Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Tiểu Bảo + Beta: Chipi

Giữa lúc bốn người trong phòng riêng hát hò vô cùng cao hứng, một trận huyên náo truyền tới, mấy người đều sửng sốt!

Phòng riêng vốn chính là để không bị quấy rầy, mà thiết kế phòng riêng trong quán bar càng thêm chú trọng cách âm, càng không cần nói tới một club giải trí theo chế độ hội viên như ở đây, nhưng dưới tình huống như vậy còn có thể cảm nhận được bên ngoài đang ầm ĩ, chỉ có một khả năng — bên ngoài huyên náo rất lớn.

Kỳ Lân đặt ly rượu xuống trước tiên, đi tới cửa. Mấy anh em cùng phòng là cậu ta mang tới, tự nhiên phải phụ trách an toàn, nếu như không phải chuyện lớn, thì thôi, nếu quả thật nháo ra chuyện gì, vẫn là nhanh chóng mang bọn họ rời đi mới tốt, đỡ phải không cẩn thận chọc thêm máu tanh!

Chỉ là cửa vừa mở, Kỳ Lân liền ngốc lăng ngay tại trận!

May mà cậu ta coi như lanh lợi, lập tức che cửa lại, lắc mình ra ngoài.

Mặc dù chỉ trong nháy mắt, Hàn Vũ vẫn thấy được tình huống bên ngoài, trong hành lang hai nhóm người đang la hét ầm ĩ, mắt thấy sắp đánh nhau.

Mà trong nháy mắt Kỳ Lân lắc mình đi ra ngoài, sắc mặt A Lãng bên cạnh cậu hiển nhiên cũng biến thành khó coi!

Giữa lúc Hàn Vũ muốn hỏi một chút, có cần ra xem một chút không, Kỳ Lân liền trở lại phòng riêng, không nói hai lời, mang theo bọn họ thu dọn một chút, chuẩn bị rời đi.

Mấy người ra khỏi cửa, khi đi qua hành lang, Hàn Vũ cẩn thận quan sát hai nhóm người còn đang giằng co một phen, đều chừng hai mươi tuổi, thấy rõ bộ dạng khí phách, gia thế đều không tồi, nhưng không biết vì sao nháo tới mức bầu không khí rất cứng ngắc.

Hai bên hiển nhiên đều có người cầm đầu, một người bên trong đó thấy Kỳ Lân mang người đi qua, còn có mấy người gật đầu chào hỏi Kỳ Lân, tiện thể quan sát một lượt ba người đi qua bên cạnh bọn họ.

Hàn Vũ hơi cúi đầu, chỉ là dùng ánh mắt nhỏ nhanh chóng lướt qua mấy cái, sau đó theo sau lưng Kỳ Lân ra ngoài.

Sau khi ra khỏi cửa quán bar, Kỳ Lân nói với A Lãng: “Cậu mang bọn lão đại về trước đi! Đêm nay nếu tôi không trở lại, nhớ phải giúp tôi bao che!”

A Lãng không đồng ý nhìn cậu ta một cái, thấp giọng nói: “Cậu cẩn thận một chút!”

Hàn Vũ nghe hai người nói chuyện còn có chút mơ hồ, lão đại bên cạnh đã không vui kêu lên: “Kỳ Lân, cậu có ý gì a? Bọn anh là người hèn nhát vậy sao? Không phải đánh nhau à? Ai còn sợ chứ?”

Hàn Vũ ngẩn ra, lập tức phản ứng kịp, Kỳ Lân đây là bảo A Lãng dẫn bọn họ về ký túc xá trước, mà cậu ta thì quay lại chỗ kia, đoán chừng là phải giúp nhóm người mới vừa chào hỏi cậu ta.

Kỳ Lân phẩy phẩy tay, nói với lão đại và Hàn Vũ: “Lão đại, Tiểu Ngũ, đánh nhau tự nhiên không sợ, nhưng hai người vừa tới thủ đô, không hiểu nơi này nước sâu nước cạn, hai nhóm người bên trong kỳ thật chúng ta đều không chọc nổi! Thế nhưng nếu tôi đã thấy, thì không thể không đi, nếu không về sau không tốt. Nhưng hai người không giống, hai người căn bản không dây nổi bọn họ, đừng dính vào… Nhà tôi chỗ này tốt xấu có chút căn cơ, cho dù nháo, cũng sẽ không có chuyện gì. Nhưng hai người không giống, xảy ra chuyện lớn, hai người chính là người chịu tội thay, không ai có thể giúp được hai người.”

