“Sao cậu* vẫn giống y như loại người đó? Chơi đùa cũng thôi đi……..” Hàn Vũ bưng trà ngây ngốc cạnh cửa bếp, trong đầu tự dưng lóe lên một nghi vấn — lại phát triển tình tiết kiểu gì thế này?
(đây là chị Tả Duy Đường đang nói, xưng ‘chị’ gọi ‘cậu’, không phải con bé kia đâu)
“Mấy năm nay cậu chơi cũng đủ rồi, tốt xấu gì hai năm nay cậu cũng tương đối thu liễm, ba bên kia thật vất vả hơi nguôi cơn giận, lại nói bên chỗ anh cả, cũng cần cậu trở về.”
Hàn Vũ nghe vài câu đối thoại ngắn ngủi, lập tức thu cái chân đã bước ra một nửa về, đặt trà và trái cây lên kệ bếp.
Xoay người đóng cửa bếp lại, ngăn cách âm thanh.
Cậu không có việc gì quay vài vòng quanh bếp, cuối cùng chống tay nhảy lên kệ bếp ngồi, cầm trà vốn nên đưa cho khách, thản nhiên nhấp một ngụm.
Thường thường còn tự mình bóc một quả quýt ăn.
Đột nhiên, cửa phòng bếp bị đẩy ra, Hàn Vũ dừng động tác nhét quýt vào miệng, xấu hổ giơ quýt cười cười với Tả Duy Đường.
“Làm sao anh vào đây?” Hàn Vũ đem đống vỏ quýt vứt trên kệ bếp, lặng lẽ nhét nhét ra sau mình, trưng ra nét mặt lanh lợi, bưng một tách trà còn chưa bị mình nhấp môi, đưa tới trước mặt Tả Duy Đường, “Uống trà không?”
Tả Duy Đường khựng một chút, có chút không hiểu hành động của Hàn Vũ, cái loại hành vi trốn đi uống trà dùng để chiêu đãi khách vô cùng thiếu tu dưỡng này, không giống của người thanh niên ở một số phương diện còn muốn già dặn hơn y này sẽ làm.
Sau đó lại giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn cậu một cái, “Lời nói bên ngoài em nghe thấy?”
Nói xong thuận tiện đón lấy tách trà.
“Chỉ vài câu, cũng không nghe tới cái gì.” Hàn Vũ nói thầm.
“Ra ngoài trước đi.” Tả Duy Đường vuốt ve cái tách, đặt tách trở lại khay, bưng khay bước ra ngoài, hoàn toàn không cho Hàn Vũ cơ hội từ chối.
Hàn Vũ không nói gì nhìn nhìn cử chỉ của đối phương, tâm tư vòng vo chuyển mấy vòng, cuối cùng vẫn nhảy khỏi kệ bếp, đem vỏ quýt phía sau nhét hết vào thùng rác, sau đó chỉnh sửa lại quần áo, ra ngoài.
Ba người phụ nữ ngồi trên sofa ngay lúc Hàn Vũ đi tới, lập tức xoạt xoạt quay đầu nhìn cậu.
Hàn Vũ ôn hòa cười cười, giải thích không cần bản thảo: “Trong nhà không có nước nóng, nấu nước mất chút thời gian.”
Ba người bưng tách trà hiển nhiên đã không còn nóng hổi, lặng im không nói gì coi như nhận lời giải thích của cậu.
Hàn Vũ tới trước sofa, hơi dừng một chút, bộ sofa trong phòng khách này thật ra rất lớn, nhưng sofa dài ở giữa đã bị mẹ và chị Tả Duy Đường chiếm, chỗ góc sofa thì là cô bé tên Trân Trân kia. Chỉ còn lại sofa bán dài ở góc này có thể cho người ngồi.
Nhưng, ngồi xuống, phải dán cùng một chỗ với Tả Duy Đường!
Ngay khi Hàn Vũ do dự, có cần ngồi hay không, một lực mạnh đằng sau kéo cậu một cái, khiến thân thể Hàn Vũ không thể khống chế ngửa ra sau, cuối cùng lại bị một cái kéo này, ngồi xuống bên người Tả Duy Đường.
“…….” Hàn Vũ không nói gì nhìn nhìn người đàn ông bên cạnh, quyết định tiếp tục duy trì im lặng là tốt nhất.
Ba người khác chung quanh sofa, không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt vi diệu, trong lúc nhất thời, trạng thái năm người nửa vòng tròn quanh bàn trà, lâm vào một loại im lặng kỳ quái.
