- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Trùng Sinh Chi Đích Nữ Độc Hậu
- Chương 40: Ôm vào lòng
Trùng Sinh Chi Đích Nữ Độc Hậu
Chương 40: Ôm vào lòng
Yến Cửu Tiêu ôm chặt lấy thân thể nàng, ngay cả y phục của hắn cũng đều bị ướt đẫm.
Nhận thấy được khoảng cách giữa cả hai càng lúc càng gần, Vân Hoàng duỗi tay ra chống đỡ giữa hai người, ngăn ra một khoảng, trong lúc lơ đễnh, mặt mày đều nhuốm chút tức giận.
Khi nàng rũ mắt xuống, mọi cử động của nàng dù là nhỏ nhất thì Yến Cửu Tiêu cũng đều thu hết vào tầm mắt.
Chỉ với một động tác Yến Cửu Tiêu đã vòng tay qua người nàng kéo nàng đến trước ngực hắn, bàn tay của nàng cũng theo quán tính mà trượt đi, chẳng mấy chốc cả người Vân Hoàng đều nhào vào trong lòng ngực hắn!
“A Vũ, nếu như ngươi run tay, thì nên ôm bổn vương cho chắc vào.” Giọng nói của Yến Cửu Tiêu ẩn chứa ý cười, phá chút châm chọc.
Nhiệt khí từ bên ngoài vạt áo tràn vào, khiến Vân Hoàng nghiến răng nghiến lợi, nàng ở phía dưới lớp áo choàng ngẩng đầu lên trừng mắt với hắn: "Ngươi cố ý!"
Nói rồi, nàng liền chuẩn bị đứng dậy.
“Vương gia!”
Nghe thấy âm thanh, Vân Hoàng vội giữ nguyên tư thế không dám nhúc nhích, vì sợ người bên dưới phát hiện ra manh mối, đến lúc đó cho dù nàng có nói bao nhiêu lời biện bạch cũng vô dụng.
“Chuyện gì?” Yến Cửu Tiêu giọng nói nhàn nhạt, sắc mặt tối sầm.
Vũ Văn Cứ đứng ở phía dưới, ngẩng đầu nhìn về phía Yến Cửu Tiêu, gương mặt kia của hắn vô cùng khuynh quốc khuynh thành, đôi môi hồng nhuận, nhìn giống như đã được điểm tô kỹ lưỡng: "Ngài có thấy Tây Hà quận chủ không?”
Quả nhiên là tới tìm nàng ta!
Yến Cửu Tiêu nhắm mắt lại, dường như đang suy nghĩ gì đó, rồi lại khẽ mở mắt ra: “Không thấy.”
“Đa tạ Vương gia!” Vũ Văn Cứ cũng không biết nên cảm tạ cái gì, liền mang theo người lập tức rời đi.
Trong hoàng cung nội viện, hầu như là không một ai có quan hệ quá thân thiết với Yến Cửu Tiêu, hắn ta cũng không ngoại lệ, có thể không trêu chọc liền tận lực không trêu chọc.
“Lạch cạch ——”
Khi vừa tới cổng sân, Vũ Văn Cứ xoay người lại, nghi ngờ liếc về phía phát ra âm thanh.
Viên ngói rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh.
Mà Yến Cửu Tiêu thì vẫn như cũ thản nhiên tự đắc ngồi trên mái hiên, khóe miệng nhếch lên: “Thái Tử điện hạ còn có chuyện gì sao?”
Vũ Văn Cứ ánh mắt đảo qua Yến Cửu Tiêu và nhanh chóng đi đến, viên ngói trên mái hiên một lần nữa rơi xuống.
Một lúc sau, hắn ta mới thấp giọng nói: "Vương gia, đã quấy rầy rồi, cáo từ.”
Đợi sau khi đám người đó tất cả đều lui ra ngoài, Yến Cửu Tiêu mới nhấc eo Vân Hoàng bế lên, xoay người tiến vào trong phòng, hắn ngồi trên ghế, Vân Hoàng cởϊ áσ choàng đứng ở cách đó không xa.
Chỉ có hai người, yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Vân Hoàng đem áo choàng đưa qua: “Ta rời đi trước, Vương gia, ngài hãy bảo trọng.”
Yến Cửu Tiêu nhìn nàng một cái, không tiếp.
“ Bẩn, mau giặt sạch sẽ.”
