Chương 50: Hoài nghi đêm đó

Trong đình viện, ngoại trừ Vân Hoàng, những người còn lại đều có chút kinh ngạc nhìn về phía Vũ Văn Cứ.

Đáy mắt chứa đựng sự hoài nghi.

Ánh mắt của bọn họ không ngừng đảo qua lại giữa Vân Hoàng và Vũ Văn Cứ, muốn xem thử rốt cuộc mối quan hệ của hai người này là như thế nào, phải biết rằng Vũ Văn Cứ từ nhỏ đã là người độ lượng, không tranh không đoạt, bình ổn sống qua ngày.

Hắn ở địa vị thái tử cũng chưa từng phạm sai lầm lớn.

Hắn xuất thân là con trai độc nhất của hoàng hậu, thuận lợi tiến vào Đông cung, ngay cả người được chọn làm thái tử phi cũng đã định sẵn, ngoại trừ Vũ Văn Hằng ra thì không ai có thể sánh được với địa vị của hắn.

Trường Nhạc sắc mặt đỏ bừng: "Hoàng huynh, ngươi đây là có ý gì?"

Vũ Văn Cứ cười nhạo: "Hoàng muội, ngươi hà tất phải khẩn trương như vậy? Bổn thái tử chỉ nói đùa với ngươi một chút thôi, về phần quận chủ Tây Hà, nàng tiến cung cũng đã mấy ngày rồi, nhưng ta chưa gặp mặt lần nào, nghe nói nàng đã cứu được Tĩnh phi, ta thật sự rất tò mò về nàng.”

“Ai biết trong đầu ngươi đang nghĩ cái gì.” Trường Nhạc nói thầm một câu, nhưng nàng ta lại không dám trực tiếp đối đầu với Vũ Văn Cứ.

Trong thâm tâm nàng ta biết rõ, cho dù không thích Vũ Văn Cứ đến mức nào, ngoài mặt cũng phải giả vờ đồng tình với hắn.

Vân Hoàng cúi mặt xuống, bày ra dáng vẻ giống như hai huynh muội bọn họ đang nói về người khác chứ không phải nàng.

Thư Mẫn Ngọc ánh mắt phức tạp: "Trường Nhạc, Thái tử điện hạ chỉ là cùng ngươi nói đùa thôi, ngày hôm qua thần nữ cùng Cầm tỷ tỷ đã gặp mặt..."

Mộ Dung Cầm là Thái Tử Phi của Vũ Văn Cứ.

Đại hôn của hai người họ sắp sửa diễn ra, Hoàng Thượng cố ý muốn để cho Tam điện hạ và Thái tử cùng cử hành hôn lễ, chỉ là Tưởng Quốc Công phủ mấy ngày nay liên tục náo loạn, nên hôn lễ của thái tử sẽ cử hành trước, hoàng hậu đã sắp xếp mọi thứ.

Trường Nhạc cảnh cáo nói: "Cầm tỷ tỷ là người tốt, Thái Tử ca ca, ngươi thành thân với tỷ ấy rồi nhất định phải đối đãi thật tốt, đừng tơ tưởng đến những đồ vật không thuộc về mình!"

Ánh mắt Vũ Văn Cứ nhẹ nhàng đảo qua chỗ Thư Mẫn Ngọc, sau đó rơi xuống trên người Trường Nhạc.

"Đồ vật?"

Trường Nhạc thấy hắn giả ngu, khóe miệng giật giật muốn phản bác lại.

Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị Vũ Văn Cứ cắt ngang: "Quận chủ Tây Hà, ngươi cảm thấy thế nào khi Trường Nhạc đem ngươi so sánh với đồ vật?"

"Tây Hà cũng không cảm thấy công chúa là đang nói về ta, chẳng qua là ẩn dụ mà thôi, ta không để trong lòng, mong rằng Thái tử cũng đừng để trong lòng." Vân Hoàng cúi đầu, ánh mắt không thay đổi.

