Chương 13: Ve Không Biết Tuyết

Tần Hiên cười, giống như đang nhìn một đám hề đang phô diễn kĩ năng diễn xuất.

“Ngươi cho rằng ngươi thắng?”

Tần Hiên nhẹ nhàng nói: “Ve sầu làm sao biết được vẻ đẹp của tuyết mùa đông, ếch ngồi đáy giếng làm sao thấy được thế giới bao la..”

“Không vội, sao ngươi không mở ra quà sinh nhật ta tặng ngươi thử xem!”

Hắn nhẹ nhàng cười, ngồi tại chỗ cũng không liếc mắt nhìn Mục Tuyết Nhi một cái.

“Quà sinh nhật?” Mục Tuyết Nhi ngẩn ra, hừ lạnh nói: “Xem ra ngươi còn chưa từ bỏ ý định, một khi đã như vậy, ta liền để ngươi hết hy vọng!”

Nàng mở phong thư kia ra, từ bên trong lấy ra một tờ giấy trắng.

Ngay sau đó, Mục Tuyết Nhi ngây ngẩn cả người, đồng tử co rút lại, giống như thấy được một điều gì đó không thể tưởng tượng.

“Tuyết Nhi, làm sao vậy? Trên đó viết cái gì?”

Triệu Tiểu Ngữ vội vàng chạy đến bên Mục Tuyết Nhi, trong nháy mắt, nàng cũng sững sờ

Giấy trắng rơi xuống trên bàn ăn, mặt trên chỉ có hai chữ, đầu bút lông thâm trầm, lộ ra vẻ ngông cuồng và bá đạo.

Chia tay!

Vẻn vẹn hai chữ, trong nháy mắt, toàn bộ Đông Mai Các đều yên tĩnh lại. Quà Tần Hiên đưa cho Mục Tuyết Nhi lại chính là chia tay? Ai có thể nghĩ đến?

Nói cách khác, Tần Hiên đề nghị chia tay trước Mục Tuyết Nhi, sao có thể? Nếu nói trắng ra thiên nga ghét bỏ một con con cóc, đây là đương nhiên, ai lại từng gặp qua, con cóc sẽ chủ động vứt bỏ thiên nga?

Này cũng quá không thể tưởng tượng, ngay cả Tiêu Vũ cũng sững sờ.

Trong mắt nàng hiện lên một tia sáng kỳ dị, nhìn thiếu niên thanh tú bên cạnh này, dường như nhận thức hắn lại một lần nữa.

Đừng nói là Tiêu Vũ, tất cả mọi người cũng như thế.

“Tần Hiên, cậu có ý gì?” Lý Phong tức giận vỗ bàn đứng lên

“Ý trên mặt chữ!” Tần Hiên bình tĩnh, nói: “Hôm nay ta tới, chính là vì chia tay.” Hắn chậm rãi đứng lên, khóe miệng phác họa ra một vòng cung.

“Trò đùa? Không sai, chúng ta ở bên nhau chính là một trò đùa. Nhưng ngươi nói ngược rồi, phải nói không xứng chính là ngươi!”

Tần Hiên nhìn thẳng Mục Tuyết Nhi, nói: “Ngươi cho rằng mình có hai phần tư sắc, là có thể ở trước mặt ta diễu võ dương oai, ngươi cũng xứng? Ngươi có biết ta đã thấy qua bao nhiêu nữ nhân khuynh quốc khuynh thành, khuynh đảo chúng sinh không?”

“Ngươi cho rằng mình có gia tài ngàn vạn, liền dám ở trước mặt ta tùy ý làm bậy? Ngươi cũng xứng? Ngươi có biết ngươi ở trước mặt ta khoe ra gia tài, trong mắt ta chỉ như gió thoảng mây bay.

“Ngươi cho rằng mình là công chúa cao cao tại thượng, nhưng trong mắt ta, ngươi còn không xứng xách giày cho ta!”

Tần Hiên mỗi một câu nói, mọi người càng biến sắc thêm một lần.

“Nhân vật cao cao tại thượng trên miệng các người, ở trong mắt ta, chỉ giống như một đám phàm trần!”