Nghe vậy, Vân Hoàng bình tĩnh, đem áo choàng gấp lại và nhét gọn gàng vào ống tay áo của mình, sau đó nàng mở hé cửa nhìn ra bên ngoài, xác định bên ngoài không có ai liền vội vã rời đi.
“Vương gia, Nguyệt thành có tin khẩn cấp!”
Ảnh Nhị không biết từ đâu xuất hiện, quỳ trên mặt đất, hai tay dâng lên bức thư khẩn.
Nguyệt thành là thủ phủ của Trấn Bắc vương.
Yến Cửu Tiêu mở bức thư ra, trên đó chỉ viết có hai chữ, ánh mắt hắn liền chìm xuống: "Ảnh Nhất, ngươi cùng bổn vương trở về, Ảnh Nhị, ngươi ở lại đây để bảo vệ A Vũ."
Ảnh Nhị sắc mặt trầm xuống như đất: "Vương gia, ngài không phải là muốn bỏ thuộc hạ ở lại đây đó chứ?"
Yến Cửu Tiêu liếc hắn một cái: "Nếu ngươi không bảo vệ tốt cho nàng ấy, thì ngươi không cần phải trở về Nguyệt thành nữa."
Nghe thử xem, ngài ấy đang nói cái gì kìa!
Không có lí do gì lại để một nhất đẳng ảnh vệ như hắn ở lại chỉ để bảo vệ một tiểu nha đầu không liên quan, cái này so với gϊếŧ chết hắn còn khó chịu hơn, nhưng lời của Vương gia, hắn không dám cãi lại.
Ảnh Nhị nhìn về phía gương mặt khoe khoang đắc ý của Ảnh Nhất, hận không thể xông lên tát hắn ta một cái.
"Thuộc hạ tuân mệnh, nhất định sẽ làm tốt chuyện Vương gia giao phó !”
Yến Cửu Tiêu sắc mặt bất biến: “Đi lấy thường phục mang đến cho bổn vương.”
Vừa dứt lời, đã nhìn thấy Ảnh Nhị đang cởi bỏ y phục, Yến Cửu Tiêu lạnh lùng liếc qua, lộ rõ
vẻ chán ghét.
Không lâu sau, Ảnh Nhị lấy một bộ thường phục mới, cung kính đưa cho hắn.
Trở lại cung của mình, Vân Hoàng tắm rửa, sau đó thay y phục.
Lúc đi ra ngoài đã thấy Đông Sương đứng đợi ở cửa phòng, hai mắt đỏ hoe, không khỏi kêu lên: " Tiểu thư, người không sao là tốt rồi."
Vân Hoàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt của Đông Sương: "Sao ngươi lại khóc, ngươi không khoẻ à?"
Đông Sương muốn ôm lấy Vân Hoàng nhưng lại không dám, cánh tay run rẩy: " Ưm, tiểu thư không sao là nô tỳ yên tâm rồi!"
Mới vừa rồi ở bên kia tìm nửa ngày vẫn không tìm thấy người, Đông Sương sợ tới mức hồn bay phách lạc.
Liền sợ Vân Hoàng thật sự xảy ra chuyện.
Sau khi Vân Hoàng an ủi Đông Sương, nàng liền đến cung của Tĩnh Phi để dùng bữa tối, chưa kịp ngồi ấm ghế thì đã nhìn thấy Trường Nhạc vô cùng lo lắng từ bên ngoài vội vàng tiến vào.
Tĩnh Phi đưa mắt ra hiệu cho cung nữ: “Công chúa tới rồi, mau lấy thêm một bộ chén đũa.”
“Không cần!” Trường Nhạc nhíu mày, rất không tự nhiên mà nhìn Vân Hoàng, thấp giọng nói: “Bổn công chúa đến đây là để nói chuyện với nàng ta……”
Vân Hoàng buông chén đũa, từ ghế dựa đứng dậy: “Công chúa muốn cùng ta nói chuyện gì?”
Trường Nhạc cau mày, bất đắc dĩ nói: "Không có chuyện gì, bổn công chúa tới đây chỉ là muốn nói cho ngươi biết, cho dù ngươi để người khác cứu bổn công chúa trước, thì bổn công chúa cũng sẽ không thấy cảm kích, ngươi bớt giở trò tâm cơ đi, tất cả thủ đoạn của ngươi bổn công chúa sớm đã nhìn thấu hết rồi! "
Vân hoàng hơi kinh ngạc nhướng mắt lên.