"Ai, cũng không biết trên thế gian này còn có điều gì có thể để ở trong lòng?" vũ Văn Cứ dường như đang hỏi: "Hôm nay ta có thể gặp quận chủ, ngay cả khi bị hoàng muội hiểu lầm, bổn thái tử cũng không chịu lỗ, quận chủ quả nhiên mỹ mạo như trong lời đồn."

Vân Hoàng liếc nhanh về phía Vũ Văn Cứ.

Rốt cuộc thì hắn đang có chủ ý gì?

Hắn rõ ràng muốn Trường Nhạc hận nàng, nhưng nàng với Vũ Văn Cứ cũng không có bất kỳ quan hệ gì, tại sao hắn phải chèn ép nàng như vậy.

Trường Nhạc nhìn không thấu, mỉa mai: “Thái Tử ca ca, nếu như Cầm tỷ tỷ biết ngươi như vậy, không biết tỷ ấy có còn muốn gả cho ngươi hay không!”

Hắn cư nhiên trêu đùa Vân Hoàng ngày trước mặt bọn họ.

Mặt mũi của Tam Hoàng huynh để vào đâu...

Vũ Văn Cứ đi về phía Trường Nhạc vài bước, giơ tay vỗ vỗ vai nàng ta: “Trường Nhạc, ngươi nói nhiều về chuyện hôn sự, chẳng lẽ là muốn gả đi rồi, ngày mai ta liền cùng phụ hoàng nói một chút, tìm cho ngươi một người tốt để thành thân."

Trường Nhạc tức giận dậm chân, đỏ mặt nói: "Chuyện của ta, không cần ngươi lo!"

Vũ Văn Cứ khẽ mỉm cười, con ngươi lạnh lẽo chụp xuống, Trường Nhạc sợ hãi đến ngây người, nhưng sau một khắc, nàng ta lại không nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt Vũ Văn Cứ, mà chỉ có vô tận ấm áp.

Nàng ta giật mình lùi lại, không dám phát ra tiếng nào nữa.

“Hoàng muội, ta là ca ca của ngươi, có một số việc đương nhiên phải vì ngươi cân nhắc một chút.” Vũ Văn Cứ cười ấm áp nói: Quận chủ, ngươi cảm thấy ta làm đúng hay sai?”

Bị gọi tên, Vân Hoàng cúi đầu không tự ti không kiêu ngạo, chấp tay thi lễ nói: " Chuyện của Thái tử và công chúa là chuyện của Thiên gia, không đến phiên Tây Hà xen vào."

"Ha-ha--"

Vũ Văn Cứ cười khúc khích, dường như rất hài lòng với câu trả lời của Vân Hoàng: "Thật sao? Quận chủ rất thông minh."

Vân Hoàng lắc đầu.

Một lúc sau, Vũ Văn Cứ chớp chớp mắt nhìn Vân Hoàng, đứng dậy và đi ra ngoài đình viện vài bước.

"Quận chủ, hẳn là sẽ nể mặt đi cùng ta một chút chứ?"

Ngay khi Vân Hoàng vừa định từ chối, Vu Văn Cứ liền sờ vào miếng ngọc bội treo bên hông, dựa vào lan can bằng đá, nhìn chằm chằm vào Vân Hoàng, không cần nói cũng biết.

Vân Hoàng tim đập thình thịch, chẳng lẽ thích khách đêm đó...

Là Vũ Văn Cứ?

Khối huyết ngọc đó là của hắn?

Khi lời từ chối vừa đến bên miệng, Vân Hoàng lại đổi ý đi theo: “Nếu Thái tử yêu cầu như vậy, Tây Hà cung kính chi bằng tuân mệnh.”

Sau khi nhận được câu trả lời, Vũ Văn Cứ đi ra ngoài trước, cũng không kiểm tra xem Vân Hoàng có theo sau hay không.

Ngược lại, một số người trong đình viện sắc mặt đều thay đổi khác nhau.

Trường Nhạc tức giận đến vặn vẹo khuôn mặt: "Nàng nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ không nhìn ra Vũ Văn Cứ chính là muốn làm nhục Tam Hoàng huynh sao? Nàng thân là vị hôn thê của Tam Hoàng huynh sao có thể làm như vậy! Quả thực quá đáng ghét!"

