Khóe mắt đảo nhìn qua một cái, Vân Hoàng liền lặn sâu xuống đáy hồ.
Nàng lấy một nhánh thủy thảo từ trên mỏm đá và buộc nó vào cổ chân của Trường Nhạc để ngụy tạo cho việc vừa rồi nàng đã kéo cổ chân của Trường Nhạc.
Trên bờ, tình cảnh hỗn loạn vô cùng.
“Mau cứu công chúa, công chúa không biết bơi!” Cung nữ bên cạnh Trường Nhạc hét loạn cả lên, không ngừng gọi người, ả ta chỉ hận không thể tự mình nhảy xuống cứu.
Rất nhiều thái giám nghe tiếng kêu cứu đã lao tới, vội vàng nhảy vào trong hồ.
“Đùng ——”
Bọt nước bắn tung tóe khắp nơi, âm thanh ồn ào, Đông Sương cũng gấp đến độ không đứng yên được, nếu nàng ấy biết bơi cũng đã sớm nhảy xuống để cứu Vân Hoàng.
Tiểu thư nhất định sẽ không có chuyện gì đâu!
Dưới hồ, Vân Hoàng nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện đang diễn ra bên trên, nàng liền hít một hơi rồi lại lặn xuống, dòng nước đυ.c ngầu, chỉ có thể nhìn thấy khoảng cách ở mười bước gần đó.
Vân Hoàng bơi đến bên cạnh Trường Nhạc, giả vờ bày ra ánh mắt yếu ớt thất thường để cho người khác nhìn thấy nàng có dấu hiệu đuối nước, nhưng đột nhiên lại phát hiện một ánh mắt lạnh như băng, đôi môi đỏ mọng, người nọ đang vội vã bơi về phía nàng.
Là một nam nhân!
Ý thức được điều này, Vân Hoàng bất ngờ tiến lại gần Trường Nhạc, không chút biến sắc, khẽ đẩy Trường Nhạc về phía người nam nhân kia.
Trường Nhạc đang bị đuối nước vừa nhìn thấy người nam nhân kia liền nhào lên người hắn, tựa như nắm được sợi rơm cứu mạng, nam nhân kia căn bản không thể nào kéo nàng ta ra được, tay chân nàng ta gắt gao bám chặt lấy cơ thể của hắn, miệng không ngừng phun ra bọt nước.
Người nam nhân kia muốn bơi về phía Vân Hoàng, nhưng trên người lại bị Trường Nhạc dính chặt như sam, hắn ta không cách nào di chuyển được.
“Bá ——”
Người nam nhân kia phá vỡ mặt nước, trực tiếp bay thẳng về phía bờ, đẩy Trường Nhạc lên các bậc thang, rồi lại lần nữa lặn xuống đáy hồ để tìm kiếm bóng dáng của Vân Hoàng.
Nhưng dưới đáy hồ, không có một bóng người nào!
Sắc mặt nam nhân kia bỗng nhiên trở nên ảm đạm.
Người đâu rồi!
Lúc đó ở hạ lưu, Vân Hoàng đã bơi ra khỏi hồ nước, nằm trên bậc đá thở dốc mấy hơi, nước từ trên người chảy xuống bậc thềm, quần áo bởi vì bị ướt nên cũng dính chặt vào người nàng.
Bao bọc lấy thân thể lả lướt, mê hoặc của nàng.
Vân hoàng đang sửa sang tóc tai, chỉnh lại y phục, nhưng thấy một bóng người mơ hồ phản chiếu trên mặt nước.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn lêи đỉиɦ hòn non bộ.
Thiên Tuế Tuế nhìn nàng, lười biếng nheo mắt lại, móng vuốt đặt ở trên miệng ngáp một hơi, thè lưỡi với nàng, sau đó kêu lên một tiếng rõ ràng.
Sủng vật ở đây, liệu chủ nhân của nó có gần chỗ này không?
Tầm mắt Vân Hoàng liên tục đảo quanh bốn phía, một góc cũng không bỏ sót.
“Không lẽ là ——”
Quả nhiên như vậy! Vân Hoàng nhắm mắt thật sâu, nhìn lên mái hiên của vũ lâu.
Bên kia, Yến Cửu Tiêu dưới thân lót một tấm thảm, cả người đều tựa trên đó, bên cạnh còn có hạt dưa và trái cây, hắn giống như một con mèo đang lười biếng cắn tách vỏ hạt dưa.