“Duy Đường, mặc kệ nói thế nào, ngày mai con nên về nhà.” Rốt cuộc, vẫn là nữ sĩ tao nhã lớn tuổi nhất ở đây phá vỡ loại cục diện bế tắc quái dị này, mà phương hướng đề tài, Hàn Vũ đánh giá không tốt.
“……” Hàn Vũ tiếp tục chôn đầu, chơi với gối ôm bên cạnh sofa, cậu tuyệt đối không hiểu tình huống mà mù quáng nhảy vào sẽ hoàn toàn không có lợi cho bên nào cả.
“…….” Tả Duy Đường không nói gì nhìn đối phương, không từ chối, càng không đồng ý.
“Duy Đường, mặc kệ nói thế nào, chỗ đó mới là nhà cậu, cậu không có khả năng thật sự cả đời không về chứ?” Người chị một bên cuối cùng có vài phần bất mãn, “Năm đó ba cũng chỉ tức giận, tuy mấy năm nay vẫn ngáng chân cậu không ít, thật ra còn không phải muốn cậu trở lại ‘chính đạo’, hai năm nay rõ ràng cậu đã tốt hơn……”
Nói xong, giống như đột nhiên thấy sự tồn tại của Hàn Vũ, câu tiếp theo lập tức nghẹn trong họng, nuốt không xuống, phun không ra, càng khiến người khó chịu.
“…….” Hàn Vũ bị các loại ánh mắt rửa tội.
Không khí lại lần nữa quỷ dị trầm lặng, hơn nửa ngày, Hàn Vũ rốt cuộc có chút ngồi không yên xoay xoay mông, lập tức khiến người bên cạnh không chút khách khí đập vào ót, còn mang theo chút ý tứ giáo huấn an phận chút đi.
“Chị hai, chị cùng mẹ tôi về đi, tôi sẽ không về, khi nào ông già thật lòng chấp nhận, tôi mới trở về. Tôi không cảm thấy tôi đang đi con đường lệch lạc nào, chỉ thành quả vài năm này, không nói nộp cho quốc gia bao nhiêu thuế, ít nhất cũng gia tăng số lượng việc làm.” Tả Duy Đường bình tâm tĩnh khí nói xong, lần đầu nói một đoạn dài như vậy, còn không mang theo mùi thuốc súng.
Hai người phụ nữ trên sofa dài đồng thời ngẩn ra, đây vẫn là lần đầu tiên sau nhiều năm qua, Tả Duy Đường tình nguyện nói một đoạn như thế, những năm trước mặc kệ lúc nào, mặc kệ hai người dùng thủ đoạn gì, y đều trầm mặc đối diện. Cái loại lực ý chí cùng y so trầm mặc so kiên trì so tĩnh tọa này, hai người không thể nghi ngờ là không có phần thắng.
Hàng năm đều là song phương giằng co ngồi tới khuya, thẳng tới khi hai người cằn nhằn nói tới khô miệng, cũng không thấy đối phương dao động, hai người mới hết hy vọng rời đi.
Nhưng năm nay…….
Hai người hơi thay đổi tầm mắt, nhìn cậu trai hai người vẫn cố ý xem nhẹ.
Rất trẻ cùng với rất cổ quái!
Hai vị nữ sĩ bình thường cũng không có cơ hội gì gặp được người kia của con trai hoặc em trai nhà mình, cũng không biết người đàn ông của con trai (em trai) mình tới lúc gặp mình, nên có vẻ mặt và thái độ gì.
Nhưng cho dù là con dâu bạn gái khác với bình thường ra mắt thân thích cha mẹ chồng, thái độ có thế nào, cũng không giống người này đi?
Mẹ Tả cùng chị Tả Duy Đường nhìn nhau, tin tưởng đều thấy được vẻ mặt hoang mang trong mắt đối phương.
Hoảng hốt? Không có.
Lấy lòng? Không có.
Sợ hãi? Không có.
Không kiên nhẫn? Cũng không có.
Tóm lại, hai người không nhìn thấy chút cảm xúc mãnh liệt gì trên người Hàn Vũ.
Mà người này từ lúc hai người bước vào không gian này, vô cùng tự giác rời xa tầm mắt, không cho hai người phản ứng chán ghét, điểm này trong mắt hai người, nói rõ cậu vẫn là người có ánh mắt.
Nhưng, chuyện thật sự giống như hai người nghĩ sao?
Cậu trai này rốt cuộc là ngay từ đầu rời xa trung tâm vấn đề của hai người, hay là hai người từ đầu đã tự mình rời khỏi trung tâm vấn đề chứ?
Nhìn căn nhà này, năm sáu năm, chưa bao giờ có thể giống như hôm nay, đồ gia dụng một thứ cũng không thiếu.
