- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh
- Chương 26
Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh
Chương 26
“Sao cậu lại ở đây?” Kinh Vĩ Quốc dẫn Hàn Vũ ngoặt qua huyền quan, liền thấy người đàn ông ngồi trên sofa, tràn đầy kinh ngạc.
Mà Hàn Vũ đi phía sau thầy mình trừ bỏ kinh ngạc, càng nhiều hơn chính là co quắp, trong lòng khó hiểu dâng lên một loại cảm giác mình là con cừu nhỏ chủ động đi vào hang sói, muốn chạy trốn cũng khó.
Tả Duy Đường như cười như không liếc tới Hàn Vũ rụt lùi sau Kinh Vĩ Quốc, cố gắng muốn giảm cảm giác tồn tại của mình, hỏi lại: “Vì cái gì tôi không thể tới?”
“Vĩ Quốc tới rồi sao?” Tiếng nói vang dội truyền đến từ phòng bếp, theo đó là một ông lão mặc tạp dề màu sắc rực rỡ từ trong bếp đi ra.
“Thầy.” Kinh Vĩ Quốc lập tức thu liễm bất mãn đối với Tả Duy Đường trên mặt mình, thầy của anh bị nói là tính tình quái, tuyệt không quá đáng, trong đám con cháu thế gia, nhiều tiểu bối xuất sắc như vậy, ai cũng đều xem chướng mắt, duy độc đối với Tả Duy Đường đồng dạng không theo lẽ thường này là nhìn bằng con mắt khác, còn có chút khen ngợi.
Thường xuyên chỉ vào y nói mình phải học tập, so sánh với y nói mình cứng nhắc không nhạy bén. Kinh Vĩ Quốc buồn bực không biết làm sao mới tốt.
“Ừ!” Ông cụ lắc lắc cái xẻng xào trong tay, “Thằng nhóc kia có mang tới không?”
“Mang tới.” Nói xong xách Hàn Vũ vẫn tránh sau mình, mưu toan làm người tàng hình ra, “Tới, chào hỏi.”
“Lão tiên sinh…” Hàn Vũ quanh co mở miệng.
“Gọi lão tiên sinh cái gì, quà bái sư cũng thu rồi, gọi sư phụ.” Ông cụ vỗ tạp dề rực rỡ của mình, ồn ào.
“…..” Hàn Vũ cố gắng trấn an mấy vạn con thảo nê mã muốn cáu kỉnh trong lòng mình — Cái đó có thể gọi là quà bái sư sao? Căn bản là cường thủ hào đoạt! Ăn cướp! Ăn cướp!
Kinh Vĩ Quốc lại bị những lời này dọa đến mức vẻ mặt hơi quẫn bách, lại nhìn nhìn sườn mặt Hàn Vũ dị thường im lặng trầm mặc, không khỏi suy đoán trong lòng, thầy sẽ không vì coi trọng nhân sâm của người ta, vì nhân sâm mới thu học trò chứ?
Bất quá, kia rốt cuộc là củ nhân sâm phẩm chất thế nào?
Học sinh này của anh, anh biết, là trẻ mồ côi, theo lý thuyết, hẳn sẽ không có cái gì rất tốt.
“Chú Ngụy, xem có vẻ người ta căn bản không muốn bái sư a!” Tả Duy Đường ngồi trên sofa, vẻ mặt không đổi thu hết nét mặt mọi người ở đây vào mắt.
“Nói bậy!” Cụ Ngụy trừng mắt, đầy cường thế nói: “Muốn bái Ngụy Quốc Thủ ta đây không biết có bao nhiêu người đâu? Thằng nhóc này nhất định là vui mừng đến choáng rồi!”
“Tới, nhóc con, mau gọi sư phụ.” Cụ Ngụy chống nạnh, to giọng hô.
Hàn Vũ nghe ông cụ tự xưng Ngụy Quốc Thủ, trong lòng cười nhạo cái tên này nghe thật quê mùa, đồng thời lại cảm thấy hơi quen tai, nhưng nhất thời nghĩ không ra đã nghe ở đâu, nhưng xem bộ dạng thở phì phì của ông cụ, không khỏi ngẩn ra trong lòng!
Thôi thôi! Dù sao một đời này cậu không cha không mẹ, có thêm sư phụ hình như cũng không có gì không tốt,
“Thầy…” Nghĩ nghĩ, sửa miệng gọi theo Kinh Vĩ Quốc.
“Cái gì thầy, sao lại học theo đồ cứng nhắc Vĩ Quốc chứ, gọi sư phụ. Sư phụ sư phụ, vừa là thầy cũng là cha, chữ thầy không thay thế được đâu.” Tính tình ông cụ hiển nhiên rất nóng nảy, “Con xem xem xã hội hiện tại, những thứ của lão tổ tông đều đánh mất không nói, ngay cả xưng hô cũng sửa loạn thất bát tao….”
