Bên hồ nước.
Đoàn người lén lút, bước chân vội vàng.
Công công đè thấp giọng: "Động tác còn không nhanh lên, đừng lưu lại bất cứ dấu vết gì của thi thể!"
Hai tên tiểu thái giám cúi đầu khom lưng: "Công công, bảo đảm người khác sẽ không tra ra được chúng ta, dù sao cũng chỉ là một tiểu nha đầu, nương nương chúng ta nếu muốn gϊếŧ ả tại sao không tìm cớ trực tiếp gϊếŧ chết luôn đi?"
Cung nữ chỉ cần tùy tiện nói một câu đã có thể quyết định sinh tử, cần gì phải đợi đến ban đêm để vứt xác chứ?
"Chuyện của chủ tử nào đến phiên các ngươi quản!" Công công đảo mắt quanh hồ nước, phát hiện thi thể kia đã chìm xuống, lúc này mới ra lệnh cho mấy tên tiểu thái giám rời đi, nhưng khi ngước mắt lên lại nhìn thấy phòng của Tĩnh Phi ở cách đó không xa vẫn còn đang sáng đèn.
Trong lòng nhất thời rùng mình: “ Đi nhanh! Cùng ta trở về phục mệnh!”
Hai tiểu thái giám vội vã đi theo phía sau hắn.
Công công phía trước, bình tĩnh liếc qua hai tên tiểu thái giám, đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.
Vân Hoàng cùng Đông Sương ra khỏi phòng.
Liền nhìn thấy một bóng người nằm ngất xỉu dưới chân của Ảnh Nhị.
Bộ dạng trông giống như cung nữ hầu hạ, khuôn mặt đã bị hủy hoại đến không thể nhận ra, toàn thân đều là máu, cả người ướt đẫm, nước trên người vẫn còn đang nhỏ giọt không ngừng, không khó để có thể đoán ra người này vừa mới được đưa lên từ dưới hồ nước.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Vân Hoàng đã nheo con ngươi lại, nhận thấy Đông Sương phía sau động tác đã trở nên cứng đờ, nàng vươn tay vỗ nhẹ lên vai Đông Sương: "Ngươi sợ à?"
Đông Sương muốn lắc đầu nói không, nhưng cuối cùng nàng ấy vẫn không vượt qua được sự thật, vì vậy đã gật đầu: "Ừm."
Cung nữ này trên khuôn mặt đã không còn nguyên vẹn nữa, cũng không biết là ai đã dùng loại thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để róc đi lớp da mặt của nàng ta.
“Ngươi phải biết rằng đây chỉ là hình phạt cơ bản nhất trong cung.” Vân Hoàng ngước mắt liếc nhìn Đông Sương một cái, không nói nhiều lời, đi tới hỏi Ảnh Nhị: “Ngươi có thể nhìn ra là người của cung nào không? "
“Cung tiêu phòng.” Ảnh Nhị nhìn về phía tẩm cung của Thư quý phi, tận đáy lòng ngưỡng mộ kiến
thức của Vân Hoàng: “Thuộc hạ vừa rồi đã nhìn thấy Tôn công công, dưới trướng của Thư quý phi, dẫn người ném cô ta vào trong hồ nước, tạm thời vẫn chưa rõ nguyên nhân. "
Bình thường nữ tử nhìn thấy “thi thể" với khuôn mặt gớm ghiếc như vậy, trên cơ bản đều là thất kinh hồn vía, khá hơn một chút liền giống như Đông Sương, mặt mày tái nhợt.
Nhưng Vân Hoàng này ngược lại không có lấy nửa điểm kinh sợ.
Vân Hoàng ngồi xổm xuống, dò xét mạch đập cùng hơi thở: “ Cô ta vẫn chưa chết.”
Khí tức của người bên dưới tựa hồ như có như không.
“Đỡ đến phòng ta đi.”