Nhìn trà đặt trước mặt, còn là Thiết Quan Âm tốt nhất, tên nhóc nhà mình khi nào thì có tự giác dùng trà ngon đãi khách chứ.
Lại nhìn nhìn hiện tại, người đàn ông vẫn luôn lấy ý chí quyết thắng và trường kì kháng chiến làm tự hào, vậy mà lại mở miệng lúc này?
Hai vị nữ sĩ tự cảm thấy hôm nay hai người tính sai rất nhiều.
Sau khi Tả Duy Đường mở miệng, Hàn Vũ lại một lần nhận ánh mắt rửa tội, rõ ràng cảm thấy ánh mắt lúc này so với vài lần trước sắc bén hơn nhiều.
Nhìn hai vị nữ sĩ thêm một cô nhóc nhìn chằm chằm mình, rốt cuộc Hàn Vũ vươn tay xoa xoa mặt, nhìn ba người nói: “Chào bác, cháu là Hàn Vũ.”
Mẹ Tả hơi giật mình, lúc này mới nhớ ra, từ đầu các bà đã không đặt Hàn Vũ vào mắt, cho nên, đối phương vẫn không tự giới thiệu hoặc được giới thiệu, mà các bà lại chẳng hề nghĩ tới điều này.
Trong mắt hai người có chút xấu hổ, đối với Hàn Vũ, ban đầu, hai người cố ý vắng vẻ và xem nhẹ, phần lớn nguyên nhân vẫn là từ trên người Tả Duy Đường mà ra.
Y come out nhiều năm như thế, một ít hoang đường lúc mới đầu hai người cũng loáng thoáng nghe được, mà điều này, đều lần lượt cho hai người biết, con trai hoặc em trai hai người, tuyệt đối không phải dạng gì tốt.
Cho nên nhiều năm qua rồi, lần đầu tiên thấy trong nhà Tả Duy Đường xuất hiện con trai, cảm xúc hai người thật ra có hơi phức tạp.
Có một loại bất an dựa vào trực giác của phụ nữ, cũng có một ít chán ghét cố ý, còn có một ít, áy náy đứa nhỏ nhà mình gây tai họa cho người khác.
Cho nên, hiện tại thấy Hàn Vũ lễ phép thỏa đáng tự giới thiệu, nhất thời lại không biết đón lời làm sao.
Hàn Vũ nhận ra loại xấu hổ này, lập tức cười rót nước vào tách của hai người, sau đó chậm rì nói: “Cháu là một sinh viên của học viện y thủ đô, đang nghỉ đông, tạm thời không có chỗ đi, may nhờ Tả Duy Đường thu lưu cho cháu tới đây ở.”
Nói trong nói ngoài lộ ra ý tứ quan hệ giữa cậu và Tả Duy Đường trước mắt còn tương đối đơn thuần, ngược lại khiến hai vị nữ sĩ không biết nên phản ứng thế nào.
Mà đối với thái độ kể chuyện nhẹ nhàng bâng quơ này của Hàn Vũ, vị nào đó bên cạnh không có thái độ tốt lành gì, giống như cười nhạo thở hắt một tiếng, không khách khí đâm rách lời nói dối của đối phương, “Mấy người nghe cậu ta giở trò quỷ!”
Hàn Vũ lập tức nghẹn hết mấy lời tiếp theo.
Động tác trên tay dừng một chút, lại tiếp tục, đối với Tả Duy Đường thế này, thái độ tốt nhất không phải tranh chấp, mà là coi thường.
Bầu không khí sau đó, trong thái độ cố ý xây dựng của mấy người, cũng chậm rãi tương đối hài hòa, trừ bỏ người nào đó thường thường muốn nhảy ra đâm một nhát, mưu toan chọt rách bầu không khí này, bốn vị khác đang ngồi đây đều tận lực duy trì phong độ của mình, nói hết các loại ngôn từ tận lực chau chuốt.
Cho dù cô nhóc lúc mới đến rất sôi nổi, sau khi mẹ và bà ngoại mở miệng, lập tức thức thời không lên tiếng, cũng đang cố gắng xây dựng bầu không khí.
Hàn Vũ từ chuyện phiếm không bờ bến từng chút lần mò được tâm tư ba vị nữ sĩ.
Mẹ Tả nguyện ý duy trì thái độ hiền lành khoan dung đối đãi Hàn Vũ, thứ nhất là vì, hôm nay do có Hàn Vũ ở đây, trạng thái hiện tại đạt được, là trạng thái tốt nhất mỗi lần các bà tới tìm Tả Duy Đường trong mấy năm qua.
