🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tả Duy Đường là người trong cuộc có lẽ không ý thức được, nhưng, một tuần này trôi qua, nếu bất cứ người bạn thân nào của Tả Duy Đường tới, thấy căn nhà biến đổi lớn thế này, nhất định sẽ kinh ngạc cười toe toét.
Vật dụng trong nhà chất đầy từng món không nói, ngay cả mấy vật phẩm trang trí vụn vặt, đều cực kỳ hợp với phong cách tổng thể, ngốc ở nơi nó nên ngốc.
Trong đó, khiến Hàn Vũ vừa lòng và tự hào nhất, ngoại trừ phòng ngủ chính và phòng sách, chính là ban công.
Trong phòng ngủ chính, Hàn Vũ đem bộ ga giường đơn sắc bất biến kia đổi hết thành màu lam ấm áp ngày xuân, nhất là cái đệm chăn nhỏ mỗi đêm cậu đều dùng để bảo vệ trinh tiết, gần như được Hàn Vũ cung phụng như thần, chẳng những đổi thành vỏ chăn sang quý nhất, còn mua tận bốn cái cùng một kiểu dáng, một tuần đổi một cái, không trùng màu.
Hai bên tủ quần áo âm tường đặt giỏ hoa treo tường, chỉ là không dùng để trồng hoa, ngược lại bỏ mấy thứ trang trí rất có phong cách trừu tượng hiện đại.
Hai bên giường đặt tủ thấp, đầy đủ đèn bàn khung ảnh linh tinh, chỉ tiếc, khung ảnh đều để trống.
Ban công theo kiểu đóng kín ngoài cửa sổ sát đất, được Hàn Vũ cải tạo thành không gian nghỉ ngơi kiểu tatami, đặt một ít gối ôm và giá sách thấp, cùng hai bàn trà thấp hình chữ L, bỏ vào vài cuốn sách báo, chỗ bên ngoài ban công nhất, Hàn Vũ tìm người, sửa ban công thành kiểu nửa đóng kín, phần mở ra bên kia làm bồn hoa dày hơn gấp đôi so với bức tường ban đầu, một phần bên trong trồng hoa cỏ mua từ chợ hoa, cây xanh lâu năm, hoa tươi gần như không có, một phần khác, sớm đã chuẩn bị trồng hoa, chỉ chờ ngày xuân sang năm gieo xuống là được.
Sau đó, lại đặt bàn tròn và ba năm chiếc ghế mây, trên vách tường gần phòng ngủ thêm vào giá treo mới, có tất cả ba tầng, hai tầng trên Hàn Vũ đặt các loại dược liệu mua từ vườn dược mà dược thiện thường dùng.
Tầng cuối cùng bày đầy các loại lá trà và hạt cà phê Hàn Vũ đặt hàng trên mạng, thật ra hai loại này Hàn Vũ uống không nhiều, nhưng trong không gian ban công tràn đầy phong cách đắt tiền, Hàn Vũ thật sự không đành lòng đặt toàn dược liệu.
Chỉ là nghĩ như vậy, Hàn Vũ còn có một loại tâm tình phụ lòng đống tiền đập ra này, cùng với một ít cảm giác cây xanh đón gió lạnh cũng lung lay như trước.
(sr, đoạn này tui không hiểu gì luôn: 光是那么想着, 韩武就有一种辜负了这用钱砸出来的情调, 和那些迎着寒风也依旧招展身材的绿植的感觉.)
Đối với hết thảy Hàn Vũ hý hoáy ra, chủ nhân chân chính của căn nhà, vẫn duy trì thái độ “em vui là được”, từ đầu tới đuôi đều không phản đối cũng không ủng hộ.
Giống như, mặc kệ trong nhà nhiều ra cái gì, thiếu đi cái gì, với y mà nói không có chút khác biệt, rất có ý tứ “chỉ cần người nên ngốc trong này vẫn còn trong này, thế nào cũng như nhau.”
