Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trùng Sinh Chi Đích Nữ Độc Hậu

Chương 37: Thẹn quá hóa giận

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ảnh Nhị lập tức nhận thức được sự nguy hiểm, không dám nói thêm một chữ nào nữa.

Nhưng mà đêm hôm đi đánh ngất nữ tử nhà lành rồi mang về, tóm lại là không ổn, hơn nữa đây cũng là ở trong hoàng cung, đối phương còn là Quận Chủ vừa mới được thánh thượng phong tước.

Yến Cửu Tiêu liếc mắt nhìn hai người bọn họ: “Còn không mau cút ra ngoài?”

“Tuân mệnh, thuộc hạ sẽ đi ngay!” Ảnh Nhị túm cổ Ảnh Nhất, nhanh chóng rời khỏi phòng, chỉ có Thiên Tuế Tuế nằm ở trên giường của mỹ nhân nhắm mắt liếʍ móng vuốt, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu thoải mái.

Yến Cửu Tiêu liếc nhìn nó, Thiên Tuế Tuế lập tức cụp tai xuống, cuộn người lại thành một vòng tròn, bày ra bộ dáng ủy khuất.

Chủ nhân thật tàn bạo, đến cả âm thanh cũng không muốn cho tiểu thú phát ra!

——

Liên tiếp mấy ngày nay, Vân Hoàng đều tới lui trong tẩm cung của Tĩnh Phi, những nơi còn lại căn bản chưa hề đi qua, điều này khiến cho Tĩnh Phi rất kinh ngạc.

Nếu nàng đã tìm được lý do để lưu lại hoàng cung, thì tại sao không đi làm chính sự?

Nàng cư nhiên lại an phận ở chỗ này, qua qua lại lại để cho người khác nhìn thấy, thật giống như là Vân Hoàng đang giúp bà ta giải trừ dư độc, tâm tư của Tĩnh Phi chuyển động rất nhanh, nhìn về phía Vân Hoàng đang chậm rãi đi tới, theo sau nàng là Đông Sương, như thường lệ cầm một hòm thuốc.

Ngay khi Vân Hoàng mới vừa ngồi xuống, Tĩnh Phi đã yêu cầu tất cả những người khác rời khỏi cung điện.

Tĩnh Phi lấy khăn tay xoa xoa miệng: “Quận Chủ, ngươi lưu lại trong cung có mục đích gì, không bằng ngươi nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi.”

“Như thế nào, mới đó mà thiếu kiên nhẫn rồi sao?” Vân Hoàng nhướng mày.

Tĩnh Phi xấu hổ cười mỉa: “Không phải, chỉ là ta cảm thấy ngươi khẳng định có chuyện gì đó, dư độc trên người ta sớm đã được giải trừ, nhưng ngươi vẫn như cũ lui tới cung của ta, nếu nói không có lí do gì khác, thì ta không tin.”

Vân Hoàng thu hồi bàn tay đang xem mạch: “Người làm đại sự cần phải trầm ổn.”

“Cái này ta đương nhiên là biết.” Tĩnh Phi gật đầu, mặt mày tối sầm lại, nếu thiếu kiên nhẫn, thì bà ta cũng đã không leo lên được vị trí Tĩnh Phi này.

“Nương nương nếu như đã sốt ruột như vậy, thì hãy thay Tây Hà tìm một món đồ đi.”

Tĩnh Phi do dự một hồi, trực giác nói cho bà ta biết, đồ vật nàng muốn tìm nhất định không phải đồ vật tầm thường, vì vậy bà ta không khỏi lo lắng nuốt nước bọt.

Ý nghĩ vừa loé lên, Tĩnh Phi liền gật đầu đồng ý: “Không biết thứ ngươi muốn tìm là thứ gì?”

“Cụ thể là cái gì ta cũng không biết, nhưng mà không bao lâu nữa sẽ xuất hiện, đến lúc đó nương nương chỉ cần liếc mắt một cái nhất định là có thể nhận ra, đó chính là thứ mà ta muốn.” Vân Hoàng thu dọn gối đệm, bỏ lại vào trong hòm thuốc.

