Chương 110: Căn cứ thám tử

Edit: Kim Nguyên Bảo (https://www.wattpad.com/kimyuanbao)

___

Ở một góc là một chiếc lư đồng Thanh Châu, nắp có hình một con đồng hạc, từ mỏ con hạc làn khói thoát ra mang theo một ít hương lạnh nhè nhẹ. Vốn là sẽ rất thấm sâu vào phế phủ, nhưng hiện tại không phải đầu hạ mà là đầu đông, đã lạnh lại càng thêm lạnh, không hề dễ chịu.

Lâm Tịch Cẩn thở dài một tiếng: "Quả nhiên tam ca nói rất đúng, lúc thể hiện bản lĩnh còn cần phải có mê hương giúp đỡ. Đậu đại tiểu thư, thoải mái mà nói đi, nếu đã dám ra tay với điện hạ của chúng ta, hẳn là ngươi đã chuẩn bị tốt tâm lý đón nhận hậu quả."

Trên gương mặt xinh đẹp lộ ra kinh ngạc, Đậu Lộ Dao nghiến răng: "Ta họ Đậu."

Lâm Tịch Cẩn cười, không hề che giấu mỉa mai trong mắt: "Ngươi là đồ ngu sao? Chẳng lẽ còn cần ta phải nhắc ngươi điện hạ họ gì?"

Đậu Lộ Dao cuối cùng cũng tỉnh ra, đứng trước mặt nàng là người có thực quyền nhất Thanh Chiêu, Hiền Vương Triệu Mặc Khiêm.

Nàng lại lần nữa dời lực chú ý về phía người không quan trọng là Lâm Tịch Cẩn.

Nghĩ đến việc y vì Lâm Tịch Cẩn mà khiến bản thân phạm phải sai lầm lớn như vậy, oán hận với Lâm Tịch Cẩn trong lòng lại càng nồng đậm. Ánh mắt nhìn Lâm Tịch Cẩn như là tẩm nọc độc: "Ngươi dám!"

Lâm Tịch Cẩn cười khinh, không nhịn được mà đến gần Đậu Lộ Dao đang cảm xúc kích động: "Sao lại không dám? Nếu Hiền Vương điện hạ muốn ngươi chết, ngươi cho rằng Đậu thị sẽ vì một người què mà làm trái ý Hiền Vương điện hạ sao?"

Đậu Lộ Dao sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là dẫm trúng chỗ đau của nàng, nhưng sao nàng lại có thể cam tâm?

"Chẳng lẽ ngươi cũng cho rằng Hiền Vương điện hạ sẽ vì một nam nhân như ngươi, ra tay với Đậu thị vào thời điểm nhạy cảm thế này?"

Nói xong lời này như là tự trấn an bản thân, lộ ra nụ cười đắc ý. Triệu Mặc Khiêm nhăn mày, gật đầu ra lệnh cho Triệu Tinh Sí: "Giải đi".

Không định nói thêm gì nữa.

Lâm Tịch Cẩn hơi kinh ngạc, không nhịn được kéo cánh tay y: "Không hỏi cho rõ ràng đã sao?"

Triệu Mặc Khiêm vốn không phải là người kiên nhẫn, lúc này tâm trạng bắt đầu bực bội. Hừ lạnh một tiếng, nội lực đánh qua, lập tức khiến cho Đậu Lộ Dao phun ra một ngụm máu tươi.

"Mang về thẩm vấn là được."

Lâm Tịch Cẩn tức khắc không nói gì nữa, mang về thẩm vấn là tốt nhất. Nói thật, Lâm Tịch Cẩn cũng không thích trong khi không biết gì hết mà thẩm vấn, quân doanh đã có nhân tài chuyên dùng để thẩm vấn, còn sợ không cạy ra được miệng một nữ tử sao?

Triệu Tinh Sí gật gật đầu, tiến lên một bước bắt lấy Đậu Lộ Dao. Thiếu nữ váy xanh sao có thể trơ mắt đứng nhìn, vung tay, lụa đỏ bên hông bị kéo ra, biến thành vũ khí sắc bén quấn lấy tay Triệu Tinh Sí, miệng vội vàng la to: "Tiểu thư đi mau".

"Ồ, cũng xem như là người hầu trung thành". Lâm Tịch Cẩn cười một tiếng, đứng bên cạnh xem diễn, không định tham gia. Triệu Mặc Khiêm mặc dù không kiên nhẫn, nhưng cũng không ngại tốn chút thời gian đứng nhìn.

