Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trùng Sinh Chi Đích Nữ Độc Hậu

Chương 32: Bản chất con người

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tim Vân Hoàng thắt lại.

Nàng không ngờ sau khi xảy ra chuyện giữa Vân Thanh và Vũ Văn Hằng, hoàng đế còn có thể đề cập đến hôn sự một cách không hổ thẹn như vậy.

Thư Quý Phi cũng nghĩ đến điều này, bật cười thành tiếng: "Đúng vậy, vài tháng nữa thôi Tây Hà quận chủ cũng đã đến tuổi cập kê, chuyện hôn sự với Hằng nhi cũng nên sớm được sắp xếp."

“ Vẫn còn ba tháng nữa!” Vân Hoàng định thần lại, cung kính cúi đầu, thấp đến nổi không thể nhìn rõ được biểu tình trên khuôn mặt của nàng.

Nàng không thể trực tiếp từ chối được, bởi vì hoàng thượng rõ ràng đang rất muốn thực hiện hôn sự này, mục đích chính là muốn đem toàn bộ Tưởng Quốc công phủ ràng buộc vào hoàng gia, nếu lúc này nàng từ chối thành hôn với Vũ Văn Hằng cũng chính là đang thách thức quyền lực của hoàng thượng, trong lòng ông ấy nhất định sẽ cho rằng Tưởng Quốc Công phủ có dụng tâm khác.

Chỉ cần nàng sơ suất khiến hoàng thượng có ấn tượng không tốt, thì Tưởng Quốc Công phủ có thể sẽ gặp hoạ diệt môn.

Lúc này nàng không thể ích kỷ như vậy được—

Đương nhiên thứ mà Thư Quý Phi đang để ý đến cũng chính là thế lực Tưởng Quốc Công phủ phía sau lưng Vân Hoàng, nó có thể mang lại lợi ích rất lớn cho Vũ Văn Hằng:" Tây Hà, đứng lên đi, lát nữa ngươi hãy đến cung của bổn cung một chuyến."

"Vâng, Tây Hà tuân lệnh."

Vân Hoàng đứng sang một bên, hoàng thượng lại bước đến trêu chọc tiểu điện hạ, ân cần nói:" Tĩnh Phi, nàng mới sinh xong nên nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ nhiều, Tây Hà sẽ tạm thời ở lại trong cung cho đến khi chất độc của nàng được loại bỏ hoàn toàn. "

" Tuyệt nhi thật ngoan, giống y như tính khí của nàng." Nhìn tiểu điện hạ mở to đôi mắt nhìn chằm chằm bốn phía xung quanh, hoàng thượng rất vui vẻ, trong lòng càng thêm cảm mến: "Nhũ mẫu, mang tiểu điện Hạ lui xuống đi. "

Nhũ mẫu rất nhanh bước đến, đây là người đã được tuyển chọn từ rất lâu rồi.

Bà khéo léo ôm Vũ Văn Tuyệt vào lòng, nhẹ nhàng bước đến sảnh phụ, Tĩnh Phi cũng cảm thấy mệt mỏi, uể oải chìm vào giấc ngủ.

Hoàng thượng cũng không ở lại lâu, cùng chư vị đại thần bước ra cửa nghị sự một chút.

Bên tai vẫn không ngừng nghe được những lời chúc mừng.

Trong đó thật giả lẫn lộn, đảng phái của thái tử cùng với ngũ điện hạ có người thật sự vui mừng cũng có người cảm thấy không vui.

Vui mừng vì tiểu điện hạ vẫn còn là một đứa bé, có thể trưởng thành được hay không vẫn còn chưa biết.

Không vui là bởi vì hoàng thượng đối với tiểu điện hạ hết mực yêu mến, bất cứ người nào cũng đều có thể nhìn ra được !

Khi nàng bước ra khỏi đại điện, liền bắt gặp Yến Cửu Tiêu vẫn đứng ở chỗ cũ, ánh nắng hoàng hôn rơi xuống, đẹp đến mức không thể diễn tả được, hắn xoay người lại, cười nói: "Làm sao, lại nhìn ta đến mức ngẩn người?"

Vân Hoàng định thần lại:" Vương gia tiêu soái như vậy, Tây Hà nhìn đến ngẩn người cũng là chuyện đương nhiên."

“ Chậc——”

Yến Cửu Tiêu khinh thường lời nói này của nàng,bất ai tiêu soái, nàng cũng có thể nhìn đến ngẩn người sao?

“Quận chủ Tây Hà.” Yến Cửu Tiêu lẩm bẩm trong miệng, ánh mắt liếc nhìn về phía nàng: “Có thể bình tĩnh cứu được Tĩnh Phi và tiểu điện hạ, lại còn thu phục được lòng của Tĩnh phi, khiến bà ta ngoan ngoãn nghe lời, ngươi thật sự làm cho bổn vương thấy rất ấn tượng.”

