Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hàn Vũ trà trộn vào giữa một đám thiếu gia thế gia này, không được mấy phút liền hiểu được một chuyện, bốn bề đều là từng đôi từng đôi, duy độc Nhạc Song Bân không có bạn trai cũng không có bạn gái, chỉ ở bên cạnh ân cần hầu hạ mình ăn uống.

Cậu không biết Nhạc Song Bân này lại đang muốn giở trò gì, cậu cũng không cho rằng, người này coi trọng mình, dù sao, chút bí mật nhỏ của hắn mình vẫn biết rõ ràng.

Hôm nay, hắn kéo mình tới, rốt cuộc là có ý gì chứ?

Cậu lại ngắm một vòng mấy đôi trai gái quanh mình, ánh mắt vô tình đυ.ng phải một đôi mắt xinh đẹp — là vị giai nhân kia, Hàn Dĩnh.

Cậu cẩn thận phán đoán ánh mắt cô ta, bên trong lộ ra mấy phần tò mò, lại có mấy phần xem thường. Hàn Vũ nhìn không khỏi buồn cười trong lòng — chính cậu là ai cậu biết, nhưng con nha đầu ngay cả bản thân là ai đều không hiểu rõ, còn muốn học khinh bỉ người?!

Thật vất vả, chống đỡ tới lúc tiệc tan, đám người đều uống không sai biệt lắm thành cùng một đức hạnh, ba phần say bảy phần tỉnh.

Đi xuống lầu, Hàn Vũ hiếm khi chủ động gọi Nhạc Song Bân lại.

Ánh mắt Nhạc Song Bân lóe lóe, cuối cùng vẫn bảo mấy anh em đi trước, mình ở lại, xem Hàn Vũ muốn nói cái gì.

Hàn Vũ châm chước nửa ngày, mới từ từ mở miệng: “Nhạc thiếu…”

“Không phải nói gọi tên, hoặc gọi anh sao?” Nhạc Song Bân cắt ngang lời cậu.

“Đừng, thật ra chúng ta cũng không phải cùng một loại người, gọi anh hay là tên, đều quá thân thiết!” Hàn Vũ nhìn hắn một cái, như trước chậm rì rì nói.

“Nhạc thiếu, tôi biết ý tứ hôm nay anh gọi tôi tới.”

Nhạc Song Bân cười cười, bộ dạng không thèm để ý, “Ừm, anh đoán cậu cũng biết!”

“Tuy anh chỉ muốn lấy tôi ra chắn kiếm, nhưng, tôi cũng không thích vậy.” Hàn Vũ thật sự nhìn vào mắt Nhạc Song Bân, “Thật ra, mấy anh em này của anh đều rất tốt, mặc kệ anh biểu hiện…. thế nào, bọn họ hẳn là sẽ không để ý.”

Nhạc Song Bân thở dài một hơi thật sâu, ảo não cào cào tóc, “Tiểu Ngũ, hôm nay anh thật xin lỗi cậu, anh tìm cậu đến, tuy có ý tứ là tấm mộc thật, nếu không phải tại đám bạn từ nhỏ này. Hôm nay bọn họ ngay mặt gọi cậu đến, thật ra chính là vì thử thái độ của cậu, ai ngờ, cậu trực tiếp như vậy, ngay cả chút mặt mũi cũng không chừa cho anh. Cả buổi, cũng chỉ có mình cậu ngồi một góc tự ăn tự vui!”

Chuyện của Nhạc Song Bân, thật ra trong một vòng giao tế, mọi người đều biết nhưng không nói. Lúc mọi người ra ngoài chơi, chỉ cần hắn không mang bạn, nhất định sẽ tìm cho hắn một người.

Nhưng bởi vì trong lòng hắn còn có một người, gặp dịp thì chơi còn được, nhưng nam nhân có khi chính là thú tính như vậy, du͙© vọиɠ thường thường chiếm cứ hết thảy. Ba hai lần qua đi, trong lòng hắn cũng không quá vui vẻ!

Từ khi gặp Hàn Vũ, lại cùng cậu có giao dịch bí mật không thể để người biết, trong lòng liền nổi tâm tư, về sau ra ngoài, mang theo Hàn Vũ làm bạn, có thể đẩy mấy người loạn thất bát tao được nhét cho hắn, khi có du͙© vọиɠ, cũng có thể qua loa thư giản một chút. Dù sao đều là nam nhân, sẽ không ai thật sự để ý trinh tiết gì đó.

Cho nên hôm nay mới đặc biệt kêu cậu lại đây, chính là muốn trước mặt anh em nhà mình thử một chút thái độ của cậu, nếu ngươi tình ta nguyện, hắn sẽ không để cậu thiệt. Nếu không muốn…. cái này, ban đầu hắn thật đúng là không nghĩ tới.

