Edit: Tiểu Bảo + Beta: ChipiKỳ Lân và Nguyên Lãng đều sửng sốt, cuối cùng hiểu ý gật đầu, “Đúng vậy, có một ngoại lệ. Xem ra nhà lão đại cũng không bình thường như anh nói! Ngay cả anh ở Thẩm Dương cũng biết ngoại lệ này a!”
“Cái gì ngoại lệ?” Hàn Vũ vốn đang vì thời đại bất đồng mà hơi hơi vui sướиɠ, vừa nghe bọn họ phân tích cách nhìn nhận và hiện trạng của đồng tính luyến hiện tại, trong lòng không khỏi càng cảm thấy mất mát! Hiện tại lại nghe còn có ngoại lệ, tự nhiên cực kì chú ý.
“À…. Cho dù loại bỏ bối cảnh gia thế khổng lồ sau y, đi đến cục diện ngày hôm nay, cũng thật đàn ông!” Nguyên Lãng do dự một phen, nghĩ nghĩ, dù sao Hàn Vũ sẽ không có mối liên hệ với những người này, nói một chút cũng không quan trọng.
“Tuy nói quan hệ giữa bọn tôi và người nọ có bắn đại bác cũng không tới, nhưng nếu tích cực sắp xếp bối phận, y so với chúng ta còn lớn hơn một lứa đó, tuy chỉ lớn hơn chúng ta mười tuổi, nhưng bọn tôi gặp y còn phải gọi một tiếng chú. Y vốn nằm trong quân đội, mười sáu tuổi thi vào trường quân đội, sau đó từ trường học được tuyển thẳng vào bộ đội đặc chiến, súng thật đạn thật lên chiến trường, đến năm hai mươi lăm, trên vai y đã là hai vạch một sao, nhưng y lại đột nhiên xuất ngũ.”
(2 vạch 1 sao là thiếu tá đó)
“Lúc ấy huyên náo tới nỗi cả thủ đô đều biết! Vốn là tấm gương sáng đột nhiên lại thành tấm gương phản diện! Tuy người lớn trong nhà đều lấy y làm gương xấu răn dạy bọn tôi, nhưng trong mắt đám tiểu bối bọn tôi, y chính là thần a! Là đàn ông phải giống y!”
“Rốt cuộc là sao?” Nghe nửa ngày, Hàn Vũ vẫn mơ màng như trước.
“Y chạy về nhà nói mình không thích phụ nữ, thích đàn ông! Sau đó lật mặt với người trong nhà, bộ đội sở tại cũng biết, sợ ảnh hưởng không tốt, y liền tự mình xin xuất ngũ! Giới chính trị khẳng định không vào được thì trực tiếp liên tục chiến đấu ở trên thương trường! Mới chưa tới năm năm, công ty đã đạt tới tiêu chuẩn đưa ra thị trường*!” Kỳ Lân càng nói càng hưng phấn.
(ý ở đây là đưa lên sàn chứng khoán, công ty muốn phát hành cổ phần ra sàn chứng khoán để huy động nhiều vốn hơn thì cần đạt tới các tiêu chuẩn khắc khe được quy định trong luật, của các đơn vị quản lý thị trường chứng khoán và một số điều kiện khác)
Hàn Vũ bên cạnh đã sớm sợ ngây người! Cự nhiên thật sự có người quang minh chính đại chạy ra nói với người khác y thích đàn ông?
“Bất quá, tiểu Ngũ, chuyện này cậu nghe thì thôi, về sau đừng nói với người khác, tuy rằng việc này những người có chút thể diện ở thủ đô đều biết, nhưng mọi người vẫn quen xem việc này thành bí mật trong lòng hiểu nhưng không truyền đi.” Nói xong, Kỳ Lân còn dặn dò, chủ yếu là sợ Hàn Vũ không quyền không thế dễ bị thiệt.
“Nói đi phải nói lại, tôi vẫn cảm thấy thích đàn ông có phải chỉ là y lấy cớ không, thật ra chỉ vì muốn thoát ly khỏi người nhà, tự mình bay lượn, muốn làm gì thì làm! Nếu không sao mấy năm trước còn nghe nói người kia tìm mấy bé trai bề ngoài không tệ, hai năm gần đây lại không nghe tin đồn gì!” Nguyên Lãng ồn ào.
