Tại cổng vòm, Đông Sương tức giận cắn chặt răng, nếu không có Vân Hoàng ở ngay bên cạnh, thì nàng ấy đã sớm xông lên biện giải, nàng ấy thấp giọng nói: “Tiểu thư, bọn họ đúng là khinh người quá đáng! Ở sau lưng bôi nhọ thanh danh của người.”
Vân hoàng giấu đi vẻ kỳ quái trong mắt, sửa sửa tay áo: “Miệng là ở trên người bọn họ, nếu muốn bọn họ ngừng nói bậy, chỉ có biện pháp duy nhất chính là rút đầu lưỡi ra, nhưng mà, chúng ta có thể làm như vậy sao?”
Đông Sương không nghĩ tới Vân Hoàng sẽ nói một câu như vậy, đứng tại chỗ sửng sốt một lúc.
Rút đầu lưỡi công chúa cùng chư vị chi nữ đại thần, liệu có được không?
Đương nhiên là không được rồi!
Đông Sương sắc mặt nghiêm nghị, đi theo phía sau Vân Hoàng vào Ngự Hoa Viên, không dám buông lỏng chút nào, vì sợ sẽ thật sự xảy ra chuyện, đến lúc đó nhất định không có kết cục gì tốt, địa vị của Quận Chủ và công chúa, dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được kết quả.
“Công chúa cũng thật là có nhã hứng, cư nhiên nhắc tới Tây Hà.” Giọng nói của Vân Hoàng cực kỳ du dương, thản nhiên bước đến trước mặt Trường Nhạc : “Không biết Tây Hà từ khi nào đã đắc tội công chúa, để công chúa phải tốn công sức đi tung tin đồn thất thiệt thế này.”
Vân Hoàng cong khóe miệng, nhìn không ra vẻ giận dữ trên khuôn mặt.
Vẻ mặt những người đang nghị luận ở đó rất kinh ngạc, bọn họ đều biết Trường Nhạc là công chúa được Thư Quý Phi chiều chuộng, bọn họ thà đắc tội hoàng tử còn hơn đắc tội nàng ta, nhưng Vân Hoàng này không những đắc tội nàng ta, hiện tại còn không sợ chết lại cùng Trường Nhạc vạch mặt nhau.
Điều này đối với nàng có ích lợi gì chứ?
Bất quá cũng chỉ là một thần nữ vừa được phong làm Quận Chủ mà thôi, thật là kiêu ngạo, không biết thân phận của mình!
Trường Nhạc lạnh mặt: “Bổn công chúa thích nói cái gì liền nói cái đó, không tới phiên ngươi quản, còn nữa, ai có thể chứng minh những gì bổn công chúa nói chính là lời đồn, những cái đó đều là sự thật, ngươi không cần phải tranh cãi với ta! Vân Hoàng, ngươi đúng là không biết xấu hổ!”
Nàng ta vốn dĩ có quan hệ tốt với Vân Thanh nên đương nhiên sẽ không thích Vân Hoàng.
Hơn nữa, ngày đó Vân Hoàng căn bản không quan tâm đến thể diện của công chúa, ở trước mặt nhiều người như vậy khiến nàng ta bẽ mặt, trong lòng nàng ta, sớm đã hận Vân Hoàng thấu xương!
Vân Hoàng trên mặt nở nụ cười, không có nửa điểm giận dữ: "Công chúa, người có biết mọi người đều phải chịu trách nhiệm về những gì họ đã nói hay không?"
“Cái này còn cần ngươi phải dạy cho bổn công chúa sao?” Trường Nhạc đem bất mãn toàn bộ viết hết trên mặt: “Hôn sự giữa ngươi và tam hoàng huynh, há có thể để cho ngươi nói giải trừ là giải trừ, ngươi đây là coi thường hoàng gia! Ngươi thật sự cho rằng Tưởng Quốc công phủ quyền thế ngập trời, thì phụ hoàng sẽ sợ sao!”
"Vẫn mong công chúa nói lời cẩn trọng!” Vân Hoàng nhấn mạnh âm điệu, nhưng sắc mặt không thay đổi.
