Chương 15: Chuyển Trường

Buổi sáng nhàn nhã trôi qua, trong phòng học, Tần Hiên bình tĩnh lật sách, ánh mặt trời chiếu vào trên khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn.

Khi tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên, học sinh vui vẻ ùa ra khỏi lớp, một trận ồn ào.

“Hiên tử, tôi đi trước, buổi tối cậu đừng quên đó.” Mạnh Đức tươi cười vỗ vai Tần Hiên. Tần Hiên nhẹ nhàng gật đầu, đem sách vở trong tay gấp lại.

Mất thời gian một buổi sáng, hắn xem hết toàn bộ nội dung sách giáo khoa cấp ba, ghi nhớ hết vào đầu. Cùng với trí nhớ của kiếp trước, đống tri thức này với hắn mà nói, đơn giản dễ hiểu hơn nhiều.

Chậm rãi đứng dậy, Tần Hiên vừa ra khỏi lớp, một thân ảnh như thanh liên xuất hiện ở trước mặt hắn.

“Sao ngươi lại ở đây?” Tần Hiên hơi kinh ngạc, nhìn Tiêu Vũ.

Tiêu Vũ ôm một quyển kinh Phật, khuôn mặt xinh đẹp không buồn không vui, nàng chậm rãi lấy ra một tờ giấy từ trong quyển kinh Phật.

“Mục Tuyết Nhi chuyển trường!” Tiêu Vũ nhẹ giọng nói, “Đây là cậu ấy nhờ tôi giao cho cậu.”

Chuyển trường?

Tần Hiên cười, không thèm để ý, hắn nhìn thoáng qua tờ giấy, trên đó có một dòng chữ viết đẹp đẽ.

‘ Tương lai còn dài ’

Bốn chữ này đại biểu cho nội tâm oán giận không cam lòng của Mục Tuyết Nhi.

Tần Hiên cũng không nhận tờ giấy, ngược lại bắt lấy quyển kinh Phật trong tay Tiêu Vũ.

“Ngươi làm gì thế?” Tiêu Vũ biểu tình lạnh lùng.

Quyển kinh Phật này là mẫu thân cho nàng, nàng xem như báu vật.

“Ngươi thực sự thích Phật?” Tần Hiên cười khẽ, mở ra kinh Phật, kinh Phật hoàn hảo vô khuyết, chô dù bị Tiêu Vũ xem qua hơn trăm lần, vẫn như cũ không hư hại một chút nào.

Tiêu Vũ không trả lời vấn đề này, nói: “Trả lại cho ta!”

Tần Hiên trả lại kinh Phật, cười nhẹ nói: “Có thời gian, ta tặng ngươi một quyển kinh Phật.”

Tiêu Vũ ngẩn ra, kinh ngạc nói: “Ngươi cũng thích kinh Phật?”

“Hiểu sơ mà thôi.”

Tần Hiên trả lại kinh Phật cho Tiêu Vũ, đút tay vào túi, ung dung rời đi.

Kiếp trước, hắn gặp qua hơn trăm ngàn Phật tu, đừng nói Tu Chân giới, ngay cả 3000 cõi tịnh thổ của Tiên giới hắn cũng có thể tùy ý ra vào. Dù không tu Phật đạo, nhưng chỉ tùy tiện đem một hai bộ kinh Phật trong trí nhớ của hắn chép lại, đặt ở hiện tại, cũng tuyệt đối là chí bảo.

Tiêu Vũ kinh ngạc, chỉ cho rằng Tần Hiên đùa nàng, nhíu mày không để bụng. Sau khi thân ảnh Tần Hiên biến mất, Tiêu Vũ mới phát hiện, tờ giấy của Mục Tuyết Nhi vẫn còn nằm trong tay

……

Thời điểm vào lớp học buổi chiều, cả lớp gần như hỗn loạn.

“Các cậu biết gì chưa? Hoa khôi giảng đường của chúng ta Mục Tuyết Nhi lại chuyển trường!”

“Thật hay giả? Mục Tuyết Nhi sao lại chuyển trường, đã là lớp 12 rồi!”

“Nghe nói, Mục Tuyết Nhi ngày hôm qua còn tố chức tiệc sinh nhật…… Đúng rồi, Tần Hiên không phải cũng đi sao.”

Cả nam cả nữ đều rất tò mò nguyên nhân Mục Tuyết Nhi chuyển trường, càng có nhiều người nhìn về phía Tần Hiên.

“Này, Mục Tuyết Nhi chuyển trường, tin tức này ngươi có biết không?” Mạnh Đức quay đầu, chọt vào lưng Tần Hiên.

“Uhm!”

Tần Hiên không quay đầu lại, chỉ khẽ gật đầu.

“Ngươi biết?!” Mạnh Đức càng thêm kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Tại sao?”

Tần Hiên lắc đầu: “Không biết!”

Thấy Tần Hiên không muốn nhiều lời, Mạnh Đức cười gượng một tiếng, hắn biết chuyện của Mục Tuyết Nhi và Tần Hiên, nên cũng không hỏi nhiều.

Buổi tối tan học, Mạnh Đức liền cao hứng lôi kéo Tần Hiên đi.

“Hiên tử, tối nay ngươi muốn đi đâu chơi? Hôm nay ngươi làm chủ!” Hắn cười hắc hắc, lôi kéo Tần Hiên đi về phía cổng trường.

Dọc trên đường đi, có rất nhiều ánh mắt kinh ngạc tụ tập trên người Tần Hiên, tin tức Mục Tuyết Nhi chuyển trường đã lan truyền khắp toàn trường chỉ trong một buổi chiều.