Vân Hoàng liền hành lễ: “Bái kiến Vương gia.”
“Lên đi.” Yến Cửu Tiêu nhếch môi nhìn nàng.
Mặc dù nàng có kinh nghiệm đơn đả độc đấu, nhưng khinh công thì thật sự không biết, nàng phải làm cách nào mới có thể lên được mái hiên?
Thiên Tuế Tuế đảo mắt, nhìn về phía Vân Hoàng kêu to và chỉ chỉ móng vuốt của mình sang bên cạnh.
Vân Hoàng thuận mắt nhìn theo móng vuốt của nó, bên kia vừa hay có một cái thang gỗ, nàng nhanh chóng vắt khô nước trên những góc váy, sau đó cuộn lại thành vòng tròn, nắm chắc thang gỗ, từng bước leo lên.
Khi nàng vừa mới chạm tới mái hiên, Thiên Tuế Tuế đã nhảy thót lên, trực tiếp đi đến bên cạnh Yến Cửu Tiêu.
Thiên Tuế Tuế ngậm lấy quả nho đi sang bên cạnh để ăn.
Sau khi lên đến nơi, Thiên Tuế Tuế rất là hiểu chuyện nhường đường cho nàng, trên người Vân Hoàng ướt sũng, nước trên y phục vẫn còn đang nhỏ xuống từng giọt, nàng đứng cách đó vài bước.
Ánh mắt Yến Cửu Tiêu dừng lại trên người nàng.
Một lúc lâu sau, hắn mới cầm quả long nhãn lên và hỏi nàng: "Ăn không?"
Vân Hoàng lắc đầu, nàng vẫn còn đang ở trong tình cảnh này, nên không có tâm trí để ăn.
Yến Cửu Tiêu nghĩ đến đó, liền thay đổi thành hạt dưa: “Tách vỏ cho bổn vương ——”
Gió nổi lên, Vân Hoàng lạnh đến mức cả người co rúm lại.
Nàng tiến lên vài bước, khuỵu gối ngồi xuống, nhận lấy hạt dưa từ trong tay Yến Cửu Tiêu, tách từng hạt một, nàng dùng đôi tay ngọc trắng nõn của mình tẩn mẩn mà tách.
Yến Cửu Tiêu một tay chống đỡ thân thể, tay còn lại thì lắc lư những chiếc tua trên eo: “Rơi xuống nước ở đằng kia, sao lại bơi qua chỗ này?”
“Bên này ít người.”
“Ngươi đúng thật là biết rất rõ về hoàng cung nội viện.” Yến Cửu Tiêu đánh giá nàng một hồi.
Vân Hoàng hai mắt híp lại, nàng làm sao có thể không biết chứ, dù sao kiếp trước nàng cũng đã từng là hoàng hậu mà: "Mấy ngày nay ta đi dạo quanh chỗ này, nên cũng biết được một chút."
Nghe thấy câu trả lời của nàng, Yến Cửu Tiêu khẽ cười một tiếng rồi nhìn sang chỗ khác: "Ngươi có biết người muốn cứu ngươi là ai không?"
Vân Hoàng trầm mặc một lúc, rồi nói: “Biết, Thái Tử Vũ Văn Cứ.”
Dứt lời, nàng đem hạt dưa đã bóc bỏ đưa cho hắn : “Vương gia, mời dùng.”
Yến Cửu Tiêu lấy một hạt dưa trong lòng bàn tay của nàng ném vào trong miệng, trên môi dường như vẫn còn lưu lại hương thơm: “Xem ra ngươi đối với hoàng gia còn hiểu rõ hơn cả bổn vương, đúng là tốn không ít công sức nhỉ? Ngươi là người của vị điện hạ nào?
Vân Hoàng mím môi: “Ai cũng đều không phải.”
khóe miệng Yến Cửu Tiêu cong lên, vươn người tới vuốt ve những sợi tóc rũ rượi của nàng, ngữ điệu ám muội sâu thẳm: “Ngươi nói dối hết lần này đến lần khác giống như một kẻ lừa gạt, ngươi nói xem, bổn vương có nên tin ngươi hay không? Nếu có, thì nên tin lời nào của người?”
