Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trùng Sinh Chi Đích Nữ Độc Hậu

Chương 09: Nô đại khi chủ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đám người quỳ trên mặt đất, cúi đầu run rẩy, ngữ điệu đồng nhất:"Thuộc hạ cam lòng chịu phạt."

"Cái này. . ." Người kia giống như con rắn đang phun nộc độc, do dự tiếc nuối nhìn chằm chằm đám người đang quỳ trên đất, bất đắc dĩ cười nói: "Vậy thì tất cả các ngươi không phải đều sẽ chết sao? Chậc chậc, nếu làm vậy, ta thật không nỡ đâu."

Mỗi người ở đây đều được bồi dưỡng trong khoảng thời gian rất dài, võ công, thủ đoạn, mưu lược, mỗi người mỗi khác, có thể lấy một địch trăm.

Nếu mất đi một người, thật sự là tổn thất to lớn.

"Thuộc hạ cam lòng lấy cái chết tạ tội!" Nói rồi, đám người đang quỳ trên mặt đất đồng loạt rút kiếm ra nhắm vào cổ họ, chỉ một giây nữa thôi liền phải "cắt" .

Người kia cười nhẹ nhàng, ôn nhu mị hoặc, thả đơn thuốc xuống, giấy tuyên bằng phẳng trải trên mặt đất, không có một chút nếp gấp: "Đi, đem dược liệu phía trên tìm ra hết cho ta, lập tức sẽ tha tội chết cho các ngươi."

Đám người kia xem như là được đại xá, tuy nói tội chết đã miễn, nhưng tội sống khó tha, tìm thuốc xong sẽ phải vào thành chịu phạt, dù vậy vẫn đỡ hơn là mất mạng:"Thuộc hạ lĩnh mệnh!"

Trong nháy mắt, đám người rời đi không để lại chút dấu vết.

Đến cả tiếng chim hót đêm cũng không bị doạ sợ.

Người kia lúc này mới đi về phía tên hắc y nhân đang ngồi dựa người dưới gốc cây, vươn tay cởi bỏ mặt nạ, ngạc nhiên nói: "Sao người lại đến phủ Thừa Tướng, còn làm cho bản thân bị thương như vậy, đã tìm thấy đồ chưa?

Nam nhân nhắm mắt lại, sắc mặt tựa như sương, so với mỹ nhân càng thêm mê người.

Khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại không lộ ra chút nữ tính nào, dùng sáu nghìn câu thơ cũng không thể diễn tả được hết khí chất này.

Hắn khẽ mở đôi môi mỏng, phun ra hai từ khiến người kia cũng suýt nôn ra máu: "vẫn chưa."

——

Sáng sớm hôm sau.

Vân Hoàng liền đi một chuyến đến Mộc Lan Uyển để thỉnh an, chỉ là không ngờ tới có người so với nàng còn đến sớm hơn, hai mẫu nữ Lý Thị đều có mặt, còn có người của nhị phòng, tam phòng, cùng nhau nói cười vui vẻ, biểu lộ một bầu không khí hòa thuận.

"Đại tỷ tỷ, người đến rồi, tổ mẫu đang cho chúng ta chọn y phục để tiến cung." Người nói chuyện chính là Vân Chỉ đến từ tam phòng, mới mười một tuổi, búi tóc hai bên, mặt tròn thanh tú, trên người mặc bộ y phục màu xanh.

"Thỉnh an tổ mẫu." Vân Hoàng trước tiên vấn an lão phu nhân, nhận được câu hồi đáp, mới hướng đến chỗ Vân Chỉ cười nói: "Tứ muội muội đã chọn được y phục chưa?"

"Huyễn Y Phường mới đưa tới vài tấm vải vóc cho chúng ta chọn." Vân Chỉ tính tình đơn thuần, không hề giấu diếm: "Ta chọn thớt màu xanh nhạt, Nhị tỷ tỷ chọn thớt tơ vàng bạch kim, Tam tỷ tỷ chọn thớt màu lam nhạt, chờ lâu không thấy đại tỷ tỷ đến, Huyễn Y Phường vội nên về trước, Tổ mẫu cũng đã chọn cho đại tỷ tỷ một màu tử sắc."