Vị công chúa này, có vẻ như là lương thiện và đơn thuần hơn so với ấn tượng của nàng, không độc ác giống như trong trí nhớ....
“ Ừm, Tây Hà đã rõ.” Vân hoàng gật đầu, đem tâm trạng khó xử của Trường Nhạc thu hết vào đáy mắt.
Trường Nhạc hừ lạnh một tiếng, cố ý cất cao giọng nói, sợ người khác nhìn ra tính cách kiêu căng ngạo mạn của mình: “Đã rõ thì tốt, Tĩnh Phi cùng với nàng ta từ từ dùng bữa, bổn công chúa đi trước.”
“Công chúa đi thong thả!”
Chờ sau khi Trường Nhạc rời đi, Tĩnh phi một lần nữa lại cầm đũa lên.
Tĩnh Phi cũng có nghe nói qua một chút về chuyện hai người rơi xuống nước, nhưng bà ta không biết rõ nội tình: "Vị công chúa này của chúng ta đã thay đổi tính tình rồi sao?"
Vân Hoàng khóe miệng nhếch một cái, không lên tiếng cũng không phủ nhận.
Chỉ là cảm thấy vào lúc này Trường Nhạc còn có thể thay đổi, điều đó cũng không tính là quá tệ.
“Nương nương, về phía Thư Quý Phi, ta hy vọng ngươi có thể giống như trước đây, đừng đối nghịch với bà ta, nếu không ngươi cũng chỉ là tự mua dây buộc mình mà thôi.” Vân Hoàng uống một hớp canh, cố ý liếc mắt nhìn về phía Tĩnh Phi, sắc mặt bà ta ngay lập tức trở nên tái nhợt.
Tĩnh Phi ho khan: “Ngươi đã nói như vậy, ta đương nhiên sẽ không động thủ.”
Vốn dĩ bà ta muốn bắt đầu ra tay từ chỗ Trường Nhạc, sau đó hất nước bẩn vào Hoàng hậu khiến cho Hoàng hậu và Thư Quý Phi đấu đá lẫn nhau, còn bà ta thì sẽ ngồi ở giữa làm ngư ông đắc lợi, nhưng thật không ngờ ý nghĩ này chỉ vừa mới chớm nở đã bị Vân Hoàng bắt được.
“Biết thì tốt.” Vân Hoàng đưa thêm một chén canh cho Tĩnh Phi.
Nhìn chén canh, Tĩnh Phi trầm mặc một lúc sau đó mới uống một hơi cạn sạch trước mặt Vân Hoàng: " Tây Hà, ta chính là không hiểu tại sao chúng ta không nhân cơ hội này kéo hoàng hậu xuống nước, đến lúc đó chúng ta hành sự cũng thuận tiện hơn, không phải sao? "
Hoàng Hậu tương đương với Thái Tử.
Thư Quý Phi tương đương với Tam điện hạ.
Khi hai người đấu đá lẫn nhau, thực lực cũng đều ngang nhau, cho nên nhất định sẽ đấu đến mức ngươi chết ta sống, đến lúc đó sẽ không có ai thèm nhìn chằm chằm vào tiểu điện hạ nữa.
Vân Hoàng khẽ liếc mắt nhìn Tĩnh Phi, xương cốt của Tĩnh Phi liền trở nên tê dại.
Đột nhiên, cảm thấy có thứ gì đó nhảy vào trong đầu, trái tim của Tĩnh Phi cũng giật thót lên.
“Nương nương, ngươi cho rằng bản thân có năng lực để rút lui hoàn toàn khỏi cuộc tranh đấu giữa hai gia tộc, hay là ngươi cho rằng tiểu điện hạ mới ra đời đã có rất nhiều thần tử ủng hộ?” Vân Hoàng hỏi.
“Ta……” Tĩnh Phi há miệng thở dốc, nói không nên lời.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tĩnh Phi, Vân Hoàng cười lạnh: "Tĩnh Phi nương nương, ta hy vọng ngươi đừng mãi ngu xuẩn như vậy, nếu không, đợi đến lúc tiểu điện hạ thật sự mất đi tánh mạng thì cũng đừng đến trước mặt ta khóc lóc kể lể !"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Trùng Sinh Chi Đích Nữ Độc Hậu
- Chương 40: Ôm vào lòng