đột nhiên biến mất.
Không đợi Hàn Vũ nghĩ ra nguyên nhân, xe đã nhanh chóng nổ máy phóng ra ngoài!
Đợi khi Hàn Vũ theo Tả Duy Đường vào nhà, mới nhớ ra, bọn họ không ghé qua siêu thị, trong nhà không có cái gì, về nhà cũng không có gì ăn, chẳng lẽ lại tùy tiện làm gì đó lấp bụng trước?
Nghĩ, cũng không quản Tả Duy Đường theo sau cậu, trong nháy đi thẳng vào bếp mở tủ lạnh ra, liền sửng sốt — một tủ nguyên liệu nấu ăn, có vài thứ có vẻ đã rất lâu, sớm mất sự tươi mới, có vài thứ có chút tươi ngon, trông như không vượt quá hai ngày.
Những thứ này, hẳn là mua về vào những thời gian bất đồng, nhưng, người mua đồ hiển nhiên chỉ biết không ngừng mua thứ mới nhét thêm vào, lại không biết phải bỏ thứ không còn tươi nữa đi, hoặc là, chỉ muốn nhét đồ vào trong, lại lười phân chia các loại.
“Anh…..” Hàn Vũ quay đầu lại nhìn Tả Duy Đường trong phòng khách, trong lòng lướt qua các loại cảm xúc, nhớ câu nói lần trước mình về thuận miệng nói ra, người này….. Miệng cậu há há, cuối cùng lời nói ra lại biến thành, “Sao anh lại lãng phí như vậy, mua rồi không ăn, hư cũng không biết bỏ ra ngoài!”
Tả Duy Đường nghe Hàn Vũ oán giận, sắc mặt càng đen, nhưng thấy Hàn Vũ ngồi xổm xuống, sắp xếp lại từng loại nguyên liệu, cuối cùng, hơi bất đắc dĩ nhún vai với cậu, ý bảo mình nhớ nhét đồ vào trong đã không tệ rồi, còn muốn cầu nhiều hơn.
Nhìn nhìn cả một tủ lạnh đều là các loại nguyên liệu, lại nhìn nhìn bộ dạng không sao cả của Tả Duy Đường, trong lòng Hàn Vũ đột nhiên bị cái gì hung hăng đâm vào — người này nhất định không biết, so với những gì y biểu hiện ra, y vĩnh viễn càng bắt được tâm người khác!
“Muốn ăn cái gì?” Hàn Vũ xoay người qua, vừa lôi vài thứ từ trong tủ lạnh ra, vừa hỏi y.
“Tùy tiện, gì cũng được!” Tả Duy Đường miễn cưỡng đáp.
Hàn Vũ vừa kiểm kê một ít nguyên liệu còn dùng được, vừa bảo Tả Duy Đường lấy một túi rác lớn tới, gom những thứ đã hư hại, ném hết.
Kiểm kê một lượt, còn có thể sử dụng không ít, Hàn Vũ nghĩ nghĩ, nhìn Tả Duy Đường, “Hiện tại anh đói lắm sao?”
Nếu đói quá, làm chút đồ đơn giản, nếu có thể chờ, làm vài món thịt heo — cậu càng thích ăn một chút.
Tả Duy Đường nghe Hàn Vũ hỏi, hai chân vốn đang sải bước đi, đột nhiên biến thành tư thế khép lại, nửa dựa vào khung cửa, rất có hứng thú nói: “Đói….. Nhưng tôi có thể chờ.”
Mặc kệ là con mồi gì, ăn ngon, luôn phải tốn chút thời gian chờ!
Hàn Vũ bị ánh mắt y đảo qua, tê rần một trận, từ xương sống chạy tới trên não, tê dại, khiến người ta tự dưng mềm một chút, cậu lập tức hít sâu một hơi, che dấu mà xoay người chuyên chú vào nguyên liệu và đồ vật trước mắt.
Cậu hung tợn phỉ nhổ trong lòng ý chí trong kiên định của mình một phen — mụ nó! Bị liếc mắt một cái, vậy mà đã có chút phản ứng!
Cậu lấy một cặp móng heo, ném vào lò vi sóng rã đông, sau đó nhanh chóng tìm kiếm các loại nguyên liệu lát nữa cần dùng tới, làm xong, lướt mắt qua, cảm thấy vẫn còn thiếu một vài thứ, sau khi rà lại một lần các nguyên liệu, giật mình sửng sốt, đúng rồi! Dược liệu, dược thiện!
Lần này cậu ở trường, trước trước sau sau cũng gần một tháng, chỉ có tuần đầu tiên về một lần, trong thời gian đó, đừng nói dược thiện, có lẽ ngay cả một bữa cơm đàng hoàng người này cũng không ăn.
“Gần đây anh còn ho nhiều không?” Trong lòng Hàn Vũ nghĩ tới cái này, bất chấp biệt nữu, lập tức xoay người lại hỏi Tả Duy Đường dựa cạnh cửa.
Tả Duy Đường ngẩn ra, sau khi phản ứng lại, thản nhiên gật đầu, “Không khác lắm lúc trước!”
“Không khác lúc trước, nói cách khác, trong khoảng thời gian này không ăn dược thiện, nửa đêm lại bắt đầu, ho rất nhiều?” Hàn Vũ nghe xong, không khỏi nhíu mày.
Thật vất vả dưỡng được chút hiệu quả, kết quả hiện tại lại gặp trở ngại, chẳng những thế, còn thụt lùi vài phần. Hàn Vũ ảo não vỗ vỗ đầu, vậy mà lại quên mất chuyện này, thứ như dược thiện, dưỡng rất chậm, nhưng nếu không kiên trì, chỉ cần trong lúc đó ngừng một thời gian, hiệu quả lúc trước thật vất vả có được đều mất hết!
