Có vẻ như bà ấy không nghĩ đến Vân Hoàng sẽ tránh nặng tìm nhẹ.
Hoàng hậu ánh mắt hơi ngạc nhiên.
Một lúc sau, xoa xoa thái dương, dịu dàng ôn hòa nói: "Hoàng nhi lo lắng cho bổn cung, ta quả thật có chút đau đầu, nhưng là bệnh cũ, yên tâm đi, uống thuốc vào sẽ không sao nữa."
Xuân Cầm không nhịn được chen vào: “Nương nương từ sau khi cung yến kết thúc liền đổ bệnh, uống thuốc xong cũng không thấy tốt lên, bệnh tình so với trước đây còn nặng hơn."
Vũ Văn Cứ nhíu mày: “Thái y nói thế nào?”
“Còn có thể nói thế nào nữa?” Hoàng hậu liếc nhìn Xuân Cầm, ý bảo bà ta đừng nhiều lời, sau đó lại nhìn về phía Vũ Văn Cứ: “Chỉ cần uống thuốc đúng giờ, một thời gian nữa sẽ không sao, con không cần lo lắng cho mẫu hậu, chỉ cần chăm sóc tốt bản thân mình là được."
Vân Hoàng thi lễ: "Nương nương không biết có thể hay không để cho ta xem qua một chút?"
Mấy người bọn họ lúc này mới nhớ ra Vân Hoàng cũng là một người có y thuật.
Hoàng hậu cười nói: “Ta quên Hoàng nhi cũng có thể xem bệnh, nhưng ta là bệnh mãn tính, ngươi cũng có thể chữa khỏi sao?”
Căn bệnh đau đầu đã theo bà ấy từ khi mới sinh thái tử, ngự y cũng nói không thể chữa khỏi hoàn toàn, chỉ có thể dùng thuốc mới có thể áp chế được.
Mặc dù Vân Hoàng đã cứu được mẹ con Tĩnh phi, nhưng hoàng hậu cũng không tín nhiệm nàng cho lắm.
Vân Hoàng vẫn để ngoài tai những nghi ngờ của hoàng hậu: “Việc này còn phải đợi sau khi thần nữ bắt mạch mới có thể biết được.”
Xuân Cầm bảo Vân Hoàng tiến đến: “Nương nương cứ để quận chủ xem một chút, sẽ không mất nhiều thời gian đâu, nếu quận chủ có thể chữa được, về sau người sẽ không còn đau đầu nữa.”
Nói xong, bà ta đi đến bên cạnh hoàng hậu, rót một chén trà, mùi hương lan toả bốn phía
Căn phòng trong phút chốc liền tràn ngập hương thơm.
Bà ta đối với Vân Hoàng có ấn tượng khá tốt, nên không ngại nói đỡ vài lời cho nàng.
Hoàng hậu suy nghĩ một chút, sau đó ra hiệu cho Vân Hoàng và đưa bàn tay ra.
Vân Hoàng tiến tới gần, ngón tay đặt trên cổ tay Hoàng hậu, mạch đập ổn định không phát hiện ra dấu hiệu bệnh tật, nàng chăm chú nhắm mắt lại, một lúc sau mới mở ra, vươn tay đặt ở trên trán Hoàng hậu.
“Hoàng hậu nương nương, xin đắc tội!” Vân Hoàng từ trong túi kim lấy ra một cây kim châm, sai Xuân Cầm rót một bát nước đun sôi để nguội, nàng đâm kim vào đầu ngón tay của hoàng hậu.
Một giọt máu nóng chảy từ đầu ngón tay xuống bát.
Vũ Văn Cứ xem qua, con ngươi thu hẹp lại, có chút không tin tưởng nói: "Làm sao có thể?"
Vân Hoàng rút kim châm, cung kính đứng ở bên cạnh, không nói lời nào.
“Điện hạ, có chuyện gì vậy?” Xuân Cầm không biết chuyện gì đang xảy ra.
