Du Nguyệt sợ tới mức cả người run lên.
Nhìn về phía Vân Hoàng, ngón tay nắm chặt chiếc chăn đơn trên giường: “Quận chủ, nô tỳ chỉ là muốn được sống, không muốn trải qua cảm giác thống khổ của cái chết……”
Cô muốn Vân Hoàng cho cô một cái bảo đảm, sẽ không đem cô ta đẩy ra ngoài.
Nếu không, Thư Quý Phi sẽ đem cô băm thành trăm mảnh.
Vân Hoàng ngón tay túm lấy chiếc chăn đơn, kéo lên: “Ta có thể cứu ngươi, cũng có thể gϊếŧ ngươi, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách cùng ta thương lượng?”
Đông Sương ở bên cạnh trầm ổn nói: “Tiểu thư nếu đã cứu ngươi, thì sẽ không để ngươi chết lần nữa, chỉ là nếu như ngươi không nói sự thật, chúng ta có thể cứu ngươi từ hồ nước ra, thì cũng có thể đem ngươi một lần nữa ném trở lại!”
“Nô tỳ nhìn thấy Thư Quý Phi cùng nam nhân khác làm chuyện không đứng đắn!”
Du Nguyệt đột nhiên lên tiếng, cô cúi mặt xuống không dám nhìn tới đỉnh đầu của hai người, nghĩ đến cảnh đó, bả vai cô không khống chế được mà run rẩy không ngừng!
Đông Sương bị dọa đến ngẩn ra, lo lắng nhìn sang Vân Hoàng.
“À?” Vân Hoàng giọng nói mềm mại, giống như đang nghị luận về thời tiết hôm nay: “Ngươi làm sao có thể chắc chắn nam nhân kia không phải hoàng thượng?
Du Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt lộ rõ
vẻ kiên định: "nô tỳ là cung nữ trong cung của Thư Quý Phi nương nương, đã nhiều lần gặp qua hoàng thượng, ban đêm hoàng thượng chỉ ở lại một lúc là đến Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương, hơn nữa nô tỳ nhìn thấy thân hình của nam nhân kia, hoàng thượng căn bản không thể có được, nô tỳ tự biết đã nhìn thấy thứ không nên thấy. "
“Muốn chạy trốn nhưng lại vô ý làm vỡ bình hoa, đúng lúc bị thái giám canh giữ bên ngoài bắt gặp, Thư Quý Phi muốn xử tử nô tỳ! Để tránh cho người khác nhận ra thi thể, bà ta đã rạch nát mặt của nô tỳ.”
Vân Hoàng thả lỏng chăn đơn: “Thấy thứ không nên thấy, đương nhiên sẽ phải chết.”
Khi nghe thấy điều này, Du Nguyệt đã gượng dậy, dập đầu với Vân Hoàng: "Quận chủ, xin hãy cứu nô tỳ!"
"Được rồi."
Vân Hoàng đứng dậy, cổ họng có chút khô khốc, đi về phía bàn: "Ta sẽ cứu ngươi, cũng sẽ tìm cách đưa ngươi ra khỏi cung, cho ngươi một thân phận mới, nhưng ngươi phải ngoan ngoãn nghe theo lệnh ta, nếu không, ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết. "
Du Nguyệt không tự chủ được tin tưởng lời của nữ tử trước mặt, cuống quít gật đầu: “Nô tỳ đã biết!”
“Ngươi mấy ngày nay cứ ở trong phòng, đừng đi ra ngoài, chăm sóc vết thương thật tốt.” Vân Hoàng uống xong một tách trà, lại nói: “Ba ngày nữa ta sẽ xuất cung, đến lúc đó ngươi cũng sẽ đi cùng với ta ra ngoài, nói cách khác chính là ngươi có thời gian ba ngày để làm những việc ngươi muốn làm."
“Nô tỳ không có việc gì muốn làm.” Du nguyệt không dám đi lại bên ngoài, xuất đầu lộ diện, hậu cung nơi nơi đều là tai mắt của Thư Quý Phi, cô không dám lộn xộn.
