Chương 54: Xin lỗi và nhượng bộ

“Quận chủ?”

Thư Mẫn Duệ sửng sốt và chết lặng: “Tại sao ả lại trở thành Quận chủ…”

Thấy không có ai để ý tới lời của mình, Thư Mẫn Duệ kéo tay áo Thư Mẫn Ngọc, đang định nói thì Thư Mẫn Ngọc trừng mắt nhìn lại.



Thư Mẫn Ngọc hạ giọng, nghiêm nghị nói: "Hãy làm theo những gì ta dạy trước đây."

"Không có lễ vật?" Vân Hoàng nhướng mày: "Công chúa, người của ngươi là cố ý lừa gạt nha hoàn của ta sao?"

Trường Nhạc sửng sốt: "Tây Hạ, ngươi nhất định phải tạt nước bẩn vào người ta đúng không? Trước giờ ta chưa từng làm việc như vậy. Nếu ngươi đã làm, vì sao ngươi lại hãm hại ta? Hơn nữa, là ả không biết yêu bản thân mình nên đã leo lên giường của Thư Mẫn Duệ! ”

Thư Mẫn Duệ trong lòng kích động, lập tức phản ứng: “Đúng vậy, cho dù ngươi là Quận chủ, thì việc tỳ nữ của ngươi chủ động đến quyến rũ ta cũng là một sự thật không thể chối cãi. Chuyện này, sao quận chủ lại không phản ứng? Ngươi có thể cho ta một lời giải thích được không?"

Đông Sương nhìn Vân Hoàng lắc đầu nói: "Tiểu thư, nô tỳ không có..."

"Ây..."

Thư Mẫn Duệ nhổ nước bọt, tiến lên một bước, như thể vết thương trên tay không còn đau nữa, đắc ý nói: "Tiểu nha đầu ăn nói bậy bạ, là ai xúi giục ngươi làm như vậy, ngươi còn không thành thật khai nhận, thật ra nếu ngươi chịu thành thật thì ta sẽ nạp ngươi vào phủ của ta."

Đông Sương liều mạng lắc đầu, khóe môi yếu ớt mấp máy nhưng lại không phát ra thành tiếng.

Chỉ có đôi mắt kiên cường nhìn về phía Thư Mẫn Duệ.

Vân Hoàng cười lạnh nói: "Thư công tử, ngươi không thấy xấu hổ khi nói mấy chuyện nạp thϊếp trước mặt công chúa sao? Công chúa còn chưa chọn được hôn phu, ngươi cũng không sợ làm hoen ố thanh danh công chúa bằng mấy lời bẩn thỉu này à?"

Thư Mẫn Duệ sắc mặt tối sầm, dường như không ngờ đến Vân Hoàng sẽ nhắc đến Trường Nhạc liền nói: "Người làm sai không phải ta mà là tỳ nữ của Quận Chủ, nếu người thật sự muốn nhắc đến hai từ xấu hổ thì phải là bản thân người mới đúng, Quận Chủ, người không thể vì che giấu tội lỗi của bản thân liền đổ oan cho ta như vậy!"

Những người đối diện rõ ràng là cùng một bọn.

Trường Nhạc khinh thường nhìn Đông Sương, trịch thượng nói: “Ngươi đã chủ động làm chuyện vô sỉ như vậy, ngươi không cần sợ bị người khác biết, hôm nay ta sẽ quyết định, từ bây giờ ngươi phải nghe theo chỉ thị của biểu ca ta."

Đông Sương đứng dậy, ánh mắt lạnh như băng.

Nếu phải đi theo gã nam nhân vô liêm sỉ này, thì khác gì chết.

Nàng ấy thà chết còn hơn!

Sau khi nghe thấy màn đối thoại đặc sắc này, Vân Hoàng không khỏi cảm thán: "chuyện này xảy ra ở phủ công chúa, nếu đến tai Thư quý phi và Hoàng Thượng không biết bọn họ sẽ nghĩ như thế nào!"

"Không phải công chúa đang cho rằng đây là chuyện đùa đó chứ?" Vân Hoàng hơi nheo mắt lại, cong môi nói: "Rốt cuộc trong phủ công chúa tại sao lại xảy ra chuyện như thế này, tỳ nữ của ta trúng độc cũng là do uống trà của người, nếu đem chuyện này đi điều tra kĩ lưỡng, không biết công chúa người có thể tránh khỏi kiên quan không?"

"Đương nhiên, ta cảm thấy công chúa không thể nào làm được chuyện này." Vân Hoàng dừng một chút, nhìn sắc mặt đang ngày càng trở nên khó coi của Trường Nhạc: "Nhưng người phải hiểu rõ, nếu như phủ công chúa rộng lớn này bị cải tổ lại, thì liệu người bên trong có còn là người của công chúa nữa không? Cái đấy thì ta không chắc."

"Công chúa thật sự muốn Thư quý phi và hoàng thượng can thiệp vào chuyện này hay sao? Đừng quên hoàng hậu vẫn còn đang ở đây."

Những lời cuối cùng Vân Hoàng cố ý nói vào tai Trường Nhạc.

Giọng nói nhỏ đến mức chỉ có hai người mới có thể nghe thấy.

Trường Nhạc cứng đờ một lúc, sau đó gay gắt nói: "Vân Hoàng, dù sao ngươi cũng làm tay của Thư Mẫn Duệ bị thương, ngươi phải xin lỗi ."