Hàn Vũ yên lặng bưng ly, lại tiếp thêm một ly, trực giác phản bác lời Nguyên Lãng, “Hẳn là không phải, cho dù muốn thoát ly khỏi người nhà, cũng không dùng cái cớ này. Hơn nữa cậu nói y mới hai lăm đã là thiếu tá, có thể thấy được, trong quân đội y cũng như cá gặp nước, không phải không thích. Về phần tìm bạn, có thể là không gặp được đúng người?”
Người giống bọn họ, che giấu còn không kịp, có mấy ai có thể không cố kỵ giống y. Cho dù come out, không nhất định có thể tìm được đúng người trong biển người mờ mịt.
Một bộ phận nhỏ tại trò chơi nhân sinh, bỏ lỡ hoặc là không gặp được người tốt nhất, cũng không cam tâm chấp nhận, vì thế tiếp tục hoang đường.
Mà đa số, giống cậu, không có can đảm, lừa mình dối người sống cả đời cũng không phải không thể.
Bởi vì hôm nay ôm mục đích tới mở mang kiến thức, ba người hiếm khi tự kiềm chế không giống mấy lần trước uống quắc cần câu, bảo trì được ý thức coi như thanh tỉnh, mấy người rời khỏi vách ngăn, nhưng bởi vì ngoại trừ Hàn Vũ, nồng độ cồn của đám còn lại đều vượt tiêu chuẩn, cho nên cuối cùng quyết định vẫn là để Hàn Vũ lái xe chở người về.
Vào thời khắc này, không ai nhớ phải hỏi một câu, Hàn Vũ có thể lái xe không, có bằng lái chưa.
Mà Hàn Vũ, lại lần nữa theo thói quen quên mất chuyện này, lúc cậu vẫn ba mươi chín, đã thật lâu không được hỏi câu kia.
Hàn Vũ tiễn Nguyên Lãng và Kỳ Lân về nhà trước, hai nhà cách nhau không xa, trước ngừng xe trước cửa nhà Nguyên Lãng, nhìn hắn đi vào, mới lái về phía trước hai con phố, lại là một đặc khu theo hình thức nghỉ dưỡng lớn của thủ đô, trước cửa còn có binh lính gác.
Hàn Vũ khách khí xuống xe nói rõ nguyên do, lại để binh sĩ đứng gác nhìn Kỳ Lân say ngất, mà dường như binh lính nọ đã quen với tình huống này, chỉ ngắm vài lần liền cho qua.
Sau khi vào trong, mới phát hiện, bên trong không phải khu dân cư như cậu tưởng, càng giống một khu biệt thự hơn, chỉ là so với biệt thự xa hoa bên ngoài, nơi này chất phác hơn nhiều, nhưng hàm súc trong đó không phải mấy biệt thự xa hoa kia có thể sánh được.
Tới nhà Kỳ Lân, người lớn trong nhà đều đã nghỉ ngơi, vẫn là người giúp việc đi ra giúp đỡ Kỳ Lân xuống xe, Hàn Vũ và An Húc Dương vốn tính đi về, nhưng dưới sự nhiệt tình giữ lại của Kỳ Lân và người giúp việc, quyết định ở lại một đêm.
Sáng sớm hôm sau, vì không để lại cho cha mẹ Kỳ Lân ấn tượng hồ bằng cẩu hữu
(bạn xấu), Hàn Vũ đã rời giường từ sớm, còn tha An Húc Dương ôm giường không dậy nổi lên.
Xuống lầu rồi mới phát hiện nam nữ chủ nhân trong nhà còn chưa dậy, mà Kỳ Lân vẫn đang ngủ, người giúp việc chuẩn bị điểm tâm trong bếp, không có gì cần cậu hỗ trợ, vì thế liền vui vẻ chuẩn bị ra ngoài rèn luyện một phen.
Nói một tiếng với An Húc Dương còn đang lơ ngơ trên ghế sofa, Hàn Vũ liền ra cửa, cười tủm tỉm chậm rãi chạy bộ.
Phải nói tố chất thân thể mới này rất không tệ, có thể là do hằng năm phải làm các loại công việc nặng, tuy thân hình không tính là quá cao, nhưng thắng ở chỗ mỗi nơi trên cơ thể đều được rèn luyện vừa vặn.