Vân Hoàng kinh ngạc liếc nhìn cô ta: “ Ừm, cũng tốt.”
Ban đầu cho rằng Du Nguyệt sẽ đi gặp Du Thái.
Chẳng lẽ là tình cảm hai huynh muội không hòa hợp? Nhưng sau khi thành danh, chính Du Thái là người đã xây lăng mộ cho Du Nguyệt, thậm chí còn đem toàn bộ hậu cung đảo đến long trời lở đất.
Thu lại suy nghĩ của mình, Vân Hoàng thanh lãnh như nguyệt lên giường chìm vào giấc ngủ.
Tất nhiên, Du Nguyệt cả người đều bồn chồn.
Miệng vết thương đã được đắp thuốc nên không đau lắm, nhưng cảm giác tê ngứa rất khó chịu, bất quá Đông Sương ở bên cạnh nhìn cô chằm chằm, dặn dò mấy trăm lần không được chạm vào nước.
Vào buổi trưa.
Du Nguyệt đã tỉnh táo lại, tinh thần của cô cũng đã tốt hơn rất nhiều.
Cô ngồi trên ghế nhìn người trong gương, đồng tử co rút lại: "Đông Sương tỷ tỷ, tỷ thấy mặt ta có thể tốt lên không?"
Nhìn thấy cô như vậy, Đông Sương trong lòng cũng cảm thấy không vui, liền trấn an: Tiểu thư y thuật cao mình, nhất định sẽ giúp ngươi chữa lành khuôn mặt, ngươi yên tâm đi."
Du Nguyệt quay đi không khỏi nhìn hình ảnh kinh hãi trong gương, cúi đầu: "Tỷ không cần an ủi ta, trong lòng ta biết rõ vết thương rất sâu, cho dù Hoa Đà tái thế cũng sẽ không thể khôi phục hoàn mỹ như lúc ban đầu."
Đông Sương thở dài, cũng không dám nói thêm gì.
Tiểu thư đã nói qua vết thương trên mặt Du Nguyệt, vết dao rạch đến thấu xương, có nghĩa là nhặt được cái mạng cũng xem như may mắn, vết thương nếu có lành cũng sẽ để lại sẹo.
Nhưng, không ảnh hưởng toàn bộ.
Có thể dùng một chút phấn để che đi.
Du Nguyệt vặn vẹo chiếc khăn trong tay, lảo đảo trở lại trên giường, muốn khóc nhưng không dám khóc, vì sợ nước mắt chảy vào vết thương.
Trời nắng nóng, nhưng cô kéo chăn bông qua khỏi đỉnh đầu, trong ổ chăn khó chịu cắn răng.
Đông Sương mở chăn bông ra, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, ngữ khí mang theo chút bất lực: "Du Nguyệt, tiểu thư nói vết thương không thể gặp gió, nhưng cũng không thể ngột ngạt, ngươi như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến vết thương, đến lúc đó lại phải làm phiền tiểu thư xem bệnh cho ngươi."
Du Nguyệt đột nhiên ôm lấy vòng eo Đông Sương, nghẹn ngào nói: "Đông Sương tỷ, sau này làm sao ta gặp người khác đây!"
“Ngươi bây giờ nên nghĩ tới kẻ thù của ngươi, chứ không phải ở đây tự oán thán chính mình.” Vân Hoàng từ bên ngoài tiến vào, nhìn chiếc khăn vải dính máu trên bàn nói với Đông Sương: “Đốt những thứ này đi, đừng để ai phát hiện. "
Nghe Vân Hoàng nói lời này, Du Nguyệt vội vàng buông Đông Sương ra, ôm hai chân của mình dựa vào thành giường, cả người thất thần: "Bà ta là quý phi, ta là nô tỳ, ta có thể làm gì để trả thù chứ?"