Hoàng hậu bóp nhẹ ngón tay cho đỡ đau: “Mang bát lại đây!
Lúc này Xuân Cầm mới có thời gian nhìn vào trong bát, hai mắt đột nhiên mở to: "Sao lại đổi màu..."
Dòng máu đỏ chuyển thành màu đen.
Ý nghĩa của nó là gì có lẽ ai cũng biết!
Thế mà có người cư nhiên hạ độc hoàng hậu, tay cầm bát của Xuân Cầm có chút không vững vàng: “Nương nương, sao có thể, khẩu phần ăn của người đều trải qua tầng tầng kiểm tra, ai lại có cơ hội hạ độc người? Nhưng mà…”
"Xuân Cầm!" Hoàng hậu quát lên chói tai, đem hết máu đen trong bát thu vào tầm mắt: “Hoàng nhi, ngươi có thể cho ta một lời giải thích được không? "
Vân Hoàng nói với hoàng hậu: “Độc trong người nương nương là độc mãn tính, tích tụ lâu ngày, không phải một sớm một chiều, loại độc này sẽ khiến thân thể hao tổn, không thể phục hồi được, nếu như tiếp tục uống sẽ phát sinh đau đầu, thân thể càng ngày càng suy yếu, dẫn đến đột tử."
Hoàng hậu đột nhiên nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt.
Vũ Văn Cứ bưng bát tới, gương mặt khuynh thành cũng biến sắc khó lường, ngay cả đôi môi đỏ mọng cũng giống như mất đi huyết sắc.
"Rốt cuộc là ai dám cả gan làm như vậy đối với mẫu hậu!"
Xuân Cầm cũng giận dữ: "Nô tỳ, Bây giờ đi xuống điều tra ngay!"
Thấy người chuẩn bị rời khỏi cung Cam Tuyền, hoàng hậu bình tĩnh mà mạnh mẽ nói: “Quay lại đi, hiện tại không phải lúc, nếu có thể đầu độc bổn cung nhiều năm như vậy, ngươi cho rằng chỉ chốc lát là tra ra được sao?"
"Nhưng nương nương, chẳng lẽ chúng ta cứ để như vậy sao? Hơn nữa chúng ta cũng không biết tên tiểu nhân đó đã hạ độc vào đâu, nếu không phát hiện ra, chẳng phải chúng ta cứ tiếp tục dùng độc sao? "
Bầu không khí xung quanh thân thể Vũ Văn Cứ áp xuống: “Mẫu hậu nói đúng, hiện tại chưa thể điều tra được, chuyện này hãy giao cho nhi thần, nhi thần nhất định sẽ tra ra kẻ chủ mưu phía sau giao tới cho người xử lý!"
Đi điều tra bây giờ chỉ sợ đánh rắn động cỏ.
Thế thì mất nhiều hơn được!
Xuân Cầm cũng hiểu vừa rồi bà ta nhất thời hồ đồ, vội vàng nhìn về phía Vân Hoàng: “Quận chủ độc có thuốc giải không, hơn nữa như thế nào xâm nhập vào trong cơ thể hoàng hậu?”
"Thức ăn cùng hương liệu." Vân Hoàng khiêm tốn nói: "Về phần đến từ nơi nào, thật khó nói, còn thuốc giải thần nữ sẽ từ từ chế tạo, ta cũng cần lấy thêm vài giọt máu của nương nương trở về nghiên cứu thành phần độc tố bên trong."
Nói xong, Xuân Cầm đi lấy một cái lọ mang tới.
Vân Hoàng đích thân nhanh chóng lấy vài giọt máu của hoàng hậu cho vào bên trong.
Làm xong hết thảy, hoàng hậu nâng trán, ánh mắt thâm thúy ảm đạm: "Hoàng nhi, đây là đại sự, hi vọng ngươi đừng tiết lộ ra ngoài, ta không muốn gây sóng gió trong hậu cung, ngươi hiểu không?"