Trường Nhạc châm chọc nói: “Cẩn trọng? Bổn công chúa nói đều là sự thật, Tĩnh Phi là do thái y cứu, nhưng ngươi lại giành hết công lao còn được phong làm Quận Chủ, hiện tại còn kiêu ngạo đến mức không đem bổn công chúa đặt vào trong mắt, ngay cả xách giày cho Thanh nhi ngươi cũng không xứng!”
“Công chúa, ta nhớ rõ lúc ấy công chúa cùng Hoàng Thượng đứng chung một chỗ nhìn các thái y quỳ gối ngoài cửa, một canh giờ sau, Tĩnh Phi mới bình an sinh hạ tiểu điện hạ, như thế nào mà khi đến miệng công chúa, lại biến thành ta giành hết công lao của thái y?”
Vân Hoàng tỏ vẻ vô cùng khó hiểu, vô cùng ngây thơ: "Khi đó, thái y và bà đỡ đều dập đầu tạ tội với Hoàng Thượng, bó tay không có biện pháp, nên Tây Hà mới vào cung để xin bắt mạch cho Tĩnh Phi nương nương, hơn nữa, Quận Chủ cũng do Hoàng Thượng đích thân phong cho ta, chẳng lẽ công chúa là đang cho rằng Hoàng Thượng không biết phân biệt đúng sai?"
“Vân Hoàng, bổn công chúa nói cho ngươi biết, cho dù ngươi có được phong làm Quận Chủ thì cũng chỉ là một cái hư danh!” Trường Nhạc hung hăng hét lên: “Còn chưa đến tuổi cập kê đã biết làm bà đỡ, thật là không biết xấu hổ!”
Trường Nhạc nhìn sắc mặt tươi cười của Vân Hoàng, không biết vì sao, nội tâm trở nên trống rỗng.
Nhớ lại những gì mình đã nói trước đó, gương mặt của Trường Nhạc thoáng chốc tái nhợt.
Lời nói bên trong của nàng có hố!
Tiện nhân dám cư nhiên đào hố chôn nàng ta, khiến nàng ta tự mình thừa nhận phụ hoàng không có năng lực phân biệt đúng sai, nếu truyền tới tai phụ hoàng, thì cho dù nàng ta có là nữ nhi được sủng ái nhất cũng không tránh khỏi bị trách phạt!
Vân Hoàng khẽ cười: “Cho dù Quận Chủ này chỉ là một cái hư danh, cũng là do đích thân Hoàng Thượng sắc phong, không tới phiên công chúa thuyết giáo, với lại, Thanh nhi mà người nói, là vân thanh sao? Nàng ấy là thứ muội của ta, từ xưa đích thứ đã khác, muốn xách giày cũng là nàng ấy làm cho ta.”
“Chẳng qua ta là một người tương đối thân hòa, trước nay đều đối xử tử tế với thứ muội, đương nhiên sẽ không để nàng ấy phải làm những loại chuyện dành cho hạ nhân như vậy.” Vân Hoàng nhìn khuôn mặt Trường Nhạc càng ngày càng trở nên méo mó, khóe miệng cong thành vòng cung.
Trường Nhạc trầm mặt xuống, đáy lòng hoảng loạn.
Kỳ thật, nàng ta cũng là một thứ nữ, cho nên Vân Hoàng nói điều này rõ ràng chính là đang ám chỉ nàng ta.
Nhưng mà, lần này đúng thật là Trường Nhạc nghĩ nhiều, Vân Hoàng căn bản không nghĩ như vậy.
Vân Hoàng thở dài: “Ai, ngày đó Thanh nhi dung túng nô tỳ phạm lỗi, hiện tại chắc là đang ở từ đường chịu phạt quỳ……”
Trường Nhạc bỗng chốc liếc nhìn Vân Hoàng, tức giận trừng mắt: “Nàng ấy bị phạt quỳ cũng là do ngươi hại! Nếu không phải ngươi từ đầu gây khó dễ, thì mọi chuyện cũng sẽ không nháo đến nông nỗi này, ngươi hiện tại còn ở đây giả mù sa mưa với bổn công chúa!”
Vân Hoàng đảo mắt nhìn qua vẻ mặt vô cùng tức giận của Trường Nhạc, phúc thân hành lễ: “Thanh nhi thật sự bị phạt quỳ? Cũng phải, dù sao cũng đã xảy ra chuyện lớn như vậy, tổ mẫu khẳng định sẽ phạt nàng ấy, nếu không khó có thể thuyết phục mọi người.”