Kỳ Lân một hơi nói xong, không để mấy người có cơ hội phản ứng, liền chạy về quán bar. A Lãng nhìn một hồi, mang theo bọn Hàn Vũ đi về trường học.

Trên đường trở về, lão đại luôn sáng sủa trở nên dị thường trầm mặc, thật lâu, mới nghẹn hờn dỗi trong lòng hỏi: “Những người đó rốt cuộc là ai a? Kỳ Lân nói nghiêm trọng như vậy?”

Nguyên Lãng nhìn nhìn lão đại mở miệng, lại liếc nhìn Hàn Vũ một đường đi theo vẫn trầm mặc như ngày thường, cuối cùng mới chậm rãi nói: “Lão đại, nhà anh ở Thẩm Dương nhỉ?”

(*Thẩm Dương là tên một thành phố ở tỉnh Liêu Ninh)

An Húc Dương không hiểu gì nhìn Nguyên Lãng, không biết tại sao lại liên quan tới quê mình.

“Vậy Thẩm Dương các anh dù sao cũng có một vài thiên chi kiêu tử xấp xỉ tuổi anh, anh thấy được, sờ không được. Muốn tránh xa, trong nhà không cho phép, muốn tiến vào cái vòng tròn kia, nhưng chung quy vẫn không được đi?” Nguyên Lãng nhếch nhếch khóe miệng, hỏi ngược.

An Húc Dương bỗng nhiên ngộ ra, không lên tiếng nữa.

Mấy câu vô cùng đơn giản, nói hết xót xa trong lòng thiếu niên. Hàn Vũ thở dài trong lòng, hóa ra những thanh niên này cũng không phải mọi chuyện đều được như ý giống như mình đã nghĩ a!

Nhưng, cậu vẫn còn có chút không rõ, nếu đều là con em thế gia trong thủ đô, cho dù không có quan hệ thân thiết, cũng không đến mức ở nơi công cộng nảy sinh mâu thuẫn a, bọn họ dù sao cũng phải cố kỵ một chút mặt mũi và ý nguyện của người lớn trong nhà chứ!

“Được nha, Tiểu Ngũ, không nghĩ tới cậu bình thường không lên tiếng, với loại chuyện này còn có chút kiến thức a!” Nguyên Lãng vô cùng kinh ngạc nhìn Hàn Vũ, khen.

Hàn Vũ mới đầu không giải thích được, sau lại suy nghĩ, mới hiểu được, chính mình bất tri bất giác nói ra suy nghĩ trong lòng rồi.

“Thật ra bọn họ như thế, chỉ cần không tai nạn chết người, trong nhà căn bản không quản. Trong mắt bọn họ, ai không phải tuổi trẻ ngông cuồng a! Có đôi khi, chính là ra án mạng…” Xảy ra án mạng thế nào, Nguyên Lãng không nói tiếp.”

Nhưng trong lòng Hàn Vũ sáng tỏ, dù sao sống tới tuổi này, cho dù ngày thường giữ bí mật nhỏ của mình mà sống qua ngày, đạo lí đối nhân xử thế nên hiểu, nhân tình ấm lạnh nên trải qua, cậu đều đã trải qua.

“Vậy bọn họ làm sao lại đối đầu?” An Húc Dương hỏi, trong ấn tượng của anh ta, Thẩm Dương của bọn họ là một khối, mấy chủ nhân nhỏ thế gia kia cho dù không quan hệ tốt, ít nhất ngoài sáng cũng không gây trở ngại, chưa bao giờ xuất hiện cảnh như ngày hôm nay a.

“Ai! ‘Chính kiến’ không hợp!” Nguyên Lãng khoanh khoanh tay, “Một lũ vừa rồi chào hỏi với Kỳ Lân, lão đại, anh xem có phải có chút quen mắt không?”

An Húc Dương gật đầu.