Nàng không có nói dối, đồ vật kia là cái gì, nàng cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết cuối cùng bị Vũ Văn hằng đoạt đi.

“Đó là vật sống hay là chết?” Tĩnh Phi nhíu mày.

Vân Hoàng trầm mắt: “Cống phẩm Nam Tân Cương ——”

Tĩnh Phi đột nhiên nâng mắt lên, có chút nghi hoặc: “ Cống phẩm Nam Tân Cương? Nhưng ta chưa từng nghe nói Nam Tân Cương có người trình lên cống phẩm, Quận Chủ, ngươi có phải là có nhầm lẫn gì rồi không, Nam Tân Cương nếu có người tiến vào Tây Tấn, ta sao có thể không biết?”

Nam Tân Cương trước giờ luôn thần bí, không giao tiếp với ngoại quốc.

Ngay cả mấy năm gần đây cũng đều không có sứ thần vào kinh, lấy đâu ra cống phẩm.

Nếu không phải biết tính tình của Vân Hoàng, Tĩnh Phi hẳn là sẽ cảm thấy Vân Hoàng đang giở trò với bà ta, nhưng nhìn sắc mặt Vân Hoàng, căn bản không giống như vậy.

“ Sứ thần Nam Tân Cương khoảng một tháng nữa sẽ vào kinh.” Vân Hoàng nhìn ra được sự nghi hoặc của Tĩnh Phi, nhưng cũng không nghĩ đến chuyện giải thích, mắt phượng khẽ nheo lại: “Đến lúc đó ngươi cứ hành sự thuận theo hoàn cảnh là được."

“ Quận Chủ, ngươi sẽ không thông đồng với địch phản quốc phải không?” Tĩnh Phi hỏi ra vấn đề này, phía sau lưng đều là mồ hôi lạnh, tội danh này chính là liên luỵ cửu tộc, nhưng nếu không phải thông đồng với địch phản quốc, làm sao Vân Hoàng biết được sứ thần Nam Tân Cương một tháng sau sẽ vào kinh!

Nghĩ đến đây, trái tim Tĩnh Phi giống như nhảy tới cổ họng.

Vân Hoàng đứng dậy, xuy thanh: “Ngươi cảm thấy ta là một kẻ nông nỗi ngốc nghếch? Vẫn là nói, ngươi xem ta giống như nữ tử khuê các bình thường mà đối đãi?”

Một lúc lâu sau, Tĩnh Phi cuối cùng cũng nhận ra Vân Hoàng đang chế nhạo mình, sắc mặt ửng đỏ lên: "Quận Chủ, là ta quá ngu xuẩn."

“Hãy làm tốt việc của ngươi, việc không nên quản thì đừng quản.” Vân Hoàng cầm hòm thuốc, bước ra ngoài: “Nương nương, nếu ngươi quá mức tò mò chính là đem tiểu điện hạ đẩy vào nguy hiểm, cho nên đừng chạm đến giới hạn của ta, ngươi cũng yên tâm, Tây Hà rất trân trọng sinh mạng.”

Mạng chỉ có một cái, nàng tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ như trước đây.

Tĩnh Phi nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, đột nhiên định thần lại, khăn tay gần như đã bị bóp nát.

“Nương nương?” Nhũ mẫu ôm tiểu điện hạ đang khóc tiến vào, đau đầu nói: “Điện hạ vẫn luôn khóc nháo không ngừng, hẳn là nhớ đến nương nương, nương nương mau nhìn ngài một cái.”

Tĩnh Phi liền tiếp nhận hài tử, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu điện hạ, dỗ dành một hồi quả nhiên không khóc nữa, Tĩnh Phi nhìn hắn hồi lâu, nghĩ đến lời nói của Vân Hoàng liền bắt đầu thất thần.

Vì hài tử của bà ta, nhất định phải sống sót!

Ngoài điện, Đông Sương cầm lấy hòm thuốc, đi theo phía sau Vân Hoàng, quan tâm nói: “Tiểu thư mệt mỏi sao? Nhìn sắc mặt của người không tốt lắm, có phải tối hôm qua nghỉ ngơi không được tốt, có cần trở về ngủ một lúc không?”