*Tử sắc: màu tím

Nhị phòng Tam tiểu thư Vân Ly giật giật vạt áo của Vân Chỉ, ra hiệu nàng ta đừng có lắm miệng.

Vân Hoàng đem nhất cử nhất động của hai người thu hết vào mắt, ai không biết tử sắc quá đậm, nếu xử lý không tốt, có chút sai lầm thôi cũng sẽ trở nên già nua trông thấy, không cần nghĩ cũng biết đó là tâm tư của người nào, nàng quay người hướng về phía Vân lão phu nhân nói lời cảm tạ: "Tạ tổ mẫu đã nghĩ đến tôn nữ."

"Hừ ——" Vân lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn nói: "Ta sớm đã sai người đi mời ngươi đến, nhưng ngươi lại đến muộn, cũng không biết ngươi có thật sự đem lão thái bà như ta để vào trong mắt hay không!"

Vân Hoàng giả vờ kinh ngạc: "Tổ mẫu là để người nào đi mời ta, sao ta không gặp được? Nếu biết tổ mẫu cho người đi gọi ta, ta nhất định sẽ tới sớm hơn."

Gặp bộ dáng này của nàng, Vân lão phu nhân nhíu mày: " Ý ngươi là ta đã lừa ngươi?"

"Sao lại có thể." Vân Hoàng lắc đầu, cung kính mà nói: "Tổ mẫu khẳng định sẽ không lừa gạt tôn nữ, chỉ bất quá khó tránh khỏi người khác dối trên gạt dưới, tổ mẫu có thể cũng bị qua mặt."

"Tỷ tỷ." Vân Thanh lúc này mới mở miệng, bày ra vẻ mặt lo lắng: "Tổ mẫu là để Cố Ma Ma đi gọi ngươi, ngươi không phải là đang nghi ngờ Cố Ma Ma cố tình không đến chứ?"

Trong phủ ai không biết Cố Ma Ma là nha hoàn thân tín của Vân lão phu nhân, bà ấy rất được lão phu nhân tín nhiệm, nếu nói bà ấy không tốt chẳng khác nào đang đánh vào mặt lão phu nhân, đây là điều lão phu nhân không thể dung thứ được, Vân Thanh cũng nhận thức được điều đó, nên ngay lúc này liền cố tình đề cập đến.

Mắt thấy sắc mặt lão phu nhân càng lúc càng khó coi, Vân Hoàng nhẹ nhàng lắc đầu: "Cố Ma Ma, sáng nay ngươi tới vườn Ngô Uyển, đã đến tận mặt ta chưa?"

Cố Ma Ma là người thành thật, do dự một lúc rồi nói : "Sáng nay nô tỳ đích thật là có đến vườn Ngô Uyển, chỉ là không tận mắt nhìn thấy đại tiểu thư, đúng lúc gặp được Thái Châu, nha hoàn bên cạnh đại tiểu thư, nàng ta nói sẽ báo lại, cho nên nô tỳ cũng không vào cửa, mà vội vã quay về hầu hạ lão phu nhân."

Chỉ vài từ, lời hay ý đẹp, liền có thể đem bản thân biến thành trong sạch, quả không hổ là lão bà bà, với lí do vội vã quay về chăm sóc lão phu nhân, thì ai dám truy cứu tội thất trách của bà ấy.

Thái Châu, nhị đẳng nha hoàn.

Là người do chính tay Lý thị sắp xếp bên cạnh nàng.

Vân Hoàng một mặt tức giận, phất tay áo đứng lên:" Xem ra là ta đã đối xử quá tốt với nàng ta, đến cả lời phân phó của tổ mẫu cũng dám phớt lờ. Tổ mẫu, tôn nữ xin được cáo lui trước, về sau nhất định sẽ cho người một câu trả lời thích đáng."