“Tiểu Ngũ, nếu cậu không bằng lòng thì thôi, về sau mọi người vẫn làm bạn đi!” Nhạc Song Bân nói, “Dù sao, cậu với Kỳ Lân đều cùng phòng ngủ, theo em ấy gọi anh đi! Về sau có thể che chở cậu, anh cũng sẽ che chở một chút! Chuyện hôm nay, coi như anh không phúc hậu, chúng ta bỏ qua lần này, về sau nên thế nào thì thế đó, được không?”

Hàn Vũ im lặng nửa ngày, mới chậm rãi nói: “Được, anh Nhạc, về sau mọi người là bạn bè.”

Thật ra trong chớp mắt ngắn ngủi này, Hàn Vũ cũng từ lời nói và vẻ mặt của Nhạc Song Bân đoán được rất nhiều, nhưng nếu hắn nói bỏ đi thì bỏ đi! Chỉ cần về sau không nhắc tới nữa, chuyện hôm nay coi như không có gì.

Buổi tối Hàn Vũ về ktx, bạn cùng phòng cơ bản đều ngủ như chết, cậu bật đèn bàn của mình, tận lực nhẹ tay nhẹ chân rửa mặt, khi xoay người lên giường, đột nhiên có giọng nói vang lên:

“Tiểu Ngũ…”

Hàn Vũ cũng không kinh ngạc, tiếp tục động tác lên giường trải chăn, sau khi nằm ổn, mới ừm một tiếng đầy giọng mũi.

“Là… Đám người Nhạc thiếu sao?” Nguyên Lãng hỏi, trong giọng nói không có chút buồn ngủ.

“….” Do dự một hồi, vẫn là thừa nhận, “Ừm.”

“Cậu rất thân với bọn họ sao?”

“Không thân, hôm nay là lần đầu gặp.’

“Bởi vì Nhạc thiếu?”

“Ừ!”

“Bởi vì… Kỳ Lân?” Do dự một hồi, vẫn hỏi.

“….Ừ.” Do dự một lúc, vẫn là xác nhận.

“…Aizz…. Về sau, nếu còn có chuyện như vậy, tận lực từ chối đi.”

“Ừ!”

Tiếng nói không vang lên nữa, Hàn Vũ nhắm mắt lại, trong lòng lại thanh tỉnh vô cùng, Nguyên Lãng vẫn là người thông minh nhất phòng. Nếu chỉ đơn thuần bàn về cách nhìn người, Nguyên Lãng không kém hơn ai.

Chỉ là, xã hội này, nhất là thủ đô này, làm gì có không so gia thế chỉ nhìn người, nào có gia cảnh giống như Nguyên Lãng không noi theo đám thế gia công tử kia?

Nửa tháng sau đó, Hàn Vũ quả thật không nhận được điện thoại mời đến của Nhạc Song Bân nữa, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, đồng thời có chút thổn thức — lại nói, Nhạc Song Bân chẳng qua là tìm được một đồng loại trong cái vòng bình thường trật tự, cũng vì thế mà cảm thấy an ủi thôi!

Đáng tiếc, cậu đánh nát hy vọng xa vời của hắn, cho dù bọn họ cùng trong một cái vòng, cũng không phải đồng loại, chung quy vẫn không giống.

Điện thoại Nhạc Song Bân không nhận được, điện thoại Quý Ly ngược lại nhận không ít, bất quá vòng đi vòng lại cũng không thoát khỏi chuyện giúp cô truyền ra một ít tin của An Húc Dương.

Thật ra, trong mắt Hàn Vũ, Quý Ly so với cái vị Hàn Dĩnh kia tốt hơn nhiều, nhưng bất đắc dĩ lòng người xưa nay là vậy, sớm nhất và không chiếm được mới là tốt nhất. Vừa vặn Hàn Dĩnh trong lòng An Húc Dương, chiếm hết hai tiêu chuẩn trên!

Cuối tuần Hàn Vũ hiếm khi chạy thoát một lần khỏi tay Kinh Vĩ Quốc, vừa đến cổng trường, đi gặp Quý Ly tâm tâm niệm niệm muốn mời cậu ăn một bữa. Vừa ra khỏi cổng, liền nhìn thấy cô nhóc kia giống như cây cói nước*, thanh linh

(trong trẻo, linh hoạt)

nhảy ầm ầm, còn vừa vẫy tay vừa la: “Bên này, bên này!”
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Hàn Vũ nhịn xuống xúc động đỡ trán, cô nhóc này nghĩ mình đang ở sân bay đón người sao? Cổng trường nhỏ bằng hai ba con mèo thôi, còn nhảy cái gì mà nhảy?