Đáng tiếc, Hàn Vũ bận rộn chiến đấu cùng các loại góc độ và số lượng vật dụng, hoàn toàn không hấp thu được ý nghĩa trong đó, lúc chân chính rối rắm mâu thuẫn, còn có thể hung hăng oán giận chủ nhân chân chính — chỉ là cái tên bất tài, nhà mình cũng không để tâm, lúc cần dùng tới, hoàn toàn không được việc.
Một tuần qua đi, những thứ nên sắp xếp trong phòng đều đã sắp xếp tương đối, Hàn Vũ rốt cuộc đã rảnh tay để lên kế hoạch cho ngày nghỉ của mình.
Chuyện quan trọng hạng nhất, vẫn là danh mục sách nhất định phải đọc Ngụy Quốc Thủ để lại, rất nhiều trong số đó, Hàn Vũ căn bản còn chưa cầm tới tay, lên mạng xem vài lần, đều là trạng thái hết hàng, trái phải hỏi thăm thật lâu, mới biết một cửa hàng tại phố sách thủ đô có bán.
Chủ yếu vẫn là phần lớn trong danh mục sách Ngụy Quốc Thủ chỉ định cũng không phải sách tiêu thụ hàng năm, in ấn một lần, có thể dừng hai ba năm mới có đợt in tiếp, cho dù là thế giới mạng được xưng cái gì cũng có, phần lớn đều không trữ hàng, nếu muốn đặt hàng, còn phải chờ nhiều người mua.
Tính toán như vậy, còn không bằng tự mình ra ngoài một chuyến tiết kiệm thời gian.
Đến tận nơi, không thể không nói vận khí Hàn Vũ rất tốt, lúc này ra ngoài, Hàn Vũ vốn không nghĩ tới có thể tìm được hết sách trong danh mục, thầm nghĩ lấy được hai ba cuốn trong đó rồi lại nói, mấy cuốn khác hoặc là đặt trước, hoặc là lên mạng chờ.
Cũng không nghĩ tới, tới cửa tiệm sách kia dạo một vòng, lập tức ôm ra được đủ bộ sách, trên đường trở về, có điện thoại gọi tới.
“Tiểu Ngũ!” Là giọng sang sảng của Kỳ Lân.
“Kỳ Lân à, làm sao đó?” Hàn Vũ một tay ôm túi sách to, xốc xốc lên.
“Không phải cậu nói tới nhà sư phụ cậu sao? Nhưng hôm nay tôi mới nghe chị Lan nhà bọn tôi nói, cửa nhà ông cụ từ nửa tháng trước vẫn luôn khóa, căn bản không có ai! Cậu thành thật nói, hiện tại cậu ở đâu?” Kỳ Lân bùm bùm nói một lèo, trong giọng nói kèm theo nghi ngờ dày đặc.
“Tôi ở nhà bạn…..” Hàn Vũ nhíu mày, nếu không phải hôm nay có điện thoại gọi tới, cậu gần như quên mất chuyện này.
“Bạn? Bạn nào a? Nhà bạn cậu còn tốt hơn nhà tôi? Cậu qua nhà tôi tuyệt đối ăn ngon uống ngon a…..” Kỳ Lân vừa nói vừa tạm dừng mất tự nhiên, cuối cùng hỏi, “Không phải cậu….. lại tới công trường nào đó chứ?”
Hàn Vũ ngẩn ra, từ ngữ khí nói chuyện mất tự nhiên của cậu ta, lập tức đoán được: “A Lãng có phải ở chỗ cậu không? Cậu ta nói với cậu tôi đang ở công trường?”
“……” Đầu kia im lặng một hồi, lúc vang tiếng trở lại, đã đổi người, là Nguyên Lãng.
“Tiểu Ngũ, là tôi, vừa rồi tôi chỉ cùng Kỳ Lân phỏng đoán như vậy, cậu không thật sự chạy tới công trường nữa chứ?”
