Chương 107: Đi dạo ngoài doanh trại

Edit: Kim Nguyên Bảo (https://www.wattpad.com/kimyuanbao)

___

Hà Trạch Lĩnh là một nơi có địa hình phức tạp, rừng cây dày đặc, đường núi gập ghềnh, chiến sự ở đây luôn luôn phức tạp hơn ở nơi khác, binh lính của đế kinh Trung Nguyên nếu như không thể nhanh chóng thích ứng được khí hậu cùng địa hình nơi này, nhất định sẽ thua.

Thanh Châu tứ môn sơn cách Hà Trạch Lĩnh không xa, bởi vì vậy mà sau khi phát sinh dị động không lâu đã nắm được tình huống. Nhưng cũng vì vậy, nếu như bên này nổ ra chiến sự, Thanh Châu cũng sẽ không tránh được mà bị ảnh hưởng.

Hơn nữa, không giống như Thanh Châu, khu vực Hà Trạch Lĩnh chủ yếu là dân tộc thiểu số, dân phong bưu hãn hơn Thanh Châu rất nhiều. Mức độ thống trị của đế kinh đối với nơi này lại cực kì yếu, thậm chí còn không bằng thổ ty(*) ở địa phương, nếu như khai chiến, tình thế sẽ cực kì khó nắm bắt.

*Thổ ty: Người địa phương làm quan cai trị tại nơi đó.

Triệu Mặc Khiêm mặt vô biểu tình uống trà thô, một ly lại một ly, không quan tâm là ngon hay không ngon, như là rất khát, một hồi lâu sau vẫn không nói một lời nào. Y không nói, tất nhiên sẽ không ai dám tùy tiện mở miệng. Lâm Tịch Cẩn vốn đang lẳng lặng chờ, nhưng một hồi lâu sau hắn mới phát hiện, Triệu Mặc Khiêm là thật sự không định mở miệng, tức khắc có chút dở khóc dở cười.

Hắn thở dài một cái, thầm nghĩ Vương phi cũng không phải dễ làm như vậy, đặc biệt còn là nam Vương phi.

Lúc sau, hắn chỉ phải bất đắc dĩ mà mở miệng: "Ở Hà Trạch Lĩnh có một vị rất có năng lực không phải sao, các ngươi không cảm thấy chúng ta nên liên lạc người này giao lưu một chút?"

Triệu Tinh Sí hơi do dự: "Chỉ sợ là sẽ không dễ dàng như vậy..."

"Hành sự tại nhân." Lâm Tịch Cẩn quay đầu nhìn Triệu Mặc Khiêm: "Hiền Vương điện hạ, ngươi cảm thấy thế nào?"

Lâm Tịch Cẩn cười tủm tỉm hỏi, trong lòng lại đang nghĩ đến chuyện khác. Nghĩ, nếu nam nhân giả ngầu này còn tiếp tục không nói lời nào, hắn nhất định sẽ đứng dậy phủi mông bỏ đi, ai thèm quản chuyện lớn như chiến sự này chứ?

Như là có thể đọc được suy nghĩ của hắn, Triệu Mặc Khiêm mở miệng đúng lúc: "Dùng binh ở địa phương, là hổ ở ngay địa bàn của nó."

Lâm Tịch Cẩn yên lặng phỉ nhổ, sao hắn lại quên chứ, nam nhân này cực kì bá đạo, sao có thể để chuyện không nằm trong tầm khống chế như thế này xảy ra? Đặc biệt là sau khi đã xảy ra chuyện vào năm năm trước, tính cách Triệu Mặc Khiêm càng trở nên bá đạo không nói lý.

Triệu Tinh Sí nói: "Không biết triều đình bàn luận thế nào, hiện tại quân quyền đã không phải một nhà Lâm Thương Hải mạnh nhất, nhưng cái danh Hộ quốc Đại Tướng quân vẫn còn, trong mắt bá tánh, lão vẫn là Đại Tướng quân lợi hại nhất Thanh Chiêu.

Triệu Mặc Khiêm hừ lạnh một tiếng: "Không đánh cũng phải đánh."

Hoàng đế càng ngày càng ngu ngốc, nhưng quyền lực khống chế cùng với tham vọng khống chế y lại càng ngày càng nghiêm trọng, đánh hay không đánh không đến lượt y định đoạt!

Quan trọng là phải đánh thế nào.

"Quan quản lý quân nhu đâu?"

"Có mạt tướng."

Thanh niên đứng nghiêm cung kính đáp: "Bẩm tướng quân, lương thực dự trữ đủ dùng, triệu tập từ lương thực tồn trữ của hai tỉnh phụ cận. Vũ khí, chiến giáp đều đã dự trữ đầy đủ, toàn bộ thợ thủ công của tứ môn sơn cùng nhau sữa chữa, vài ngày là có thể làm xong."

Triệu Mặc Khiêm gật nhẹ đầu, ánh mắt xuất hiện một chút lạnh lẽo: "Phái người đi tiếp xúc với vị Bình Sơn Hầu kia."