Đậu Lộ Dao cắn cắn môi đỏ, tay vỗ thật mạnh xuống ghế, nhanh chóng phóng ra khỏi cách gian. Nhưng nàng đúng là tự đánh giá cao chính mình, còn chưa kịp lao ra khỏi cách gian đã bị Triệu Tinh Sí cản lại. Mà thiếu nữ váy xanh lúc này đã sớm hộc máu nằm dưới đất.

"Tiểu thư, chúng ta không nên tới." Thiếu nữ váy xanh đau đớn nói.

Đậu Lộ Dao trong lòng không khỏi lắc lắc đầu, Đậu gia, đúng là quá tự cho mình là đúng. Chẳng qua là thổ địa, có lẽ ở chỗ này bọn họ có thể rất lợi hại, thậm chí là xưng bá một phương, nhưng sự thật là thế nào, ai lại biết được? Thế gian này không có gia tộc mãi mãi cường đại, ngay cả hoàng triều cũng thay đổi không ngừng.

Ít nhất là hiện tại xuất hiện một vị Hiền Vương Triệu Mặc Khiêm, Đậu thị đã không thể tiếp tục kiêu ngạo như trước nữa.

Cuối cùng, Đậu Lộ Dao đầy mặt oán độc vẫn bị binh lính áp giải đi. Lâm Tịch Cẩn từ đầu đến cuối vẫn không biết vì sao nữ nhân này lại dùng ánh mắt oán độc như vậy nhìn hắn. Cẩn thậ

n lục lọi kí ức một hồi vẫn không có manh mối liền không thèm bận tâm tới, dù sao thì người cũng đã nằm trong tay, không lẽ còn sợ nàng sẽ gây ra được chuyện gì nữa hay sao? Cho dù có gây chuyện đi nữa, gặp chiêu nào phá chiêu đó là xong.

Ba người tuỳ ném một thỏi bạc cho chủ quán rượu, chủ quán rượu nào dám thu tiền. Mấy phút trước hắn còn là cha nuôi của Đậu Lộ Dao.

Nhưng thực tế là, chủ quán rượu cũng chỉ là người qua đường bị Đậu Lộ Dao vừa mới bỏ tiền mua chuộc. Đám người Triệu Mặc Khiêm cũng không rảnh tính toán với hắn.

Ra khỏi quán rượu, nhìn bầu trời âm u, Lâm Tịch Cẩn không khỏi cảm thấy bị đè nén. Đi dạo phố một cái thôi cũng có thể gặp phải chuyện này, đúng là...

Có điều, hành động lần này của Đậu Lộ Dao rõ ràng không phải phong cách làm việc của Đậu gia, có tính chất được ăn cả ngã về không ở trong đó. Xem ra nội bộ Đậu thị cũng không an bình, thậm chí là nội đấu gay gắt cũng không chừng. Chỉ tiếc Đậu Lộ Dao lại chọn sai phương pháp, tính toán bắt đầu ra tay ở chỗ hắn, đúng là ngu xuẩn.

Lúc này Lâm Tịch Cẩn đột nhiên lại nghĩ tới một vấn đề, không khỏi hỏi hai người: "Hành tung của chúng ta không hề có tí bí mật nào sao?" Dừng chân ở một quán rượu ven đường mà cũng đυ.ng mặt sát thủ cho được.

Triệu Mặc Khiêm nhíu nhíu mày, gật đầu: "Đối với kẻ có ý đồ mà nói, đúng là không đủ bí mật."

Lúc này Triệu Tinh Sí đi ở đằng trước, đang nhìn một quán ăn với bảng hiệu "Nhãn Hiệu Lâu Đời Thanh Châu". Nghe xong cuộc đối thoại của bọn họ, cười quay đầu lại nói: "Cái này xem như là cửa hiệu nhà mình, có thể vào trong nghỉ ngơi một chút, lần này chắc là sẽ không bị quấy rầy nữa."

Cửa hiệu nhà mình?

Lâm Tịch Cẩn tò mò nhìn qua, thấy một cửa hiệu không quá bắt mắt, thêm cả sáu chữ trên bảng hiệu tạo cho người ta cảm giác kinh doanh nhỏ, không hề khí khái. Nhưng lại mang chút chút phong cách cổ xưa, có một loại phong nhã không nói nên lời.

Lâm Tịch Cẩn khá tò mò, miệng lại bĩu môi lải nhải: "Chúng ta vừa mới ra khỏi quán rượu lại vào quán ăn. Hiếm khi mới ra ngoài đi dạo..."