Rất nhiều người mới gặp Hàn Vũ, đều sẽ vì nước da trắng và khuôn mặt còn hiện nét trẻ con của cậu mà hiểu lầm cậu là thư sinh mặt trắng, khi biết cậu học trung y, đều không khỏi gật đầu nói hợp lắm.
Chỉ là khi thao luyện, lưu lại một phen mồ hôi, nhưng không có mấy người là đối thủ Hàn Vũ, vật lộn rèn luyện không nói, thần kinh phản xạ thật sự nhanh nhạy, ngay cả thể năng cũng tốt hơn người bình thường không chỉ một chút.
Nhưng Hàn Vũ cởϊ qυầи áo ra không phải là thân thể đầy cơ bắp, mà là cơ thể cốt cách cân xứng có sức bật, mỗi khi tắm rửa Hàn Vũ tự nhìn mình đều không dừng được nước miếng.
Vòng quanh trước trước sau sau nhà Kỳ Lân hai vòng, Hàn Vũ phát hiện trong sân bắt đầu có mấy người tụ tập.
Hàn Vũ không thích náo nhiệt đang chuẩn bị bỏ đi, ánh mắt nhạy bén lại thấy được một khuôn mặt quen thuộc trong nhóm người – nam thanh niên mà Nick dựa vào đêm qua, đang từ cửa khu đi vào, vẻ mặt mệt mỏi, nhìn qua giống như cả đêm không ngủ.
Hàn Vũ nghĩ nghĩ, trước kia từng nghe Kỳ Lân nói, người giống bọn họ, so với Kỳ Lân còn cao hơn một bậc, theo lý thuyết, hẳn sẽ không ở nơi này mới đúng.
Đang lúc Hàn Vũ ngẩn người, người kia chạy tới trước mặt Hàn Vũ, thấy Hàn Vũ ngây ngốc đứng trước cửa nhà Kỳ Lân, không khỏi nhìn nhiều hơn hai cái, vừa trông, liền nhận ra là cậu đàn em từng nói chuyện một lần ở hội diễn văn nghệ lúc trước.
“Hàn Vũ! Sao cậu lại ở đây? Tìm Kỳ Lân?”
Hàn Vũ không nghĩ tới người này có thể liếc một cái là nhận ra mình, xấu hổ nghĩ nửa ngày cũng không nhớ được người trước mặt tên gì, vì thế khách khí hàm hồ nói: “Chào đàn anh, đêm qua em nghỉ ở đây, vừa rồi ra ngoài rèn luyện buổi sáng.”
Thanh niên thấy Hàn Vũ biểu hiện khách sáo mà tôn kính không nịnh nọt, đưa tay sờ sờ mái đầu nửa tấc của Hàn Vũ, không để ý cười cười, “Vậy chắc Kỳ Lân ở nhà nhỉ? Nhóc con kia, mấy ngày nay cũng không biết chạy đi nơi nào? Đã lâu không thấy!”
Mà Hàn Vũ bị hắn sờ, thiết chút nữa nổi hết da gà lên, không biết vì sao, hiện tại cậu vừa thấy người này, liền nghĩ, rốt cuộc hắn có phải cũng giống mình không?
“Có, có! Lúc em đi ra cậu ấy còn ngủ đấy! Đàn anh, chúng ta vào đi!” Hàn Vũ không dấu vết kéo dài khoảng cách cùng người này, mặc kệ có phải không, giống như bọn Nguyên Lãng nói, bọn họ không phải người cùng một vòng tròn, quá thân cận, không phải chuyện gì tốt!
Hai người trước sau đi vào, trông thấy cha mẹ Kỳ Lân đã dậy, đang ngồi trên sofa chờ Hàn Vũ về ăn sáng.
Hàn Vũ thấy để hai người lớn chờ mình, hơi hơi cảm thấy xấu hổ, nhưng ba Tề mẹ Tề hiển nhiên đều là người sang sảng, không hề để ý, ngược lại thấy được người đi theo sau Hàn Vũ, lộ vẻ kinh ngạc.
“Song Bân sao con lại tới? Còn chưa ăn sáng nhỉ? Cùng ăn đi!”
Kỳ Lân nhìn hắn, trên mặt lộ ra vài phần mừng rỡ.