Vân Hoàng liếc ngang, ác ý nhìn Thư Mẫn Duệ đang đứng bên cạnh, con dao găm trong tay linh hoạt chuyển động quanh đầu ngón tay: "Thư công tử, ngươi nghĩ ta nên xin lỗi ngươi hay ngươi phải xin lỗi nô tỳ của ta, ngươi chọn cái nào?"

Thư Mẫn Duệ đột nhiên cảm thấy vết thương trên tay đau âm ĩ: "Ta... để chuyện này qua đi, ta không muốn truy cứu nữa."

"Nhưng nếu ngươi không xin lỗi Đông Sương, ta nghĩ chuyện này rất khó cho qua." Vân Hoàng thay đổi sắc mặt.

Yêu cầu hắn xin lỗi một nô tỳ.

Không thể nào!

Thư Mẫn Duệ vẻ mặt gần như không chịu nổi, hắn nhìn chằm chằm Vân Hoàng, mím môi, nhưng khi ánh mắt chạm vào con dao găm, hắn bắt đầu sợ hãi và nhận ra sự việc sẽ trở nên nghiêm trọng nếu mọi chuyện đến tai của hoàng thượng.

Đến lúc đó, hắn biết giấu mặt vào đâu.

Thư Mẫn Ngọc ho nhẹ: "Quận chủ, chẳng qua chỉ là một nô tỳ, đâu cần căng thẳng như vậy."

Vân Hoàng không trả lời mà hỏi ngược lại: "Vậy bây giờ chúng ta đến gặp hoàng thượng để người phân xử, thấy thế nào?"

Nói xong cô liền đỡ Đông Sương ra ngoài.

Hành động này khiến Thư Mẫn Duệ sợ hãi, nhanh chóng đưa tay chặn ở cửa: "Ta chỉ đùa cho vui thôi, sao người lại nghiêm túc như vậy? Xin lỗi là được rồi cần gì phải đến gặp hoàng thượng, ngài ấy bận trăm công nghìn việc, làm gì có thời gian quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này, Quận chủ có nghĩ như vậy không?"

Vân Hoàng nhìn vết thương của Thư Mẫn Duệ, nhếch môi cười: "Vậy ta nói ta cũng đang đùa thôi, ngươi có tin không?"

Thư Mẫn Duệ vội vàng xin lỗi, cười nói: "Ta tin, ta đương nhiên tin lời quận chủ là sự thật."

Đôi mắt phượng của Vân Hoàng quét qua hắn một cái, sau đó cùng với Đông Sương rời đi một cách dứt khoát.

Sau khi rời đi, bầu không khí trong phòng đã hoàn toàn thay đổi.

Đặc biệt là Trường Nhạc, sắc mặt của nàng ta rất xấu, nghĩ đến bộ dáng kiêu ngạo vừa rồi của Vân Hoàng khiến tim nàng ta đau nhói!

"Mẫn Ngọc, không phải ngươi nói sẽ không có rắc rối gì sao? Ta mới giúp cho ngươi, tại sao lại xuất hiện thêm một quận chủ vậy?"

Thư Mẫn Duệ hừ lạnh một tiếng, ngượng ngùng nói: "Từ nhỏ đến giờ ta chưa từng xấu hổ như vậy!"

"Làm sao ta biết mọi chuyện sẽ thành ra như thế này?" Thư Mẫn Ngọc nhìn Thư Mẫn Duệ đầy tức giận. Nếu như không phải người ca ca này vô dụng thì hắn đã được ôm mỹ nhân từ lâu rồi!

Có còn cần phải lo lắng xem ai đúng ai sai nữa không?

Đúng là một tên ngu ngốc!

Thư Mẫn Duệ liếc nhìn vết thương trên tay hắn, quát lớn: "Còn không mau gọi thái y đi, ngươi muốn thấy ta chết à? Chuyện này ta sẽ cùng ngươi giải quyết sau, ngỗng bay đi mất rồi, còn ta thì bị thương khắp người..."

Trường Nhạc cau mày: "Vậy tại sao ngươi không nói cho ta sớm hơn? Nếu ta biết Vân Hoàng chỉ là lừa gạt, chúng ta sợ ả làm gì?"

Thư Mẫn Ngọc đè xuống ánh mắt u ám: "Công chúa, nếu như chuyện này thật sự xảy ra... Ngươi, ngươi sẽ không thể giải quyết rõ ràng được. Lần này chúng ta không suy nghĩ kỹ càng, cứ để ả đi, lần sau nhất định không để ả trốn thoát dễ dàng như vậy."

"Được rồi" Trường Nhạc xua tay, liếc nhìn Thư Mẫn Duệ: "Biểu ca của ta còn chưa chịu mặc quần áo là muốn làm trò cho cung nữ và thái giám xem, sau đó truyền đến tai mẫu thân và các phi tần à?"

Thư Mẫn Duệ cuối đầu, liền sai nô tì thay quần áo cho hắn.

"Biểu muội, ta nhất định sẽ không tha cho ả vân Hoàng này, nhất định sẽ bắt ả phải trả giá."

Trường Nhạc cười khinh thường, đối với kẻ bại trận là Thư Mẫn Duệ không có nhiều kỳ vọng: "Thật sao?"

Thư Mẫn Duệ bị nụ cười của nàng ta làm cho bối rối, chắc chắn nói: "Đương nhiên, ta nhất định sẽ khiến cho ả nữ nhân đó sống không bằng chết."

Thư Mẫn Ngọc đứng một bên gật đầu.

Thư Mẫn Tiên không nói một lời.

Nếu hỏi Trường Nhạc quan tâm đến ai thì đó đương nhiên là Thư Mẫn Ngọc thông minh.

Những người còn lại không khác gì lá chắn.