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhìn theo bóng lưng của Vân Hoàng rời đi, lại có chút khó hiểu.

Không phải là đợi nàng đến để luận tội sao?

Làm sao mà trong nháy mắt, nhân vật chính liền rời đi rồi, lão phu nhân mở miệng, môi khô khốc, tức giận đến mức không nói nên lời, uất nghẹn mà uống trà, tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, bầu không khí vô cùng ngột ngạt, đến cả Vân Thanh, người luôn được lão phu nhân sủng ái cũng không dám hé nửa câu.

May mắn thay, Vân Hoàng rất nhanh đã quay trở lại, sau lưng còn mang theo Thái Châu.

Vừa đến Mộc Lan Uyển, Thái Châu nhìn thấy nhiều người như vậy, liền bị dọa đến ngây người, ngón tay không ngừng vặn vẹo, nàng ta liền biết đại tiểu thư gọi nàng ta tới nhất định không có chuyện gì tốt! Sớm biết vậy nàng ta đã mượn cớ không đến, nhưng tại sao đại tiểu thư lại...

"Bịch —— "

Thái Châu bị Thúy Trúc đá một phát, chân đứng không vững khụy xuống đất, đầu gối đều phát ra âm thanh giòn giã, Vân Hoàng yếu ớt nói: "Tổ mẫu, tôn nữ còn chưa kịp hỏi rõ mọi chuyện liền đem Thái Châu mang đến, tôn nữ tin tưởng, tổ mẫu nhất định có thể trả lại trong sạch cho tôn nữ."

"Đại tiểu thư!" Thái Châu không biết chuyện gì, mồm mép cứng rắn: "Nô tỳ thật sự không biết đã làm gì đắc tội với đại tiểu thư?"

Thúy Trúc hừ lạnh, đem lời Vân Hoàng nhắn nhủ không sót một chữ mà nói ra: "Ngươi đã làm cái gì trong lòng chẳng lẽ còn chưa rõ? Ngươi trước kia lười biếng, hết ăn lại nằm không làm tròn bổn phận cũng không sao, đại tiểu thư lương thiện, không so đo với ngươi, nhưng hôm nay vì sao ngay cả lời của lão phu nhân cũng dám phớt lờ không nghe!"

Thái Châu trợn tròn mắt, lập tức nghĩ đến chuyện sáng nay, quỳ trên mặt đất dập đầu kêu oan: "Lão phu nhân minh giám, nô tỳ thật không có phớt lờ lời của Cố Ma Ma, lời Cố ma ma nhắn nhủ nô tỳ đã báo lại với đại tiểu thư, chỉ là không nghĩ tới đại tiểu thư vậy mà không đem lời của lão phu nhân đặt vào trong tai."

Dứt lời, Thái Châu trong lòng đắc ý, còn chưa kịp thở phào, liền thấy tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm nàng ta bằng ánh mắt kì quái.

Không hiểu tại sao, nàng ta cảm thấy vô cùng bất an, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.

Hồi lâu, chỉ thấy Vân Hoàng kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng ta: "Thái Châu, Thúy Trúc chỉ nói là ngươi phớt lờ tổ mẫu, nhưng không nói rõ chuyện gì, sao ngươi biết ta đem ngươi tới đây là vì chuyện của Cố ma ma."

Thái Châu trừng lớn hai mắt, chạm phải sự sắc bén trong mắt Vân Hoàng, nhất thời hoảng loạn: "Nô tỳ, nô tỳ là nghe được mọi người đang nói chuyện!"

"Ồ?" Vân Hoàng bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Thế nhưng tổ mẫu cùng các vị chủ tử vẫn còn đang ở đây, chuyện này cũng không có truyền ra ngoài, ngươi là nghe được từ đâu?"

"Vẫn là nói —— "

Vân Hoàng dừng một chút, cười vô hại: "Ngươi là có Thuận Phong Nhĩ?"
« Chương TrướcChương Tiếp »