Người làm thầy, giảng giải dạy học giải đáp thắc mắc; người làm cha, dạy con nuôi dưỡng luyện đức. Sư phụ kêu còn thân thiết hơn nhiều so với chữ thầy, trách nhiệm đảm nhận cũng nặng hơn.
Cho nên thầy giáo hiện tại, chỉ giảng dạy giải đáp thắc mắc, lại không giáo dưỡng lớp sau.
(giáo dưỡng là giáo dục và nuôi dưỡng)
“Thầy….” Kinh Vĩ Quốc mặt khổ qua kêu lên, thầy thật đúng là không chừa chút mặt mũi cho anh, từ nhỏ đã vậy rồi, sớm gọi thành thói quen, gọi thầy hay là sư phụ, trong mắt anh, chẳng qua là xưng hô khác nhau thôi!
Thầy vừa là thầy vừa là cha, anh tán thành điểm này so với bất kì ai!
“Rồi rồi! Đừng chen vào.” Cụ Ngụy không kiên nhẫn đẩy Kinh Vĩ Quốc ra, tiến đến trước mặt Hàn Vũ, đánh giá từ trên xuống dưới.
Hàn Vũ bị nhìn sởn hết gai ốc, lại không dám kháng nghị, chỉ rụt vai, ngoan ngoãn kêu: “Sư phụ…..”
“Ừ! Không tồi, không tồi!” Nói xong, liền vung tay lớn vỗ lên vai Hàn Vũ.
“Chú Ngụy, không phải chú đang làm cái gì sao?” Tả Duy Đường vẫn đang xem kịch đột nhiên lên tiếng, hai mắt ẩn ẩn ngắm một cái lại một cái lên hai tay dừng trên vai Hàn Vũ.
“A, ta đang nấu đồ ăn!” Cụ Ngụy quát to một tiếng, đạp gió bình bịch, chạy vào bếp.
Trong phòng khách, Hàn Vũ và Kinh Vĩ Quốc đồng thời lớn tiếng thở dài.
“Phụt –” Kinh Vĩ Quốc cười nhìn Hàn Vũ, “Em thở dài theo làm gì, em mới gặp thầy ấy lần đầu, tính nết ông ấy em còn chưa được kiến thức một phần mười đâu!”
“Giáo sư…” Hàn Vũ lập tức suy sụp mặt mày, lại lập tức bị cắt ngang.
“Đừng, đừng! Đừng loạn bối phận, kêu sư huynh đi! Giáo sư để lại gọi trong trường. Thật không ngờ tới em đột nhiên lại thành đệ tử bế môn của thầy! Từ lúc đại sư huynh liên tục chiến đấu trong tây y ngoại khoa, thầy đã hơn mười năm không thu học sinh nữa a!” Kinh Vĩ Quốc cười vỗ vỗ vai Hàn Vũ.
(từ lúc này, nếu không phải đang trong trường thì “thầy” trong miệng Kinh Vĩ Quốc là đang nói về cụ Ngụy chứ không phải tự xưng, Hàn Vũ với Kinh Vĩ Quốc được đổi thành xưng hô anh-em rồi)
Không vỗ mấy lần, lại đột nhiên có cảm giác kim châm đầy lưng, Kinh Vĩ Quốc lặng lẽ quay đầu nhìn lại, thấy ánh mắt tối tăm của Tả Duy Đường từ ánh mắt y, thấy được bàn tay khoác lên vai Hàn Vũ của mình, không khỏi nhíu mày thật sâu — y thật sự có tâm tư?
“Hôm nay chị Xuân không ở.” Chống lại ánh mắt dò xét của Kinh Vĩ Quốc, Tả Duy Đường chầm chậm nói một câu như vậy.
Hàn Vũ phân tích hai lượt, không hiểu Tả Duy Đường nói câu này là ý gì, nhưng Kinh Vĩ Quốc đã đại biến sắc mặt, thốt ra: “Vậy cơm trưa hôm nay…. toàn bộ do thầy làm?” Hỏi tới cuối, ngay cả trong giọng nói đều mang theo âm rung.
“Không thì sao?” Tả Duy Đường cười hỏi lại.
Kinh Vĩ Quốc kinh hãi, quăng Hàn Vũ ra một bên, hai ba bước vọt vào bếp, trong miệng còn gọi: “Thầy, sao có thể để thầy bận bịu nấu cơm cho đệ tử chứ! Con tới, con tới!”
Hàn Vũ hơi hơi lộ ra nét mặt kinh ngạc, nhưng chỉ trong chớp mắt, lập tức thu lại tất cả biểu tình trên mặt, mặt mộc đứng ở chỗ huyền quan, đội một thân áp lực, muốn thẳng lưng, tiếp nhận quét hình như tia X của người đàn ông trên sofa.