“Có mấy người trong đó là ở trường chúng ta, có một người coi như đàn anh chúng ta đó. Một đám bọn họ a, mặc kệ bí mật nháo loạn thế nào, lời người lớn trong nhà vẫn nghe theo. Ít nhất bề ngoài, vẫn là thiếu niên thành công con nhà thế gia. Đại học tốt, tiền đồ tốt đều chờ bọn họ đó!”

“Đám còn lại, cũng không có cái gì mặt sáng mặt tốt, đạo lý nhân sinh của bọn họ chính là bốn chữ — ăn nhậu chơi bời! Bọn họ coi thường dạng như đàn anh chúng ta, luôn cảm thấy bọn họ là người hai mặt, dăm ba bữa lại tìm tra.” Nguyên Lãng dăm ba câu nói một chút tình huống nhóm người này.

Hàn Vũ không khỏi chậc lưỡi trong lòng, ai! Quả nhiên vẫn là đám nhóc con, nói trắng ra, chính là xem không vừa mắt nhau! Thảo nào người lớn trong nhà mặc kệ, đây đều không phải mâu thuẫn cụ thể sâu sắc gì, quản cũng không tiện quản, muốn giải quyết cũng không giải quyết được, mặc kệ bọn họ nháo đi!

“Vậy Kỳ Lân đi chuyến này không sao chứ?” Hàn Vũ suy nghĩ một chút, vẫn quan tâm hỏi một câu.

Nguyên Lãng lắc đầu, “Thật ra cũng không thật sự đánh nhau, chính là loại chuyện này nếu đã thấy, giống Kỳ Lân vậy, phải đứng chung một đội, tỏ thái độ, nếu không đều không thu được kết quả tốt từ hai bên!”

“Vậy sao cậu không cần biểu thị thái độ?” An Húc Dương thốt ra nghi vấn của mình.

Hàn Vũ không khỏi muốn che mặt, lão đại này sao có thể thẳng đuột như thế? Có vài vấn đề cho dù có hiếu kì, cũng không thể hỏi a!

Nguyên Lãng cũng không để ý gì, cười cười, nói, “Tôi a, tới còn chưa có tư cách đó!”

Nói trắng ra là, cho dù là bạn bè tùy tùng bên người thái tử gia, cũng là ba bảy loại, không phải người nào cũng có thể đi.

Lão đại vừa nghe đáp án này mới biết mình hỏi sai, áy náy gãi gãi cái đầu đinh, chẳng biết làm sao cho phải.

Ba người lắc lắc lư lư trò chuyện, tiêu tán cảm giác say trở về trường học, dọc theo đường đi, Nguyên Lãng và An húc Dương thỉnh thoảng nói chuyện với nhau lại một lần nữa khiến Hàn Vũ nhận thức một phen cảnh tượng phức tạp tuyệt bất đồng với thế giới đơn điệu kia của mình.

Màn đêm buông xuống, Kỳ Lân quả thật chưa trở lại, mấy người giúp đỡ qua ải kiểm tra phòng, nhưng không có ai an tâm ngủ, thẳng đến hai ba giờ sáng hôm sau, Kỳ Lân mới lần mò trở về.

Vừa về phòng ngủ, thiếu chút nữa bị ba cặp mắt sáng như đèn pha chiếu xuyên qua.

“Hắc! Mấy người còn chưa ngủ hả?” Kỳ Lân lấy làm kinh hãi.

Hàn Vũ ngáp một cái, đầy mắt buồn ngủ nói: “Ừa, bây giờ liền muốn ngủ!” Vừa dứt lời, lão đại bên kia đã vang lên tiếng ngáy.

Hàn Vũ vừa nhắm mắt, vừa suy nghĩ trong lòng, may mà đổi một thân thể nhỏ trẻ trung, nếu không dưới tình huống chơi một ngày kiểu này, còn phải chịu đựng một đêm, đống xương cốt già nua vốn có của cậu làm sao chống đỡ nổi!

Trong phòng ngủ chỉ còn lại có Kỳ Lân và Nguyên Lãng còn thanh tỉnh, mới hơi hơi vang lên tiếng nói chuyện.

“Thật ra, các cậu không cần phải…”

“Nga, tôi nói với bọn họ rồi, chính là bọn họ muốn đợi cửa. Hai người họ cùng đám người kia, không giống nhau!”
« Chương TrướcChương Tiếp »