Tả Duy Đường lẳng lặng dựa cạnh cửa nhìn Hàn Vũ ảo não nhíu mày, trong lòng có chút không vui, giống như không muốn thấy vẻ mặt này của cậu, nhưng nghĩ lại cậu vì ai mà có vẻ mặt này, lại có chút thoải mái khó hiểu, rất không đúng hoàn cảnh, nhưng quả thật y có cảm giác như vậy!
Một lúc lâu sau, Hàn Vũ mới lắc lắc đầu, nhìn y, hỏi: “Bình thường anh ăn uống ở đâu?”
Tả Duy Đường khó hiểu nhìn cậu, “Ý em là khi nào?”
“Ăn cơm còn chia lúc nào?” Hàn Vũ càng không hiểu.
“Giữa trưa đều là Ngô Khởi thống nhất gọi cơm cho mọi người, buổi tối ở nhà gọi cơm ngoài, lâu lâu Tần Miểu gọi đi xã giao, còn có tiệc.” Tả Duy Đường hai ba câu giải thích thói quen ăn uống bao năm qua vẫn duy trì trước khi gặp Hàn Vũ.
Hàn Vũ nghe xong, không hề bất ngờ.
Lúc ở một mình, thật sự không có mấy bữa tự mình làm cơm, ngay cả cậu cũng vậy, tuy nói cậu biết làm không ít đồ ăn, nhưng, lúc ở một mình, không có tâm tư mỗi bữa đều tự nấu.
Mà hai người, cho dù là hai người đàn ông…. Hàn Vũ nghĩ hơn một tháng mình qua đây ở, mỗi bữa nấu cơm làm đồ ăn lại không có cảm giác phiền chán, im lặng quay đầu, dời đề tài.
“Ờm….. Tôi làm cơm…..” Cậu xoay người hý hoáy nguyên liệu, lấy móng heo đã rã đông ra, bỏ vào nồi áp suất hầm.
Nghĩ nghĩ, chạy ra chỗ ban công lật lật, tìm nấm linh chi và hoàng kì, phối với dược liệu bổ phổi thông họng, dùng nồi đất* nhỏ nấu ra nước, sau đó ném các loại hương liệu vào nồi điều chế thành một nồi nước sốt dược thiện, sau đó vớt móng heo trong nồi áp suất ra bỏ vào, luộc.
(*cái nồi này nè, giống cái thố đất bên mình, nhưng cao hơn
Bận rộn một lượt, cuối cùng làm đủ các món, lúc dọn từng đĩa ra bàn, thấy Tả Duy Đường nhìn chằm chằm món dược thiện móng heo nước sốt phát ngốc.
“Nhìn gì đó?” Hàn Vũ đi qua, đυ.ng đυ.ng y.
Y hoàn hồn, cúi đầu nhìn Hàn Vũ thấp hơn mình nửa cái đầu, “Nhìn…… Nhìn rất nhiều thứ.”
Hàn Vũ ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy mặt mo muốn thiêu cháy, rõ ràng một câu rất bình thường, lại bị nói ra đầy ý tán tỉnh như vậy, người đàn ông này là tay lão luyện? Hàn Vũ vừa xoa dịu khuôn mặt cực nóng của mình, vừa suy nghĩ đủ thứ thượng vàng hạ cám muốn phân tán lực chú ý của mình.
“Ăn, ăn cơm.” Hàn Vũ ỡm ỡm ờ ờ nói một câu, bưng đồ ăn ra ngoài.
Hai người dọn xong ba món mặn một món canh, trong đó khiến người ra chú ý nhất chính là món móng heo nước sốt kia, móng heo cắt ra từ giữa, lại bị cắt thành ba khúc, lớp da thủy tinh khoác ngoài xương, giờ phút này được nước sốt nhuộm thành đỏ hồng sáng bóng, ngửi ngửi, cực kì thơm cay ngon miệng, mà trong mùi hương nức mũi này, còn có một mùi dược liệu thản nhiên.
Lúc trước Tả Duy Đường không biết mỗi lần y ăn có một loại mùi không giống mùi đồ ăn bốc ra rốt cuộc là mùi gì, mà hiện tại, y biết, là mùi thuốc, một loại….. mùi hương không phổ biến.
Hai người tự bới mấy chén cơm trắng ăn cùng đồ ăn trên bàn, mà móng heo, cơ bản đều bị Tả Duy Đường mỗi tay một cái cắn sạch, thấy tướng ăn của đối phương, Hàn Vũ cười nhạo, đồng thời lại xuất thần.
Thường thường một hai món dược thiện như vậy, tác dụng ban đầu rất nhỏ bé, vẫn phải nghĩ biện pháp khác.
Cơm nước xong, Hàn Vũ nhìn mặt trời ban trưa bên ngoài rất đẹp, đẩy Tả Duy Đường đi rửa chén, bản thân xắn tay áp dọn dẹp trong ngoài một lần, thuận tiện đổi ga giường trong phòng ngủ.
Lúc Hàn Vũ đang đổi ga giường mới, Tả Duy Đường rửa chén xong đi ra nhìn nhìn hành động của cậu, muốn nói lại thôi một phen, cuối cùng vẫn lựa chọn ngồi xuống sofa, không nói gì nhìn cậu hí hửng đổi mới ga giường trong phòng ngủ.
Đợi tới khi loay hoay xong xuôi, Hàn Vũ ngâm một bình trà muốn chạy ra ban công, lại bị dã thú đột nhiên đứng dậy khỏi sofa, cắp thắt lưng khiêng lên vai, sải bước chạy vào phòng ngủ.
Sau đó…..
Chỉ còn dư lại một tiếng: “Tả Duy Đường! Đồ cầm thú! Tôi vừa mới đổi ga giường!!”