Bình Sơn Hầu chính là người rất có năng lực kia.

Bình Sơn Hầu là con cháu nhà họ Đậu, các thế hệ nhà bọn họ đều sinh sống ở Hà Trạch Lĩnh, phụ trách việc bảo đảm sự an toàn của Hà Trạch Lĩnh. Ở một góc độ nào đó mà nói, gia tộc này không cần tham dự vào chiến tranh Trung Nguyên, cũng không chịu ảnh hưởng bởi việc thay đổi triều đại, hoàng thất cũng không thể tuỳ tiện động tay động chân với Đậu thị, đây là lý do mà mức độ khống chế của triều đình với Hà Trạch Lĩnh là cực kì nhỏ bé.

Có thể nói là một sự tồn tại rất đặc biệt.

Nhưng mà sự tồn tại đặc biệt này không phải là một điều tốt. Triệu Mặc Khiêm ở Thanh Châu năm năm, đã cảm nhận được sự tốt đẹp của việc làm thổ địa, vậy hẳn là Đậu thị cũng nhận thấy được điều này.

Thứ gọi là núi cao hoàng đế ở xa, Đậu thị cho rằng thay vì cuốn vào cuộc chiến tranh giành ngôi vị Hoàng đế, không bằng an phận mà sinh sống ở Hà Trạch Lĩnh, không tham gia đấu tranh ở đế kinh. Đồng thời, mệnh lệnh của Hoàng đế đến Hà Trạch Lĩnh, Đậu thị cũng chỉ làm theo ý mình, cho dù là Hoàng Thượng cũng chỉ có thể cười trừ, dù sao cũng là ngoài tầm tay với.

Chỉ là nếu xem tình hình này là đương nhiên, Đậu thị không khỏi có hơi không biết trời cao đất dày, bọn họ sớm đã là cái dằm trong tim của vô số Hoàng đế các triều đại.

Triệu Mặc Khiêm nheo lại mắt, trong mắt là tràn đầy sát ý, chỉ sợ việc ngoại tộc xâm lấn này còn có gì đó ẩn giấu phía sau.

"Dưới bầu trời này, đất nào mà không phải là đất của Thiên tử!"

Nhàn nhạt khói lạnh thoát ra từ hơi thở của Triệu Mặc Khiêm, chúng tướng sĩ cúi đầu im lặng, Lâm Tịch Cẩn biết, ý thức lãnh địa của Hiền Vương điện hạ lại nhân lên mấy lần.

Giải quyết xong việc này, Triệu Mặc Khiêm đưa Lâm Tịch Cẩn rời khỏi quân doanh. Lâm Tịch Cẩn còn tưởng sẽ trở về Hiền Vương phủ ở Thành Dương, không ngờ Triệu Mặc Khiêm tại tâm trạng rất tốt mà đưa Lâm Tịch Cẩn đi dạo, cho Lâm Tịch Cẩn một bất ngờ không nhỏ.

Thành Âm so với Thành Dương mà nói khí hậu khắc nghiệt hơn rất nhiều, cũng hoang vắng hơn rất nhiều, phòng ốc xây dựng cũng rất thô sơ. Nếu nhìn thấy một vài căn nhà gạch đỏ ngói xanh thì nhất định là những hộ có quan hệ cực kì thân thiết với Trung Nguyên, cũng là những hộ cực kì giàu có.

Không phải là người Thanh Châu không giàu có, chỉ là người ở đây chủ yếu là chú ý tới vũ lực mà không phải là việc hưởng thụ tiền tài.

"So với người của đế kinh, người ở đây càng có suy nghĩ muốn phát triển quốc gia, hiển nhiên, người dân ở đây cũng có một loại tôn thờ đối với quân đội, bình thường đối xử với một tiểu binh cũng khách khí, thậm chí có rất nhiều nhà sẽ đưa con cháu vào quân ngũ."

Thấy Lâm Tịch Cẩn tò mò nhìn một vị đại nương bán bánh bao thịt hoà ái mà nhét hai cái bánh bao nhân thịt cho một tiểu binh, Triệu Tinh Sí đứng bên cạnh cảm thán không thôi.

Nghe vậy, Lâm Tịch Cẩn suy tư: "Tam ca là vì như vậy mới hoàn toàn đứng lên được sao? Vậy xem ra tới Thanh Châu quả nhiên đúng đắn."

Triệu Tinh Sí sửng sốt, sau đó khuôn mặt tuấn lãng lộ ra một nụ cười tươi sáng: "Thấy những người nỗ lực sống sót như vậy, thật sự làm người ta phải suy nghĩ rất nhiều. Hệt như là nếu cứ tiếp tục chán nản, chẳng khác nào đang tự gϊếŧ chết bản thân mình."

Lâm Tịch Cẩn bị nụ cười này làm cho thất thần, cứ vậy mà ngây ra một lúc, tức khắc, độ ấm xung quanh bỗng nhiên giảm xuống, vốn dĩ thời tiết lạnh giá lại càng thêm rét lạnh đến đóng băng.