Vân Hoàng cười nhạt: "Quả thực, không thể dựa vào loại người chỉ biết trách trời thương dân như ngươi mà báo thù được."
"Người là quận chủ, người căn bản không hiểu được cảnh ngộ của ta ..." Du Nguyệt vùi đầu vào đầu gối.
Bước tới trước, Vân Hoàng kéo Du Nguyệt dậy, nheo mắt lại nói: "Ngươi chỉ biết ta là quận chủ, thì ngươi cũng nên biết cái danh quận chủ này là do ta dùng cả mạng sống của mình để đổi lấy, nếu như ngươi vẫn không biết sống chết, đừng trách ta bỏ rơi con cờ như ngươi! "
"Giao cho ta, ta sẽ đi xử lý!"
Ngay cửa Phòng, Ảnh Nhị phi thân xuống, nhận lấy số khăn vải từ trong tay Đông Sương.
Thình lình xuất hiện một tên nam tử khiến Du Nguyệt sợ tới mức nhảy dựng.
Có thể thấy thần sắc của Vân Hoàng không có vẻ gì là kinh ngạc, trong lòng cũng thoáng thả lỏng, cô ta nắm chặt tay: "Quận chủ yên tâm, nô tỳ sẽ không giống như ngày hôm nay nữa!"
“Ngươi có nhìn thấy khuôn mặt của nam nhân đó chưa?” Vân Hoàng ánh mắt hơi tối sầm lại.
Du Nguyệt sững sờ một lúc, sau khi suy nghĩ, cô mới nhận ra Vân Hoàng đang nói về gã nam nhân đã cùng Thư Quý Phi làm chuyện không đứng đắn: “ Nô tỳ thấy không rõ ràng lắm, nhưng dáng vẻ của hắn nô tỳ ghi tạc trong lòng. "
"Có lẽ là so với thị vệ vừa rồi thấp hơn một gang tay, bên cạnh giường có áo choàng gấm màu xanh lục, giọng nói rất êm tai, thoạt nhìn khoảng chừng hai mươi tuổi..."
Sau khi nghe xong, Vân Hoàng hỏi: "Gặp lại hắn, ngươi có thể nhận ra không?"
Du Nguyệt gật đầu khẳng định: "Có thể!"
Lúc này, trong phòng trở nên an tĩnh, Vân Hoàng nghĩ về tên nam nhân cùng Thư quý phi quan hệ bất chính ...
Có thể được Thư Quý Phi, một người đang hưởng hết vinh hoa phú quý coi trọng, kẻ này nhất định có chỗ hơn người, nhưng bà ta còn chưa thất sủng, tại sao phải làm loại chuyện phóng đãng như vậy sau lưng hoàng thượng.
Chẳng lẽ hoàng thượng thân thể không tốt như trước sao?
Vân Hoàng cúi đầu trầm tư một lúc.
Đúng lúc này, Đông Sương cùng với Ảnh Nhị từ bên ngoài bước vào: " Tiểu thư, mọi việc đã xử lý xong, nha hoàn của công chúa Trường Nhạc đang ở cửa, nói là muốn mời người đến dự tiệc."
"Lúc này nàng ta tới làm gì?"
Trong lòng biết rất rõ Trường Nhạc và nàng có quan hệ không tốt, đột nhiên lại mời nàng, là có chuyện gì.
"Thu dọn đồ đạc, chúng ta qua đó một chuyến."
Đông Sương liếc nhìn Du Nguyệt: "Vậy thì cô ấy ở đây một mình có ổn không?"
“Đi nói Tĩnh phi nương nương một tiếng, chỉ cần không cho ai vào là được.” Sau khi Vân Hoàng phân phó xong, liền nhìn về phía Ảnh Nhị: “Khi nào thì vương gia nhà ngươi trở lại kinh thành?
Ảnh Nhị khom người nói: “Cái này thuộc hạ không biết.”
Vân Hoàng khóe môi mấp máy: “ Vậy thì lúc này hắn đã đến Nguyệt thành rồi sao?"