“Lại đây, đứng đó làm gì?” Tả Duy Đường vỗ vỗ sofa, ý bảo Hàn Vũ qua ngồi.
Hàn Vũ nghi ngờ liếc sofa một cái, cân nhắc trong lòng, lúc này mình lao ra khỏi cửa, tỷ lệ không bị bắt trở về là bao nhiêu.
Kết quả giải toán một phen, hiển nhiên, bằng… không.
Hàn Vũ nhận mệnh giơ hai chân cứng còng của mình, chậm chạp, giống như ốc sên lếch qua.
Tả Duy Đường ngồi trên sofa, hai tay đan lại, chống dưới cằm, thong dong nhìn Hàn Vũ di động với tốc độ con rùa, thần thái không nóng không vội, khiến con thảo nê mã trong lòng Hàn Vũ càng thêm xao động bất an.
Một đoạn đường không tới mười mét, lết tới tốn năm phút mới qua.
Mà tới sofa, nhìn qua một vòng, cũng không tìm được một vị trí như ý Hàn Vũ — vị trí an toàn nhất cách người đàn ông này xa nhất.
“Rất sợ tôi?” Tả Duy Đường hơi hơi ngẩng mặt, nhìn về phía Hàn Vũ còn đứng, “Hay là… rất sợ bản thân?”
Sợ bản thân tiếp theo thất thủ, cuối cùng mất đi cái gì đó, có lẽ cuối cùng sẽ không thu về được nữa!
Thân thể Hàn Vũ cứng đờ, xem người này hỏi có bao nhiêu trình độ, bản chất khác nhau giữa hai người, thoáng chốc cậu đã nghe hiểu!
Sợ y, đơn giản là bản năng nhân loại hạ mình với thế lực ác, sợ chính mình, thì lại là vấn đề bên trong của bản thân.
Tuy rằng bất luận là câu hỏi nào của y, đáp án của Hàn Vũ đều nhất định là không.
Nhưng khi nhìn tới người đàn ông này, cái loại cảm giác toàn thân như bị giật điện, tê dại mà cấm kỵ, khiến Hàn Vũ thật sự kháng cự trong lòng — cậu quá già rồi! Cậu ai thán trong lòng, thật sự không cần cái gì sóng to gió lớn kinh thiên động địa tới đả động tâm tình của mình nữa!
“….” Tả Duy Đường nhìn Hàn Vũ vẻ mặt bình tĩnh, mà trong mắt không ngừng hiện lên các loại cảm xúc, đột nhiên ý tứ không rõ nở nụ cười, Hàn Vũ trông thấy càng thêm run sợ trong lòng, đồng thời lại hung hăng phỉ nhổ chính mình trong lòng!
Xem lại mình coi, chính là thể chất con cừu! Mày đều đã gần bốn mươi tuổi rồi, vậy mà còn bị một tên đàn ông nhỏ hơn mười tuổi bức tới loại hoàn cảnh này.
Chỉ là…. chỉ là…. đối diện không phải người, là dã thú a! Trong lòng đồng thời có một thanh âm yếu ớt phân tích.
“Lời tôi nói, em suy nghĩ thế nào rồi?” Tả Duy Đường hơi hơi xoay xoay cổ, đổi góc độ nhìn lên cậu.
Y không có thói quen ngửa cổ nhìn người, nhưng đối với Hàn Vũ giờ phút này đứng trước mặt mình, tâm nhẫn nại và bao dung của y vậy mà lại mở rộng một cách thần kỳ.
“Cái gì?” Hàn Vũ phản xạ có điều kiện hỏi ngược lại, chuyện gì? Y nói cái gì?
“Em không để trong lòng?” Tả Duy Đường không hờn giận chớp mắt.
“…..” Hàn Vũ không biết nói gì để trả lời, thẩm phán, phán tử hình cũng phải cho cái tội danh a! Cậu thật sự không biết y từng nói mình phải suy nghĩ chuyện gì!
“Tôi đã nói, thứ em muốn chỉ có tôi có thể cho, mà thứ tôi muốn, có lẽ chỉ có em mới có!”
Đúng, những lời này cậu nhớ rõ, chỉ là…. đây là một câu hỏi sao? Cậu không nghe được bên trong có cái gì cần cậu trở về suy nghĩ a!
“Em còn chưa nghĩ xong?” Tả Duy Đường xoa xoa cằm, vô cùng không thích loại cảm giác không chiếm được đáp án, em ấy là sinh viên quốc phòng hả? Sao năng lực trả lời kém như vậy, phải cùng không phải, hẳn nên đưa ra đáp án cho trưởng quan ngay từ phút đầu tiên!
Y mới rời khỏi bộ đội mấy năm, chẳng lẽ huấn luyện trong trường bắt đầu tuột dốc?
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh
- Chương 26