Đông Sương kinh nghi bất định: “ Tiểu thư……”
Nếu đã là người do Thư Quý Phi ném ra ngoài, vạn nhất cô ta chết trong phòng của tiểu thư, thì tiểu thư nhất định sẽ gặp rắc rối!
Vân Hoàng chớp mắt trấn an nàng ấy: “Ta có thể cứu.”
Nghe vậy, Đông Sương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đi phía trước dẫn đường, còn Ảnh Nhị ôm người trực tiếp đi thẳng vào phòng của Vân Hoàng.
Sau khi đem người đặt lên trên giường, Ảnh Nhị liền lui ra, một lần nữa canh giữ ở bên ngoài.
Trước tiên vân Hoàng dùng kéo cắt bỏ y phục của cung nữ kia, sau đó kiểm tra xem cơ thể của cô ta có vết thương nào khác không, Đông Sương lo lắng đứng bên cạnh quan sát, nàng ấy cũng muốn giúp một tay nhưng không thể nào làm được, chỉ có thể đi thắp thêm vài ngọn đèn.
Đôi môi của cung nữ kia đã tái xanh một mảng, so với người chết không khác nhau là mấy.
Sau lưng còn có vô số vết roi chằng chịt, chồng chéo lên nhau.
“Đông Sương, đi lấy nước ấm mang lại đây.”
“Nô tỳ, đi ngay!”.
Nước ấm nhanh chóng được mang đến, Vân Hoàng lau sạch vết máu trên mặt và lưng của cung nữ, sau đó lập tức dùng kim châm để ổn định khí tức.
Âm thanh duy nhất còn sót lại trong phòng chính là tiếng giặt khăn vải của Đông Sương.
Mùi máu tanh xộc lên chóp mũi, dày đặc đến mức gần như nghẹt thở, nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Vân Hoàng, trái tim nàng ấy cũng nâng lên vài nhịp.
Muốn hỏi, nhưng không dám quấy rầy đến Vân Hoàng.
Không biết đã qua bao lâu, Vân Hoàng thu kim châm lại, rửa sạch tay, dùng khăn lau mồ hôi trên trán: "Lọ màu xanh lục trên bàn lau vết thương trên người cô ta, lọ màu đỏ thì cho cô ta uống, còn lọ màu trắng là cao Ngọc Cơ dùng để bôi lên mặt. "
Đông Sương vội vàng viết ra giấy, rồi cẩn thận sờ soạng tìm những lọ dược đó.
"Chỉ cần lấy một loại dược tốt và đắp cho cô ấy một chiếc chăn mỏng là được."
Lời nói vừa dứt, Vân Hoàng lại đi tới bàn viết đơn thuốc, lệnh cho Đông Sương ngày mai đến thái y viện dùng danh nghĩa của Tĩnh Phi để lấy thuốc.
Nàng bận việc đến quá nửa đêm, cung nữ trên giường thân thể mới bắt đầu ấm áp trở lại.
Làm Đông Sương lo lắng hãi hùng, tim như muốn rơi xuống đất.
“Tiểu thư, vừa rồi ngón tay của cô ta dường như đã nhúc nhích!”
Vân Hoàng đặt y thư trong tay xuống, đi tới mở mí mắt cung nữ ra, thấy không có gì khác thường, liền nói: "Một lát nữa sẽ tỉnh lại."
Đông Sương vui mừng nói: “ Tiểu thư thật đúng là thần y!”
“Khụ khụ ——”
Người trên giường đột nhiên ho khan ra tiếng, khóe miệng chảy ra một tia máu đen, Đông Sương vội vàng lấy khăn lau sạch.
Một lúc sau, cung nữ mở mắt ra, giọng nói khàn khàn khó nghe: "Nương nương, đừng gϊếŧ ta, ta hứa sẽ không nói lung tung, ta..."
Đôi tay điên cuồng huơ loạn trên không trung, thân thể cô ta co rúm lại.
Ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi.