Tuy Tả Duy Đường chưa bao giờ bất kính với các bà, cũng học cách khắc chế tính tình với các bà, nhưng so đấu lực ý chí không giới hạn cũng không phải thứ các bà hy vọng.
Thứ hai, mặc kệ thiệt giả, thật ra đều đã qua năm sáu năm, trong lòng mẹ Tả sớm đã chậm rãi chấp nhận chuyện tính hướng Tả Duy Đường khác biệt.
Đối với bà mà nói, tuy chuyện này khiến bà thất vọng cực kì, nhưng lại nghĩ, người này là người chân chính có quan hệ máu mủ với mình duy nhất trên đời này, dù sao cũng là con trai duy nhất của mình, cùng với bà mẹ bốc đồng như mình đã nhiều năm, đủ loại chuyện không tốt đều đã trải qua, chỉ cần y có thể thật sự tốt*, thật ra bà không quá để ý cái khác.
(*gốc 好 = tốt lành, khỏe mạnh….)
Mà hiện tại, Hàn Vũ xuất hiện, tuy vẫn không thể khiến bà hoàn toàn mở lòng đón nhận tính hướng của Tả Duy Đường, nhưng ít nhất có thể để bà đứng đây nhìn thấy con trai không cứng rắn liều mạng chống đỡ như trước.
Cho dù, hiện trạng thế này có chút cố ý xây dựng, bà cũng nguyện ý làm.
Cuối cùng, trước bữa tối, ba vị nữ sĩ mang theo các loại vẻ mặt vi diệu, muốn nói lại thôi với Hàn Vũ và Tả Duy Đường cùng tiễn mọi người ra cửa, nhìn lại nhìn, mới lễ độ tạm biệt rời đi.
Bên này, ba mẹ con vừa mới đi, người nào đó vẫn đè nén tính tình lập tức bùng nổi, xách áo Hàn Vũ, một đường tha lại phòng khách, hung hăng ném lên sofa, từ trên cao nhìn xuống cậu.
“Đã nói với em, đừng xen vào.”
“Nga….” Hàn Vũ lập tức ngồi vững, lui vào sofa, ngửa mặt nhìn y, “Anh muốn tôi ngầm làm à?”
“Em……” Tả Duy Đường tức muốn nghẹn, “Đầu óc em mọc thế nào vậy? Trong đám đó không có con cừu nào như em, em xen vào, sớm muộn cũng hối hận!”
Hàn Vũ nghiêng đầu, vươn tay kéo y ngồi xuống.
“…..Nếu hối hận tôi đã sớm hối hận.” Cậu lẩm bẩm mơ hồ, làm sao cậu còn không rõ gia đình thế nào mới có thể nuôi ra một con mãnh thú.
“Ngày mai giao thừa, anh không về thật?” Đợi Tả Duy Đường ngồi xuống tính tình hơi chuyển biến tốt đẹp, Hàn Vũ mới đặt câu hỏi.
Hai đôi mẹ con ba thế hệ kia, kỳ vọng cuối cùng khi tới đây — làm Tả Duy Đường về làm dịu quan hệ với ba y, người một nhà cùng đón năm mới.
Tả Duy Đường bĩu môi khẩu khí không tốt, “Đi về chờ ăn đạn?”
Hàn Vũ ngẩn ra, từ cuộc nói chuyện vừa rồi với mẹ Tả bọn họ quả thật có thể lờ mờ phát hiện, nhà họ Tả hiện tại chỉ còn lại ba Tả hoàn toàn không lý giải cho Tả Duy Đường, nhưng thật sự có thể nghiêm trọng tới mức này?
Dù sao bọn họ cũng là cha con mà?
Đề tài gác lại, bởi vì Hàn Vũ đối với bế tắc giữa hai cha con này không biết rốt cuộc kết sâu bao nhiêu, liều lĩnh chỉ Tả Duy Đường làm cái này hoặc không làm cái kia, có lẽ hoàn toàn chỉ có tác dụng ngược.
Cuối cùng, lúc Tả Duy Đường đứng dậy gọi cơm ngoài, lại nghĩ tới chuyện khác, “Mẹ anh cuối cùng hỏi anh muốn tự chặt đường lui là có ý gì?”
Tay lấy điện thoại của Tả Duy Đường dừng lại, cũng mờ mịt nhìn Hàn Vũ – có ý gì, y cũng không biết là ý gì!
Hàn Vũ thấy cái dạng này của Tả Duy Đường, trong lòng đột nhiên chợt lóe linh quang, không còn đường lui với đường lui à? Có phải nói, bọn họ giống nhau……