“Chỗ nào với chỗ nào a? Hiện tại tôi lại chẳng thiếu tiền, tôi tới đó làm gì?” Hàn Vũ cười nói.
“Vậy cậu ở nhà bạn nào? Bọn tôi tiện qua tìm cậu không?” Nguyên Lãng cắn chết không tha, xem ra vẫn lo lắng Hàn Vũ thiếu tiền hoặc không muốn tiêu tiền thuê phòng, chạy tới công trường.
Nếu nói từ khi Hàn Vũ có máy tính, biết thiết kế này nọ, nói cậu không thiếu tiền, hắn tin. Chỉ là nửa tháng trước, Hàn Vũ tự bỏ tiền túi mua cho đám cùng phòng bọn họ mấy thứ đắt tiền, hắn vẫn để ý.
Món đồ đó, sau khi hắn về nhà, đưa cho ông nội nhà mình xem xét một phen, kết luận cho ra là: Tuy không phải cực phẩm, nhưng là hàng tốt khó gặp, chỉ tiếc hơi nhỏ.
Nếu to thêm chút, phỏng chừng chính là vô giá!
Lần giám định này Nguyên Lãng nghe mà chột dạ trong lòng, nghĩ thầm tên nhóc Hàn Vũ kia không thật sự ngốc lên, móc hết của nả ra, chỉ vì mua mấy thứ này cho bọn họ chứ?
Cho nên, vừa biết cậu không tới nhà lão thái sơn đức cao vọng trọng kia, lập tức cùng Kỳ Lân liên lạc với cậu.
“Các cậu muốn tới à?” Hàn Vũ ngẩn ra, trong lòng bắt đầu đánh trống khó hiểu.
“Thế nào? Không tiện à?” Nguyên Lãng hỏi, thật ra trong lòng càng xác định Hàn Vũ đang lừa bọn họ, “Nếu thật ‘cực kì’ không tiện, chúng ta hẹn một chỗ gặp nhau đi, đã hơn một tuần rồi không gặp, nói chuyện một chút a!”
Ít nhất phải gặp trực tiếp nói chuyện một lần, nếu thật sự ở công trường, trói cũng phải trói về nhà!
Hàn Vũ nghe đối phương âm dương quái khí nhấn mạnh hai chữ ‘cực kì’, trên mặt treo lên biểu tình dở khóc dở cười, sau một lúc lâu, mới vô lực đáp, “Được rồi, tôi đang ở một cửa tiệm sách ở khu hai, các cậu qua đây đi!”
Nửa tiếng sau, hai người lái xe con của Kỳ Lân đuổi tới trước cửa hiệu sách, Hàn Vũ ôm một túi sách từ bên trong đi ra, liếc mắt một cái liền thấy hai thanh niên tựa trên cửa xe, thường thường vuốt tóc làm dáng hấp dẫn ánh mắt người qua đường.
“Ra rồi?” Nguyên Lãng xa xa thấy được Hàn Vũ, vẫy tay chào hỏi.
Hàn Vũ ôm sách, hai ba bước tiến đến, ném sách vào ghế sau, chính mình cũng chui vào.
Xe chạy, Nguyên Lãng và Kỳ Lân lái xe, tự cho là bí mật liếc nhau một cái, mới nói với Hàn Vũ chống cằm nhìn bọn họ: “Ăn cơm chưa?”
“Còn chưa.” Hàn Vũ chống cằm, lười biếng trả lời, mà trong lòng, lại rất rối rắm hướng phát triển của sự việc tiếp theo.
“Chúng ta đi ăn cơm chiều trước?” Nguyên Lãng lại hỏi tiếp.
Hàn Vũ như có như không nhìn hắn một cái, không lên tiếng.