“Ngươi nói không sai, chúng ta vốn dĩ không phải người cùng một thế giới, càng không thể có bất cứ liên quan gì!”

“Muốn làm bạn gái Tần Hiên ta, Mục Tuyết Nhi, ngươi cũng xứng sao?”

Hắn giọng nói lạnh lùng, tươi cười độc đoán, nhìn mọi người đứng yên tại chỗ.

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, sững sờ, giống như gặp quỷ.

“Tần Hiên, ngươi điên rồi phải không?”

“Ngươi còn dám nói như vậy? Đúng là không biết sống chết!”

“Ngươi cho rằng ngươi là ai?”

Tất cả mọi người phẫn nộ không kìm được lửa giận, một tiểu tử nghèo trong mắt bọn họ, lại dám ở trước mặt bọn họ xuất khẩu cuồng ngôn.

Mục Tuyết Nhi càng tức giận đến khuôn mặt tái xanh, giọng nói dịu dàng trở nên bén nhọn: “Tần Hiên, ngươi cho rằng ngươi là ai? Một tên tiểu tử hai bàn tay trắng, cho dù ngươi nỗ lực cả đời cũng không xứng với ta, còn dám nói ta không xứng? ta thấy ngươi là bị kí©h thí©ɧ đến điên rồi!”

“Tần Hiên, ngươi có phải không muốn sống nữa không, dám nói Tuyết Nhi của chúng ta như vậy. Ngươi…… Ngươi……” Triệu Tiểu Ngữ cảm giác cả người đều điên mất rồi,

Tần Hiên cầm ly rượu đỏ trong tay nhẹ nhàng nâng lên, toàn bộ rượu đỏ đều rơi trên mặt Triệu Tiểu Ngữ.

“Aaa!”

Triệu Tiểu Ngữ điên cuồng hét lên.

“Mẹ nó, tiểu tử ngươi muốn ăn đòn!”

Lý Phong trực tiếp nổi giận, xông về phía Tần Hiên, giơ năm tay lên muốn đánh. Những người còn lại cũng vậy, tức giận không kìm được không muốn buông tha Tần Hiên, toàn bộ tiệc sinh nhật nháy mắt loạn thành một đoàn.

Rầm rầm rầm……

Ngay sau đó, bảy tám bóng người toàn bộ bay ngược ra, Đông Mai Các một mảnh hỗn độn.

Một đám thiếu niên xiêu xiêu vẹo vẹo, nằm trên đất kêu thảm.

Một màn này, giống như một nhát búa nặng nề giáng xuống lòng Mục Tuyết Nhi. Trong mắt Tiêu Vũ liên tục lóe sáng, ve sầu làm sao biết vẻ đẹp của tuyết mùa đông, lời này làm nàng động tâm.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Bên ngoài có người nghe được Đông Mai Các hỗn loạn nên chạy vào.

Sau khi tiến vào, một đám đại hán áo đen ngây dại, bọn họ nhìn mặt mất hỗn độn, cùng với thân ảnh thiếu niên ngạo nghễ trong phòng kia.

“Các ngươi tới vừa lúc, tiểu tử này dám đánh người, còn không nhanh đem hắn ra ngoài!”

Lý Phong khuôn mặt dữ tợn, giận dữ hét.

“Tần tiên sinh!”

Tuy nhiên, hành động của đám đại hán áo đen lại khiến bọn họ choáng váng.

Chỉ thấy tất cả đại hán áo đen thân hình run rẫy, trực tiếp khom lưng 90 độ.

Hành động này như một nhát búa nằng nề, làm tất cả bọn họ đều ngây người

Tần Hiên nhìn Mục Tuyết Nhi, nhàn nhạt nói: “Ngươi nói, nếu không phải ngươi, cả đời này ta đều không thể bước vào Tụ Vân Hiên, hôm nay ta liền nói cho ngươi biết, toàn bộ Tụ Vân Hiên đều là của ta!”

“Lão đại Tĩnh Thủy Mạc Vân Long trong miệng ngươi là ai, tôi không quen biết, nhưng vừa lúc thủ hạ của ta có một con chó, tên của hắn, gọi là…… Mạc Vân Long!”