Vân Hoàng liếc mắt một cái: “Ngươi tên là gì?”
Nghe được giọng nói xa lạ, cung nữ phát giác ra khung cảnh xung quanh hoàn toàn lạ lẫm, cô ta run rẩy quan sát Vân Hoàng, thất thần nói: "Nô tỳ Du Nguyệt, người có phải là ... Tây Hà quận chủ không? Đây là đâu, ta không phải chết rồi sao?"
Trong cơn mê, cô ta cảm thấy nước hồ băng giá đang bao bọc lấy mình, phủ lấy toàn bộ khoang mũi và cổ họng.
Cô ta rõ ràng cảm giác được cái chết cách mình không còn xa nữa, tay chân lại bị trói, làm sao có thể cứu được.
Toàn thân đau đớn làm cho đáy lòng của Du Nguyệt run lên, xem ra trước đó cũng không phải cô ta đang nằm mơ, cô ta thật sự chưa chết, được Quận chủ Tây Hà, người nổi danh mấy hôm nay cứu giúp!
"Du Nguyệt?"
Vân Hoàng con ngươi híp lại, nghĩ đến thị vệ lãnh cung Du Thái, hai người này chẳng lẽ là huynh muội?
Đúng rồi, Du Thái khi trở thành đại tướng quân, thực sự đã nghe nói hắn có một người muội muội, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì cô ta lại chết.
“Nô tỳ là!” Du Nguyệt chật vật muốn đứng dậy, nhưng toàn thân không còn chút sức lực.
Vân Hoàng xua tay: “Không cần đứng lên, ta không muốn lại phải thi châm cho ngươi, ngươi cứ nằm đi.”
Du Nguyệt được Đông Sương đỡ nằm xuống, cánh tay chậm rãi nâng lên, sờ vết thương trên mặt: "Đa tạ quận chủ đã cứu nô tỳ, nô tỳ không có gì báo đáp, về sau nguyện làm trâu làm ngựa cho quận chủ, có chết cũng không từ nan! "
Nhìn tiểu cô nương này bất quá cũng chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, sắc mặt lại rất nghiêm túc.
Bộ dáng hiên ngang lẫm liệt giống hệt Du Thái sau khi thành danh.
“Nếu ngươi thật sự muốn cảm tạ, thì hãy đem tất cả chuyện của tối nay, một chữ cũng không bỏ sót nói hết cho ta biết.” Vân Hoàng giọng nói nhàn nhạt, nhưng khi rơi vào người Du Nguyệt thật sự là lạnh thấu xương: “Ta không thích nghe những lời nói dối.”
Im lặng hồi lâu.
Nội tâm tựa hồ rối rắm như tơ, Du Nguyệt cắn khóe môi đến rướm máu, sau đó cô run rẩy mở mắt nhìn về phía Đông Sương.
Vân Hoàng liền nói: “Nàng là tâm phúc của ta.”
Đông Sương hốc mắt nóng lên, càng thêm tất cung tất kính đứng ở bên cạnh.
Du Nguyệt đôi mắt nhắm nghiền lại, giọng nói nghẹn ngào tựa như chứa đầy cát: “Quận chủ, nô tỳ nhìn thấy Thư quý phi tẩm thêm dược liệu có thể làm cho nam nhân hưng phấn, Hoàng Thượng rõ ràng thân thể không tốt, nhưng trong phòng Thư Quý Phi lại sinh tinh mãnh hổ, làm Hoàng Thượng lưu luyến quên cả lối về.”
Nói tới đây, Đông Sương cùng Du Nguyệt gương mặt đều có chút hồng nhuận.
Dù sao bọn họ cũng là cô nương chưa đến tuổi cập kê.
Nhưng Vân Hoàng ánh mắt lại là trầm xuống, trực tiếp nhìn về phía Du Nguyệt, lạnh lùng nói: “Du nguyệt, ta nói rồi, ta không thích nghe lời nói dối!”