Nguyên Lãng thấy cậu thế kia, biết không có ý phản đối, lập tức không ngừng cố gắng, “Gọi cả bạn cậu tới nữa? Mọi người cơm nước làm quen một phen, tôi rất muốn xem bạn bè gì có thể khiến Tiểu Ngũ nhà chúng ta đào tim đào phổi như thế.”
“Tôi không thật lòng đào tim đào phổi với các cậu à?” Đừng nói mấy chuyện qua loa bình thường của mấy tên trong phòng ngủ đều là cậu xử lý, chính là chính sách ném đồ ăn thường xuyên, cậu cũng thực thi còn tốt hơn cha mẹ chính quy nhà bọn họ ấy chứ!
“Làm sao chứ? Cái này, bọn tôi bảo cậu qua nhà bọn tôi, không phải là cậu sợ phiền ngại thiếu nhân tình sao, sao người bạn này thì lại không sợ a?” Nguyên Lãng cười ha ha.
“Ừm, y chỉ ở một mình.” Hàn Vũ nâng cằm gật đầu.
“Ở một mình?” Nguyên Lãng kéo dài giọng, trong mắt có chút không xác định, nếu Hàn Vũ nói thật, ngược lại đã nói xong, không nhất thiết phải hỏi tiếp, dù sao Hàn Vũ có vòng giao thiệp của chính cậu ấy, cũng không thể cứ trông cậy Hàn Vũ dính chết với đám anh em bọn họ a.
Nhưng sợ thì sợ, cậu sẽ chỉnh bọn họ sao?*
(Gốc: 可怕就怕, 他匡他们啊? – khá không phù hợp ngữ cảnh =.=)
Nếu, hết thảy đều là cậu ta dựng chuyện, hiện tại nói không chừng lại đang ở công trường nào đó, không phải bọn họ xem thường công việc này, chỉ là, nghỉ đông qua một nửa là tới năm mới, làm sao để Hàn Vũ mừng năm mới ở công trường được?
Hàn Vũ liếc mắt một cái đã nhìn thấu tính toán của hai người đằng trước, lo lắng các loại cho mình.
Trừ ba ngày đầu, mỗi trưa Tả Duy Đường đều chạy về, cùng Hàn Vũ ăn trưa, càng gần tới cuối năm, lại không còn thời gian chạy qua chạy lại nữa.
Chỉ có thể trở về ăn bữa tối, nghĩ đến mình liên tiếp mười ngày làm dược thiện cho người kia thật vất vả bắt đầu có công dụng, nếu tối nay không về nấu cơm, trước không nói dược thiện phải ngừng một bữa, chỉ cái tính tình đào rễ hỏi nguồn của người nọ, mình không nhất định có thể chống đỡ nổi!
Chỉ là, nếu mang hai người này về, có một số việc……
“Được rồi, các cậu đừng trinh sát nữa, vòng qua chợ đi, mua đồ ăn, theo tôi qua chỗ bạn tôi!” Hàn Vũ cuối cùng rối rắm xong, vỗ tay nói, có một số việc, nên tới chung quy sẽ trốn không thoát.
Hai người ngồi hàng trước vừa nghe vậy lập tức quay sang nhìn nhau cười.
Kỳ Lân lập tức nhạy bén đánh tay lái, từ đường nhỏ ngoặt qua, tới một siêu thị gần đó.
Một tiếng rưỡi sau, hai người ôm một đống lớn nguyên liệu, đi theo sau Hàn Vũ từ bãi đỗ xe ngầm lên lầu, miệng còn không ngừng khen ngợi: “Được nha, Tiểu Ngũ, người bạn này của cậu cũng không kém đâu! Chỗ này, không tới mức tấc đất tấc vàng, nhưng thế nào cũng không phải rẻ a! Đúng rồi, nhà này của bạn cậu?”
“Hẳn là vậy, tôi không có hỏi.” Hàn Vũ chột dạ cười, mặc dù cậu không hỏi, nhưng thấy y mặc kệ cho mình lăn lộn căn phòng, hiển nhiên là nhà y.