Lời vừa dứt, ngoài cửa lại có một thân ảnh tiến vào, Mạc Vân Long, Sở Mị toàn bộ đều đến.

Một đám thiếu niên chưa bao giờ gặp qua trận thế như vậy, ngay cả lão đại Tĩnh Thủy, Mạc Vân Long cũng xuất hiện.

Mạc Vân Long vừa xuất hiện, hắn giống như một con chó trung thành, quỳ rạp xuống đất, run bần bật.

“Tần tiên sinh!”

Mạc Vân Long thân hình phát run, sắc mặt tái nhợt, trên trán mồ hôi tuôn như suối.. Ở Tụ Vân Hiên, lại có người dám ra tay với Tần tiên sinh? Đây quả thực chính là tát vào mặt hắn.

Mạc Vân Long run lên không phải vì phẫn nộ, mà là vì sợ hãi, nếu để Tần Hiên tức giận, nói không chừng sẽ muốn mạng của hắn.

Đối mặt với sinh tử như này, Mạc Vân Long sao có thể không sợ?

Tần Hiên nhẹ nhàng dựa vào ghế, cầm ly rượu lên, Sở Mị vội vàng đi tới, mở một chai rượu vang đỏ, rót ra cho Tần Hiên.

Tần Hiên nhẹ nhấp một ngụm, lúc này mới nói: “Được rồi, đứng lên đi!”

Hắn ngồi ở trên ghế, tôn quý như một đế vương, ánh mắt bễ nghễ như nhìn con kiến. Mục Tuyết Nhi mặt dại ra, một màn này, càng như một cây đao, cắm thẳng vào tim nàng.

Triệu Tiểu Ngữ chân như nhũn ra, vẻ mặt khϊếp sợ và kinh hãi.

Sao có thể?

Kia chính là lão đại Tĩnh Thủy Mạc Vân Long a, hiện giờ lại như một con chó quỳ trước mặt Tần Hiên.

Thế giới này đều điên rồi sao?

Một tên tiểu tử nghèo, lại là toàn chủ nhân của Tụ Vân Hiên, đây là do nàng điên rồi nên thấy ảo giác sao?

Đám người Lý Phong càng là khuôn mặt không thể tin, bọn họ không có cách nào tin tưởng, con kiến luôn bị bọn họ trêu đùa nhạo báng, hiện giờ lại hóa thành một mãnh hổ?

“Tần Hiên?”

Tiêu Vũ rốt cuộc không thể bảo trì bình tĩnh, nàng nhìn thiếu niên kia vân đạm phong khinh vân đạm, lòng chợt hiểu ra.

Mục Tuyết Nhi cùng nàng đánh cuộc, Lý Phong cùng với Vương Giai Hào khoe khoang, Triệu tiểu ngữ châm chọc cùng khinh thường, những cái này trong mắt thiếu niên, chính là một trò hề.

Đám người kia mới chân chính sắm vai hề, ở trước mắt người này bọn họ khoe khoang chính mình rốt cuộc buồn cười tới mức nào.

Chia tay?

Rốt cuộc là ai không xứng?

Mục Tuyết Nhi cả người xụi lơ ngồi trên ghế, giờ khắc này, theo những lời nàng nói trước đó, thân thể tái nhợt.

Sự tình phát sinh trước mắt giống như liên hoàn tát, làm má nàng nóng bừng, vô cùng xấu hổ.

Nếu không phải nội tâm kiêu ngạo, nàng thiếu chút nữa đã khóc rồi.

Lúc này, Mạc Vân Long cười nịnh nọt đi đến bên cạnh Tần Hiên nói: “Tần tiên sinh, bọn họ xử trí như thế nào?”

Tần Hiên vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên thần sắc khẽ động, lộ ra tươi cười.

Ở cửa Đông Mai Các, một bóng người chậm rãi bước vào.

Vương Giai Hào đang chật vật, nhìn thấy người đến, bỗng trở nên kích động vô cùng. Tần Hiên, ngươi chết chắc rồi!