Tin lời nào cũng đâu đến lượt nàng quyết định, Vân Hoàng gật đầu, cười ôn nhu: “Vương gia, trong lòng ngài không phải hiểu rất rõ sao?”
Đem vấn đề một lần nữa vứt cho Yến Cửu Tiêu mới là đáp án tốt nhất.
Yến Cửu Tiêu hạ tay xuống, xoa dịu cảm giác châm chích trên những đầu ngón tay, mặt lại kề sát vào nàng, mỗi lúc một gần hơn: "Ngươi đã lừa gạt bao nhiêu người rồi?"
Vân Hoàng cúi đầu ho khan một tiếng, trong lòng có cảm giác khô khốc.
“Không đếm được.” Nàng thấp giọng đáp.
Sự ướŧ áŧ ập vào trước mặt, Yến Cửu Tiêu cởi bỏ áo choàng khoác lên vai Vân Hoàng, thấy nàng muốn cởi ra, khóe môi hắn không khỏi nhếch lên.
“Nếu không muốn khoác, thì hiện tại bổn vương cũng có thể gọi người đến xem ngươi cùng với ta……”
“Không cần!” Lời nói còn chưa dứt, đã bị Vân Hoàng vội vàng cắt ngang: “Tây Hà chỉ là không muốn làm bẩn y phục của Vương gia mà thôi, không có ý gì khác.”
Đáy lòng Vân Hoàng dâng lên một cổ buồn bực.
Xoay người liền xoa dưới cằm, thứ cảm giác châm chích từ từ biến mất, chỉ có chút tê dại.
“Nam Tân Cương quả thật sẽ có người đến.” Yến Cửu Tiêu đột nhiên lên tiếng, sau đó chậm rãi bóc quả nho cho vào trong miệng: “Hơn nữa thân phận của người này còn không thấp.”
“Tạ vương gia nhắc nhở.”
Yến Cửu Tiêu nhướng mày, mê hoặc tùy ý: “Kỳ thật ngươi cũng không cần bổn vương phải nhắc nhở.”
Tuy không biết tin tức của Vân Hoàng đến từ đâu, nhưng Yến Cửu Tiêu cũng không thấy ngạc nhiên, vì nàng ấy đã vượt qua tất cả nữ nhân trong cung yến và có được vị trí quận chủ, chứng tỏ thực lực của nàng ấy không thể xem thường.
Sau khi kiểm tra, hắn đã có thể xác nhận Vân Hoàng không thuộc bất kỳ phe nào trong số các hoàng tử Tây Tấn.
Cũng chắc chắn rằng Vân Hoàng và Trường Nhạc có thù oán.
Không, khả năng cao hơn, đó là nàng ấy và Vũ Văn Hằng có thâm cừu đại hận ——
Yến Cửu Tiêu đột nhiên kéo Vân Hoàng vào trong lòng ngực, vòng tay qua eo nàng.
Vân Hoàng giật mình hoảng sợ, ở trong lòng ngực hắn không dám nhúc nhích, chỉ có thể cảm nhận được thứ cảm giác châm chích dày đặc, nàng khẽ nhíu mày: “Vương gia, xin ngài buông ta ra!”
“Vân hoàng?” Yến Cửu Tiêu đột nhiên gọi, dừng một chút, lại hỏi: “ Không có danh tự?”
Vân Hoàng mím môi, vô cùng cảnh giác: “Chưa có.”
“Vũ.” Yến Cửu Tiêu có vẻ rất hài lòng, đem áo choàng bao bọc lấy thân thể Vân Hoàng, sau đó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, mỉm cười: “ Sau này bổn vương sẽ gọi ngươi là A Vũ.”
Vân Hoàng vùng vẫy, cố thoát ra khỏi vòng tay của hắn.
Yến Cửu Tiêu liếc mắt nhìn dưới mái hiên, đem nàng ghì chặt trong lòng, chế nhạo: "Nếu không muốn bị kẻ khác nhìn thấy thì tốt hơn hết là đừng nhúc nhích."
Bên dưới, có một số đội ngũ thái giám cung nữ đang tiến về phía bên này.
Còn không ngừng kêu gọi ầm ĩ.
Vân Hoàng từ trong vạt áo để lộ ra đôi mắt, nhìn xuống, đáy lòng kinh ngạc:“Vương gia, mau cho ta xuống!”