“Vậy thì thật lợi hại a! Người bạn này không tồi, sao cậu quen được?” Nguyên Lãng sau khi vào cửa, đánh giá chung quanh một phen, vật dụng và phụ kiện các nơi cũng không phải hàng rẻ tiền!
Hắn vốn tưởng người bạn này là bạn học hoặc bạn trong trại mồ côi trước kia của Hàn Vũ, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại, lại không quá giống, nếu có tiền thế này, lại quen từ sớm, còn thân cận tới mức để Hàn Vũ không sợ thiếu nhân tình, hiển nhiên từ rất sớm, đã có thể giúp đỡ kinh tế cho cậu, cũng không cần Hàn Vũ nghỉ đông phải ra công trường!
Nghe câu hỏi của Nguyên Lãng, Hàn Vũ nhếch nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười, không hé răng, xoay người vào bếp: “Các cậu có khẩu vị yêu thích hay không? Tôi vào bếp làm cơm tối.”
Hàn Vũ xoay người vào bếp, gọt trái cây, phao trà, để hai người tùy tiện ở sofa, mới quay lại vào bếp.
Lật lật nguyên liệu mua trong siêu thị, nghĩ về các món ăn sẽ nấu trong lòng, theo thường lệ nấu dược thiện hôm nay trước, lấy gân bò ra, sau đó xuyên qua phòng khách, ra ban công lấy dược liệu, trở lại bếp.
Gân bò cẩn thận rửa sạch sẽ, cắt thành khối, cho vào nồi áp suất hầm một lát, để gân mềm hơn một chút, phối với xương bò rượu gia vị hành gừng v.v.., cho vào thố đất hầm tiếp.
Sau đó phân loại các loại dược liệu, lấy ra phần cần dùng, trong đó đối với một loại dược liệu — nấm linh chi, cực kì tận tâm.
Nấm linh chi này cậu vừa mới lấy được bên chỗ Hai Con Hồ Ly Nhỏ, thật đúng là, đồ từ trong tay anh ta, phẩm chất quả thật tốt hơn bình thường nhiều.
Trước khi lấy được dược liệu này, liên tiếp ba bốn ngày dược thiện Hàn Vũ làm cho Tả Duy Đường cải thiện thể chất, cũng không thấy tốt bao nhiêu, buổi tối vừa ngủ say, vẫn ho rất dữ dội, so với đêm đầu tiên dọa cậu sợ, chỉ thoáng tốt hơn một chút thôi, mà điểm này, Hàn Vũ còn cực kì hoài nghi chỉ là do cậu chậm rãi quen dần mà thôi.
Nhưng lần dược này vừa tới tay, Hàn Vũ cũng liên tiếp vài ngày đều chọn nấm linh chi cho vào dược thiện, tới nay mới năm sáu ngày, công hiệu buổi tối đã rõ ràng hơn! Chẳng những số lần ho ít hơn, ngay cả mức độ ho cũng không giống như lúc trước muốn ho cả nội tạng ra ngoài.
Cho nên, Hàn Vũ dùng càng thêm không tiếc nuối, mỗi lần mặc kệ có dược liệu nào khác, nấm linh chi phải dùng đủ mới thôi.
Hàn Vũ chia phần cần dùng cho hôm nay, còn lại tiếp tục bỏ vào hộp gỗ, dùng nắp đậy lại, sau đó đem nấm và kê huyết đằng hoàng tinh cùng cho vào thố đất, thêm nước, nấu ra nước thuốc.
(*Kê huyết đằng: Là thuốc bổ huyết tính cường tráng, thích hợp dùng chứng tê liệt thần kinh tính thiếu máu, như tay chân và eo lưng gối mỏi đau, tê dại.
TruyenHDHoàng tinh: một thành phần thuốc để trị bệnh về phổi, ho