Hàn Vũ rất nhanh điền thủ tục ra ngoài, lôi kéo con bé mất mặt xấu hổ vội vàng chạy đi!

Hai người tìm một nhà hàng gần đó, đi vào, tìm vị trí im lặng ngồi xuống.

Lúc Hàn Vũ kêu phục vụ tới gọi món, phát hiện hôm nay Quý Ly đặc biệt kỳ quái, vừa mới rồi còn ở cửa vẫy tay mà, hiện tại giống như quả cà ngấm sương, bất động tại chỗ.

“Em làm sao vậy?” Hàn Vũ giao menu, muốn hai ly nước trắng.

“Aizz! Anh không hiểu, đây là phiền não của phụ nữ!” Quý Ly không tinh thần phẩy tay.

Hàn Vũ vuốt cằm, quan sát Quý Ly một phen, chuẩn xác phán: “Nga, đau bụng kinh a!” Tật xấu này chị dâu trước của cậu cũng có.

Quý Ly nằm sấp ra bàn, mí mắt nhướng nhướng, “Không hổ học y.”

“Sao không đến bệnh viện khám?” Hàn Vũ đưa nước cho cô, ý bảo cô uống nhiều nước chút.

“Xí! Đều là hại người, uống nhiều thuốc như vậy, cũng không tác dụng!”

Hàn Vũ vuốt vuốt miệng ly nhớ tới sách mình đọc gần nhất, “Thử qua dược thiện chưa?”

“Dược thiện? Thuốc Đông y à? Cái kia đắng lắm, em không kiên trì được!” Chép miệng hai cái, như là nhớ tới đoạn ngày uống thuốc Đông y kia.

“Không phải thuốc Đông y, là dược thiện, ừm, tính ra, cũng cùng nguồn gốc với thuốc Đông y.” Hàn Vũ nhéo nhéo mũi, “Bất quá thứ này tương đối phiền toái, nếu trọ ở trường, tương đối khó làm. Bất quá em có thể mua tứ vật thang [1] thử xem, mài nhỏ bỏ trong túi trà, ngâm trong nước sôi, uống như trà!”

“Thực sự hữu hiệu sao?” Quý Ly hoài nghi, đầu năm nay, phẩm chất của thuốc Đông y sớm không bằng trước kia, trung y nổi danh cũng không có mấy, thường thường xuất hiện một vài người gọi là danh y, thế gia, còn lại đều là làm quảng cáo khắp nơi đi lừa người!

“Hữu dụng.” Trong khoảng thời gian này Hàn Vũ bị Kinh Vĩ Quốc ép buộc đọc sách rất nhiều, cậu cũng biết hiện trạng ngành của mình.

Trung y hiện tại cũng chỉ vài người không chuyên, còn có vài phần văn hóa bác đại tinh thâm của TQ bên trong, nghe nói ngươi là trung y hay học trung y, còn cười nói tốt, truyền thừa văn hóa quốc gia.

Nhưng bất luận cái nào, khi xảy ra bệnh chứng gì, vĩnh viễn trực tiếp nghĩ tới Tây y. Cũng chỉ có khi Tây y đều trị không được, mới ôm một lại tâm tình may mắn cầu tới trung y.

Dù sao, trình độ Trung Tây y thật sự không thể so sánh nổi, trong mắt mọi người, Tây y cùng tiến với thời đại, tới hiện tại, đại bộ phận bệnh từng bị liệt vào bệnh nan y, Tây y đều có thể trị được.

Mà trung y, có ai nghe thấy trung y trị ung thư chưa? Đừng đùa, trung y đã trì trệ bao nhiêu năm, ung thư, không phải bệnh có trong thời đại mới sao? Đây là ý tưởng của phần lớn người, mà thực tế, trung y có thể trị ung thư, chỉ là, còn có ai chú ý chứ?

Ngay cả mấy người bọn họ học trung y, hiện tại phần lớn đều là tỉnh tỉnh mê mê mà học, thầy nói cái gì chính là cái đó, không dạy tuyệt đối không biết.



Chú thích:

[1] Tứ vật thang

-四物汤: dược thiện của một nhánh dân tộc Hán. Phương thuốc kinh điển bổ huyết, dưỡng huyết, dùng đương quy, xuyên khung, bạch thược, thục địa hoàng tạo thành. Có tác dụng bổ huyết điều kinh, giảm đau bụng kinh của nữ giới.
« Chương TrướcChương Tiếp »