Có thể không hiểu sao?
Tự nhiên cũng biết hoàng hậu vừa rồi chỉ là đổi cách thức uy hϊếp mà thôi.
Vân Hoàng cúi đầu: "Thần nữ đã rõ!"
Hoàng hậu hài lòng gật đầu: “Ta biết ngươi là đứa trẻ thông minh, ngươi trở về nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Đây là để Vũ Văn Cứ ở lại, hình như hai mẫu tử có chuyện riêng tư cần nói.
“Thần nữ cáo lui.”
Khi nàng ra bên ngoài, Xuân Cầm dõi mắt nhìn theo cho đến nàng rời khỏi Cung Cam Tuyền, sau đó canh giữ ở cửa, không cho bất cứ ai đến gần.
Bên trong điện.
Hoàng hậu đặt bát trà sang một bên, đi tới nhìn Vũ Văn Cứ: “Con thích nha đầu này sao?”
Vũ Văn Cứ khẽ cau mày: “Nhi thần không biết mẫu hậu vì sao lại hỏi như vậy?”
“Bỏ đi.” Hoàng hậu dựa lưng vào ghế, không biết đang suy nghĩ gì: “Nha đầu này tuy thông minh lanh lợi, đáng tiếc lại là vị hôn thê của Vũ Văn Hằng, hoàng nhi, con cho rằng lời nói của nàng có thể tin được sao, ta thật trúng độc sao? "
Vũ Văn Cứ nói : "Mẫu hậu, người thân là trung cung chi chủ, không biết có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm ngươi, cho dù không trúng độc, cũng phải cẩn thận."
"Hơn nữa, quận chủ cũng không có lý do gì để lừa người, nếu như người còn nghi hoặc, ta sẽ tìm cho người một vị thái y đáng tin cậy."
Hoàng hậu đau đầu dữ dội: “Cứ làm theo lời con nói, bổn cung muốn chống mắt lên xem, là ai có lá gan, dám cư nhiên hạ độc!”
Vũ Văn Cứ lo lắng nhìn hoàng hậu một cái: "Nhi thần tuân chỉ!"
“Con cùng Vân Hoàng giữ khoảng cách một chút, đừng thân cận quá.” Hoàng hậu nhấp một ngụm trà: “Phụ thân con đang dõi mắt theo con rất chặt chẽ.”
Vũ Văn Cứ hiểu ý của hoàng hậu: "Nhi thần sẽ không."
Nghe hắn nói vậy, hoàng hậu như trút được gánh nặng trong lòng.
Năm đó tứ hôn, kỳ thật Vũ Văn Cứ cũng có thể.
Nhưng, hoàng thượng chỉ đem Vân Hoàng ban hôn ước cho Vũ Văn Hằng, trên thực tế, mọi thứ chỉ để hoàng thượng kiểm soát và cân bằng thế lực bên dưới của hoàng tử.
Rốt cuộc, mẫu tộc của hoàng hậu phải cố gắng bảo vệ Vũ Văn Cứ, thế lực có thể đoán được.
Nếu hoàng thượng biết Vũ Văn Cứ và Vân Hoàng đang qua lại với nhau, sau đó tin đồn về phủ Tưởng Quốc Công muốn từ hôn với Vũ Văn Hằng truyền ra, điều đó chắc chắn sẽ khiến hoàng thượng nghi ngờ.
Hoàng hậu đứng lên, rất ôn nhu nói: "Con trong lòng biết là tốt rồi, còn nửa tháng nữa, Mộ Dung gia sẽ gả vào Đông Cung, con phải cẩn thận một chút, đừng để xảy ra chuyện vào thời gian này."
Vũ Văn Cứ mặt mày vẫn như lúc ban đầu.
“ Vâng.”
……
Bên này, Ảnh Nhị không biết từ đâu xuất hiện .
"Quận chủ, Đông Sương đã xảy ra chuyện.”