Triệu Mặc Khiêm mày lỡ đãng hơi nhíu. Triệu Tinh Sí ho khan một cái, trong lòng tán đồng Lâm Tịch Cẩn, nhưng mà hắn cũng biết đệ đệ của hắn không có nghĩ vậy, đành phải trái lương tâm nói: "Không phải mới vừa gặp chuyện không vừa ý sao, đổi địa điểm tiếp tục ngồi cũng không tồi."

Lâm Tịch Cẩn rối rắm, mặc dù không muốn vào, nhưng trong lòng cũng muốn thử xem đồ ăn trong đó, đấu tranh tâm lý một hồi vẫn không quyết định được. Triệu Mặc Khiêm không nói một lời, trực tiếp kéo hắn vào trong Nhãn Hiệu Lâu Đời Thanh Châu.

Ngoài cửa nhìn không thấy, vào trong mới phát hiện người tới ăn cơm rất đông, ngay cả tiểu thư khuê các cũng có hai ba người, công khai ngồi ở đại sảnh dùng bữa giữa một tá người lạ khá hoà hợp, không có phát sinh bất kì chuyện đùa giỡn quá trớn nào. Nơi này dù sao cũng không phải đế kinh, khuê các nữ tử cũng có thêm mấy phần hồn nhiên, hào sảng.

Một gã sai vặt ra tới khom lưng: "Mời ba vị vào trong!"

Đại sảnh rất nhiều khách nhân nhìn thấy ba người đi vào đều là quần áo, khí chất bất phàm có hơi giật mình. Nhưng thấy bọn họ được gã sai vặt mời vào thẳng tiểu gian liền biết đây nhất định là người có thân phận không tầm thường, không dễ trêu chọc, tất cả đều thông minh mà không nhìn nhiều.

Vào bên trong một gian tiểu nhã gian, Lâm Tịch Cẩn hơi giật mình. Thì ra bên trong nhã gian chất không ít đồ đạc linh tinh, và góc trong còn có một cánh cửa nhỏ. Gã sai vặt dẫn ba người đi qua cửa nhỏ, vào bên trong nội viện.

Nội viện lại có phong cách hoàn toàn không giống bên ngoài của "Nhãn Hiệu Lâu Đời Thanh Châu" cùng với tiểu nhã gian. Nơi này rất rộng rãi sáng sủa, liếc mắt một cái lập tức khiên người ta nghĩ tới võ đường luyện võ, là loại võ đường có thể chứa mấy trăm người cùng một lúc.

Hai loại phong cách đột nhiên đổi nhau, làm Lâm Tịch Cẩn trong lòng không nhịn được chửi tục, mặt cũng lộ ra một chút cảm xúc. Nhưng mà dù sao hắn cũng không phải người động tí là la hét, trong quá trình cảm xúc bị dao động cũng không có ai phát hiện, nhiều lắm chỉ thấy được tròng mắt của hắn rung rinh một cái.

Triệu Mặc Khiêm nhàn nhạt giải thích với Lâm Tịch Cẩn: "Nơi này xem như một cái căn cứ thám tử của ta, hôm nay dẫn ngươi đến xem. Hôn sự của chúng ta không xa, ngươi cũng đừng nghĩ tiếp tục chơi đùa suốt ngày. Một ít thế lực trong tay ta, dù sao cũng phải giao vào tay ngươi.

Lâm Tịch Cẩn kinh ngạc một chút, Triệu Mặc Khiêm tiếp tục nói: "Ngươi là người có bản lĩnh. Có câu người tài giỏi thường bận rộn, từ nay về sau không được tiếp tục lười biếng, giúp đỡ ta xử lý một vài chuyện."

Lâm Tịch Cẩn há miệng định nói, cuối cùng chỉ lẩm bẩm: "Không phải ngươi cũng đã giao cho ta không ít cửa hàng..."

Giọng nói lạnh băng của Triệu Mặc Khiêm dứt khoát ngắt lời Lâm Tịch Cẩn: "Tịch nhi, làm Vương phi của bổn vương, há là có những ngày nhàn tản?"

Trong lòng Lâm Tịch Cẩn thở dài không thôi. Trời biết hắn vốn chỉ là muốn tìm một cái chỗ dựa. Đương nhiên là năm năm gần đây, ý định này đã sớm thay đổi. Nhưng hắn không ngại đấu tranh tư tưởng thêm một lát, chỉ là không dám nói ra miệng.

Cho tới hiện tại, chỉ cần là chuyện Triệu Mặc Khiêm muốn Lâm Tịch Cẩn làm, Lâm Tịch Cẩn chưa từng phản đối không làm theo.

Băng qua võ trường thao luyện, đi vào đại sảnh, lại lên lầu 3, đi đến trước cửa gian phòng nằm trong cùng mới dừng chân.