“Ngươi đang ra vẻ với bổn công chúa!”
Trong khi hai người nói chuyện, mấy vị đại thần chi nữ ở bên cạnh cũng không hề nhàn rỗi, vì để lấy lòng Trường Nhạc không tiếc chút công sức nào.
“Quận Chủ, ngươi hà tất gì phải chống đối công chúa?”
Vân Hoàng nhìn sang người đang nói kia, thấy đó chính là đại cô nương của phủ doãn Nhạc gia, lần trước bởi vì sinh bệnh mà không tham gia cung yến: “Không biết Tây Hà đã chống đối công chúa chỗ nào? Chẳng lẽ nói thật cũng không được?”
Nhạc Thanh Yến trong lòng lộp bộp một tiếng.
Lần trước nàng ta chưa thấy qua năng lực của Vân Hoàng, nhưng lần này nàng ta quả thực đang đá vào tấm sắt.
“Ngươi nói năng lỗ mãng……”
Vân Hoàng nhẹ giọng nói: “Nhạc cô nương, ngươi có nguyện chịu trách nhiệm cho lời nói của mình không ?”
Nghĩ đến những cuộc đối thoại vừa rồi, sắc mặt Nhạc Thanh Yến trở nên trắng bệch sợ hãi, nàng ta không sợ đối mặt với Vân Hoàng, mà là sợ đối mặt với thế lực của hoàng gia, nếu thừa nhận những lời đó, chính là đang chứng tỏ hoàng đế không biết nhìn người.
Công chúa có thể nói điều đó, nhưng nàng ta có thể sao?
Đương nhiên không thể!
Dưới cái nhìn của Vân Hoàng, Nhạc Thanh Yến cúi đầu lui về phía sau Trường Nhạc, cuối cùng là phúc thân hành lễ: "Quận chủ, xin đừng trách tội, là do ta lỡ lời."
“Nhạc cô nương nhanh như vậy đã có thể hiểu được, quả nhiên rất thông minh, nhưng mà lần sau đừng làm việc ngoài khả năng.” Vân hoàng cười cười, biểu thị điều gì đó.
Nhìn nàng đang giáo huấn người khác trước mặt mình, Trường Nhạc tức giận run rẩy.
Thật đúng là tiện nhân, có thể thuận thế mà trèo lên cao!
Nàng ta xông lên, hung hăng đẩy mạnh vào người Vân Hoàng, cùng với một nụ cười đắc ý trên mặt.
“Phanh ——”
Âm thanh rơi xuống nước, người chết ngựa đổ.
Đông Sương sợ hãi kêu lên, hoảng sợ trước hành động của Trường Nhạc, vội vàng chạy đến chỗ đó: “ Tiểu thư!”
Vân Hoàng bị đẩy lùi về phía sau, nàng nhanh chóng dùng một tay nắm lấy, vừa lúc bắt được cổ tay Trường Nhạc, hai người cùng ngã vào hồ hoa, nước trong hồ lập tức tràn vào khoang mũi, dòng nước quấn lấy cả cơ thể.
Có lẽ đang là mùa hè, nên nước cũng không lạnh lắm.
Nhưng trích dẫn chính là sông đào để bảo hộ thành, sâu không thấy đáy.
Vân Hoàng bình tĩnh lại, nhìn Trường Nhạc đang không ngừng nhao nhao bên cạnh, vươn tay nắm lấy cổ chân Trường Nhạc, ánh mắt đột nhiên trở nên dữ tợn!
Trong lúc suy nghĩ miên man, nàng liền phát hiện ra Trường Nhạc đang bắt đầu giãy giụa và uống mấy ngụm nước.
“Cứu mạng!”
Vị công chúa này, không biết bơi ——
Vân Hoàng chìm vào trong nước, không nổi lên, mím chặt môi không cho nước ùa vào, chậm rãi trồi lên mặt nước hít vào một hơi, giả vờ bị sặc nước, huơ hai tay khiến cho nước văng ra tung toé: “Người đâu, mau cứu công chúa!”