Ngay lúc Thư Mẫn Tiên muốn châm ngòi thổi gió, cô ta chạm vào lọ thuốc trong tay, nhất thời không hé răng.

Thư Mẫn Ngọc sắc mặt u ám, nhìn chằm chằm phương hướng hai người biến mất, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“ Mẫn Ngọc, ngươi nói gì đi chứ!” Trường Nhạc không vui.

Sau một lúc, cũng không thấy cô ta phản hồi.

Thư Mẫn Tiên cầm lọ thuốc thấy sắc mặt Trường Nhạc càng ngày càng khó coi, giơ tay kéo giật ống tay áo Thư Mẫn Ngọc: “Tỷ tỷ…”

Thư Mẫn Ngọc bị kéo hoàn hồn trở lại, hoảng hốt: "Xảy ra chuyện gì?"

"Công chúa đang hỏi chuyện!"

Thư Mẫn Ngọc mặc dù không biết Trường Nhạc vừa rồi nói cái gì, nhưng nhìn thấy sắc mặt đối phương, cô ta liền biết rõ ràng: “Trường Nhạc, mặc kệ Thái Tử muốn làm cái gì, lúc này Vân Hoàng vẫn là vị hôn thê của tam điện hạ, những gì nàng ta làm đều sẽ khiến mọi người liên tưởng đến Tam điện hạ."

"Về phần Thái tử, quá nửa tháng hắn sẽ cùng Cầm tỷ tỷ thành hôn, không cần lo lắng, kỳ thật vấn đề nằm ở Vân Hoàng."

Thư Mẫn Ngọc nắm chặt khăn tay, ghé vào tai Trường Nhạc nói: “Chỉ cần Vân Hoàng cùng Tam điện hạ hủy hôn, sẽ không có nhiều phiền toái như vậy, nếu như công chúa thật sự không thích Vân Hoàng, vậy tìm một cái để nàng ta không còn xứng với Tam điện hạ là được."

Nói xong, Thư Mẫn Ngọc nghiêng người, chờ đợi phản ứng của Trường Lạc.

Nếu nói Trường Nhạc hận Vân Hoàng thì thực ra không phải, nàng ta không thích Vân Hoàng chỉ là bởi vì ca ca từ nhỏ sắp bị nàng cướp đi, nàng ta cảm thấy không vui.

Nghe Thư Mẫn Ngọc nói như vậy, Trường Nhạc lập tức sáng rực hai mắt: “Mẫn Ngọc, có phải ngươi có biện pháp gì hay không?”

Thư Mẫn Ngọc mở miệng thở dốc, dường như có điều gì khó nói.

Trường Nhạc gấp gáp: "Có ý kiến

gì cứ nói đi, ấp a ấp úng làm gì!"

Thư Mẫn Ngọc lúc này mới tiến đến gần, thì thầm vài câu với Trường Nhạc.

Thư Mẫn Tiên vểnh tai lên để nghe xem Thư Mẫn Ngọc nói gì, nhưng một chữ cũng không nghe thấy.

……

Những ngõ nhỏ cổ kính, ngói xanh tường đỏ.

Ngoài trời nắng chói chang.

Vân Hoàng đi theo phía sau Vũ Văn Cứ, từng bước một.

Vũ Văn Cứ phe phẩy khối ngọc bội bên hông, đi phía trước, đột nhiên dừng chân tại chỗ, xoay người lại hỏi: “Sao đột nhiên ngươi lại muốn giải trừ hôn ước?”

"Điện hạ nói đùa, Tây Hà chưa từng nói đến chuyện giải trừ hôn ước. "

“ Tưởng Quốc công đã có động tĩnh, ngươi cho rằng ta nhìn không ra ý tứ của ngươi sao?” Vũ Văn Cứ cười khó đoán, vươn tay sờ lên cằm Vân Hoàng: “Nói cho ta biết, ngươi có phải đã thích Yến Cửu Tiêu rồi không?”