Ngoại trừ đám người Vương Giai Hào, không ai biết nguyên nhân cụ thể, Vương Giai Hào bọn họ càng không nói ra nguyên nhân, đám người Vương Giai Hào nhìn thấy Tần Hiên cũng trốn thật xa, đầy sợ hãi.

Tần Hiên bất đắc dĩ cười, nhàn nhạt nói: “TK bar thế nào?”

“TK? Được đó Hiên tử, có phẩm vị a!” Mạnh Đức ở một bên cười, quán bar TK là quán bar lớn nhất Tĩnh Thủy, bất luận là thái độ phục vụ hay là độ xa hoa đều đứng đầu, bên trong tụ hội không biết bao nhiêu nhân vật nổi tiếng và khách quý.

“Vậy thì đi TK!” Mạnh Đức đi đến cổng trường, cách đó không xa có một cô bé xinh xắn chào hỏi.

Cô gái này mặc áo thun, bên dưới là váy dài, nhìn rất thanh nhã.

Thời điểm Tần Hiên nhìn thấy cô gái này, ánh mắt hơi dừng lại một chút.

Đây là bạn gái của Mạnh Đức thời trung học, tên Lý Mộng Mộng, Mạnh Đức theo đuổi một năm mới đuổi tới tay, cũng là điều Mạnh Đức tự hào nhất ở trung học.

Kiếp trước, sau khi tốt nghiệp trung học, Lý Mộng Mộng cùng Mạnh Đức thi đậu vào cùng một trường đại học. Hai người ở đại học chia tay, nghe nói Lý Mộng Mộng cặp kè cùng người khác, một chân dẫm hai thuyền, bị Mạnh Đức phát hiện, cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến Mạnh Đức bỏ học.

Dùng lời Mạnh Đức nói ở kiếp trước, lão tử thật là mắt mù mới ở bên cô ta.

Mạnh Đức lôi kéo Tần Hiên đi đến trước mặt Lý Mộng Mộng, cười nói: “Đi, hôm nay ta mượn xe của ba..”

Lý Mộng Mộng dịu dàng cười, ánh mắt châm chọc dừng ở trên người Tần Hiên, sâu trong đôi mắt có một tia châm chọc.

Ai cũng biết, Tần Hiên bị Mục Tuyết Nhi chia tay, chuyện này đã lan truyền toàn trường

Bất quá chuyện này cũng không gây nên sóng gió quá lớn ở trường trung học, ngược lại là rất bình thường, nếu Tần Hiên cùng Mục Tuyết Nhi không chia tay, đó mới là chuyện lạ.

“Mạnh Đức, chúng ta đi đâu?” Chờ khi Mạnh Đức đi đến trước một chiếc Audi A4, Lý Mộng Mộng ôn nhu nói

TK!” Mạnh Đức cười, hắn cũng không chú ý đến thái độ của Lý Mộng Mộng.

“TK?” Lý Mộng Mộng sắc mặt cứng đờ, nàng kéo Mạnh Đức lại, nhỏ giọng nói: “TK chi phí không thấp, ngươi mời Tần Hiên đến chỗ đó hả?”

TK là quán bar lớn nhất Tĩnh Thủy, chi phí bên trong ít thì hơn một ngàn, nhiều thì mấy vạn cũng không chừng, ở Tĩnh Thủy cũng xem như là một nơi tiêu hao lớn.

Mạnh Đức sắc mặt hơi cứng lại, cười khổ nói: “Mộng Mộng, em cũng biết hôm nay Tần Hiên thất tình, hơn nữa, anh với Tần Hiên là bạn tốt, không thiếu chút tiền ấy.”

Hắn không để ý đến Lý Mộng Mộng ngược lại hướng Tần Hiên nói: “Hiên tử, nhanh lên xe!”

Lý Mộng Mộng ngẩn ra, khuôn mặt thanh nhã nhíu mày, thực mau liền giãn ra. Mạnh Đức lại bởi vì Tần Hiên phản bác nàng, điều này càng khiến Lý Mộng Mộng không vui. ‘Một tên tiểu tử nghèo, thật không biết da mặt dày tới cỡ nào ’.

Lý Mộng Mộng trong lòng cười nhạo, da mặt Tần Hiên đúng là dày có tiếng ở trường trung học, lúc trước theo đuổi Mục Tuyết Nhi, ai cũng cười nhạo hắn, nhưng Tần Hiên vẫn cương quyết kiên trì hai năm.

Lời Lý Mộng Mộng nói với Mạnh Đức, hắn nghe không sót một chữ.

Cũng không phải hắn cố ý, mà là hiện giờ hắn ngũ cảm nhạy bén, muốn không nghe thấy trừ khi đem tại bịt kín.

Hắn cũng không chấp nhặt với Lý Mộng Mộng, nhàn nhạt cười, lên xe.

Hai mươi phút sau, xe dừng lại dưới bảng đèn neon lớn.

“Hiên tử, Mộng Mộng, tới rồi!”

Ba người xuống xe, trực tiếp bước vào trong quán bar TK.

Rõ ràng chỉ mới 5 giờ chiều, vậy mà bên trong quán bar chật kín người hết chỗ

“Mạnh Đức, nếu không thôi bỏ đi!” Lý Mộng Mộng nhíu mày nói.

Mạnh Đức cũng có chút khó xử, thấp giọng nói: “ Để ta đi hỏi một chút xem!”

Vài phút sau, Mạnh Đức quay lại, mang theo vui mừng.

“Đi!”

Hắn cao hứng phấn chấn nói: “Vừa vặn còn một chỗ.”