"Hì hà..." Lâm Tịch Cẩn rùng mình một cái, tức giận rống Triệu Mặc Khiêm một câu: "Đang yên đang lành ngươi vận công làm gì? Lạnh chết người."

Thoáng chốc, nhiệt độ không khí lại tiếp tục hạ xuống, Triệu Tinh Sí vội vàng trốn ra thật xa, lúc này mới cảm thấy tốt hơn một chút, lòng còn sợ hãi mà lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa cười khổ vừa nghiêm mặt lại, không dám cười trước mặt Lâm Tịch Cẩn nữa. Tứ đệ này của hắn, cũng là máu ghen rất lớn.

Lúc này Lâm Tịch Cẩn cũng nhận thấy được chắc chắn Triệu Mặc Khiêm đang tức giận, hắn muốn hỏi thăm, nhưng thật sự là quá lạnh, còn chưa có mở miệng thân thể đã theo bản năng mà nhích qua bên cạnh. Bất động thì không sao, nhưng hành động này vừa diễn ra, nghiễm nhiên là thọc tổ ong vò vẽ. Vào lúc bước chân của hắn còn chưa kịp chạm xuống đất, toàn thân đã bị chìm vào một cái ôm ấm áp, mà ngược với cái ôm ấm áp, là không khí càng thêm lạnh thấu xương.

Lâm Tịch Cẩn không nhịn được mà rùng mình, theo bản năng mà cọ cọ ngực người nọ, lúc này mới kịp phàn nàn: "Rốt cuộc là ngươi đã luyện công pháp gì mà lại đáng sợ như vậy, chỉ vận khí thôi là có thể đông lạnh chết người, chậc chậc...". Ngươi định biến bản thân thành vũ khí gϊếŧ người hay sao hả?

Từ lần đầu tiên gặp Triệu Mặc Khiêm Lâm Tịch Cẩn đã cảm thấy người này rất lạnh lùng, không chỉ là thái độ của y lạnh nhạt, hành xử lãnh khốc, mà không khí toả ra từ người y cũng mang hơi thở rét lạnh. Hắn vốn cứ tưởng đây là một loại thể chất đặc biệt, sau này mới biết được thật ra là do một cái tâm pháp kỳ lạ tạo thành.

Theo hành động ghì chặt vào ngực của y, rét lạnh chậm rãi biến mất. Triệu Mặc Khiêm cuối cùng cũng mở miệng: "Ngươi không nên nhìn nam nhân khác."

Lâm Tịch Cẩn oan uổng cực kì: "Trên người mọc hai con mắt còn không cho nhìn?"

Triệu Mặc Khiêm cũng tự biết vừa rồi có hơi quá đáng, nhưng không hề hối cải: "Ngươi nhìn đến ngẩn ngơ!"

Nhìn đến ngẩn ngơ? Lâm Tịch Cẩn đỡ trán hồi ức, vừa nãy hình như đúng thật là nhìn đến ngẩn ngơ...

Nhưng mà ông trời chứng giám, hắn không có bất kỳ suy nghĩ không nên có nào!

Lâm Tịch Cẩn cười khổ, hắn cảm thấy vấn đề này không cần thiết phải giải thích, dứt khoát ngẩng đầu hôn một cái lên cằm y, sau đó đĩnh đạc mà vẫy tay với Triệu Tinh Sí: "Tam ca, mau dẫn đường, chúng ta đi đến chỗ náo nhiệt nhất đi."

Triệu Tinh Sí tính cánh rất hoà đồng, khi nói chuyện với người khác quen dùng gương mặt tươi cười, nhưng hiện tại nghiêm mặt lại, gật gật đầu. Trong quá trình di chuyển, rất thông minh mà bảo trì khoảng cách cực kì xa với Lâm Tịch Cẩn.

Cuối cùng không khí lạnh hoàn toàn tiêu tán, trái tim căng thẳng của Triệu Tinh Sí cũng dần dần thả lỏng lại.

Lâm Tịch Cẩn không quan tâm lắm, tuy là không phải lần đầu tiên tới Thành Âm, nhưng lại chưa từng cẩn thận ngắm nghía phong cảnh nơi này, nếu lúc này lại không xem, sợ là sau này cũng không còn cơ hội. Không phải nói, nếu như nổ ra chiến sự, cho dù có thể xem thì cũng đã không còn nguyên vẹn thế này.

Không trung tối tăm, nhưng bước chân Lâm Tịch Cẩn lại rất nhẹ nhàng, hắn tuỳ ý bước đi trên đường phố rộng thoáng, phía trước phía sau những gương mặt hoặc là con buôn, hoặc là phong nhã, hoặc là tươi sáng, hoặc là lõi đời, trong lòng Lâm Tịch Cẩn tĩnh lặng.

___

Truyện sẽ được update vào thứ ba và thứ năm hàng tuần nhaaaa