Vân Hoàng nhìn về phía ánh nắng trên bầu trời, dùng tay che ở trên trán: “Không cần, ngươi đem hòm thuốc cất đi, chúng ta đi dạo Ngự Hoa Viên một chút.”

Đông Sương lĩnh mệnh đi cất hòm thuốc.

Hai người vừa đến chỗ cổng vòm của Ngự Hoa Viên, liền nghe thấy một vài giọng nói đang nghị luận.

"Công chúa, người nói là thật sao? Vị Tây Hà Quận Chủ kia thật sự là chỉ có hư danh, hài tử của Tĩnh Phi nương nương không phải do ả cứu sao?" nữ tử mỉm cười.

Người bằng hữu ở đối diện liếc mắt nhìn nàng ta một cái: "Này mà người cũng hỏi sao, ả vốn dĩ chính là một mỹ nhân túi rơm nổi tiếng kinh thành, ta muốn nói, ả một chút cũng không xứng với tam điện hạ ngọc thụ lâm phong, loại như ả, tốt nhất cả đời cũng đừng nên gả ra ngoài!”

Một giọng nói khác phẫn nộ: “Muốn gả thì cũng phải gả cho cái loại ăn chơi trác táng, xấu xí, kinh tởm và không có con đường làm quan, công chúa người nói xem ta nói có đúng không?”

Nghe mấy người hùa theo xu nịnh, khiến Trường Nhạc rất là thoải mái, hừ lạnh nói: "Người như ả ta sao có thể xứng với tam hoàng huynh của bổn công chúa, lại còn muốn giải trừ hôn ước, nếu muốn giải trừ cũng phải do đích thân tam hoàng huynh của bổn công chúa lên tiếng, nào có chỗ cho ả nói!"

Dứt lời, liền nhìn thấy sắc mặt của mọi người biến đổi khác nhau.

Trường Nhạc cũng biết mình nói bậy, liền trừng mắt nhìn mấy người bọn họ: " Làm sao vậy, Bổn công chúa nói sai à? Nữ nhân đó không biết tốt xấu, còn muốn Tưởng Quốc Công phủ đích thân đến từ hôn, đúng thật là không đem mặt mũi hoàng gia để vào trong mắt!"

“Loại như ả, làm sao biết tới mặt mũi?” Trường Nhạc càng nói càng tức giận, l*иg ngực phập phồng lên xuống.

“Đúng, đúng! Công chúa nói đúng, cái loại nữ nhân này chính là không biết tốt xấu, ỷ vào Tưởng Quốc công phủ diễu võ dương oai, ai không biết còn tưởng rằng Tưởng Quốc công phủ của ả ta mới là Tây Tấn chi chủ.”

Trường Nhạc đột nhiên nhìn qua, nguy hiểm mười phần nheo mắt lại: “Ngươi nói cái gì?”

“Ta……” Người nọ hoảng hốt, biết mình nói sai lời, vội vàng quỳ trên mặt đất xin tha: “Công chúa thứ tội, là ta nói sai lời, ta cũng là nhất thời tức giận, vì công chúa cùng Tam điện hạ bị xem thường.”

“Hừ!”

Trường Nhạc quát lạnh một tiếng: “Bổn công chúa phải nghĩ biện pháp trừng trị ả một phen.”

Người đang quỳ trên mặt đất thuận thế đứng dậy, ngập ngừng nói: "Nhưng bây giờ tiểu tiện nhân kia đã được phong làm Quận Chủ, là hồng nhân trước mắt hoàng thượng, công chúa muốn trừng phạt ả thế nào?

“Tĩnh Phi không phải do ả cứu!” Trường Nhạc thẹn quá hoá giận nói: “Bổn công chúa không phải đang nói đến việc này sao, các ngươi cũng nhanh chóng nghĩ cách đi, bằng không để các ngươi ngồi ở đây có tác dụng gì!”
« Chương TrướcChương Tiếp »