Vân Hoàng không hề cảm thấy an tâm trước lời tán thưởng của hắn, ngược lại càng thấy lo lắng nhiều hơn.

Hắn rốt cuộc đã nhìn ra rồi !

Vân Hoàng Phúc thân: "Vương gia, Tây Hà còn phải đến cung của Thư Quý Phi, xin đi trước một bước. "

Nàng nâng bước, xoay người rời đi.

"Chờ đã—" Yến Cửu Tiêu đi theo phía sau, Thiên Tuế Tuế từ trong lòng hắn di chuyển lên trên vai, thay đổi tư thế, liếʍ móng vuốt:" Bổn vương sẽ đi cùng ngươi."

"Vương gia rất rảnh rỗi sao?"

Yến Cửu Tiêu đôi mắt hơi nheo lại, rất hẹp và dài, khiến người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm: "Chẳng lẽ là ngươi chán ghét bổn vương?"

Như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao ?

Thật sự muốn nàng phải trực tiếp nói ra để hắn đừng đi theo nữa sao?

Điều đó đương nhiên là không thể rồi, Vân Hoàng tự biết rõ thân phận, nàng mỉm cười, một nụ cười đẹp nhất: "Vương gia nói đùa, Tây Hà nào dám ghét bỏ ngài chứ ? Chỉ là cảm thấy nam nữ thụ thụ bất thân, hơn nữa trong cung còn có nhiều người như vậy, chúng ta nên tránh bị dị nghị thì tốt hơn."

"Nói như vậy, nếu không có người thì bổn vương và ngươi sẽ không bị dị nghị sao?" Yến Cửu Tiêu dường như ngoài cười nhưng trong không cười, kéo theo giọng điệu, giống như cơn mưa đầu xuân.

Vân Hoàng khó có thể kìm được vẻ mặt bình tĩnh: "Vương gia, Tây Hà đã có hôn ước, xin hãy giữ khoảng cách với Tây Hà."

Đột nhiên, Yến Cửu Tiêu đi tới, giọng nói trầm thấp, đầy lưu luyến: "Ngươi không muốn hủy hôn ước đó sao?"

Vân Hoàng bước chân đột ngột dừng lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Yến Cửu Tiêu.

——

Khi đó.

Vân Thanh siết chặt khăn tay, cùng với ba người của Vân phủ quay trở về.

Trên đường đi, nàng ta cắn chặt môi, sắc mặt còn tái nhợt hơn trước, nàng ta không ngờ, hôm nay chẳng những không thể đem Vân Hoàng giẫm xuống dưới chân, ngược lại còn giúp cho địa vị của Vân Hoàng nâng cao hơn một bậc, vừa mất danh vừa mất người!

Người mà nàng ta dốc lòng bồi dưỡng giờ cũng không còn nữa.

Lại còn là bị xử tử lăng trì!

Tuy rằng Hoàng thượng không truy cứu chủ tử, nhưng ít nhiều sẽ làm cho thanh danh của nàng ta bị tổn hại nghiêm trọng, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được!

Trở về phủ, không biết cảnh tượng sẽ như thế nào, nhưng ba người Hà thị này cũng đều đã đem mọi việc thu vào trong tầm mắt.

Vân Chỉ run lên, nàng ấy bị sự việc ngày hôm nay làm cho sợ hãi đến mức thu mình lại trong vòng tay của Hà thị, không dám ngẩng đầu lên, cố gắng trấn tĩnh lại, ủ rũ nói: " Nhị tỷ, tại sao Tử Tô lại làm như vậy? Có thật là vì

nhịn không được chuyện đại tỷ đã bắt nạt người hay không? "

“Tại sao ả ta lại làm như vậy, không phải việc của ta!” Vân Thanh nghiến răng, tức giận hít một hơi lạnh:" Ả ta là nha hoàn, Chẳng lẽ ta còn phải chịu trách nhiệm cho những gì ả ta đã tự mình làm sao? Chỉ nhi, ngươi cũng không còn nhỏ nữa, nên cẩn thận khi nói chuyện, ngươi cũng phải hiểu rằng hoạ từ miệng mà ra đó! "

Rõ ràng, Vân Chỉ bị Vân Thanh làm cho sợ đến mức hai mắt đỏ hoe, sắp khóc đến nơi.

Trước kia Vân Thanh dịu dàng như tiên nữ, sao có thể hung hăng hét lên, uy hϊếp người khác như thế này: "Hu hu__"

Vốn dĩ biết nhi nữ của mình nói bậy, nhưng khi vừa nghe lời này, trong lòng Hà thị liền thấy không vui, bảo vệ nhi nữ trong lòng, nhịn không được mà chửi chó mắng mèo:"Thanh nhi, những gì ngươi nói thật khó nghe, là thẩm thẩm, ta nhất định phải dạy dỗ ngươi, Tử Tô là nha hoàn của ngươi, ả ta phạm sai lầm, đương nhiên sẽ liên quan đến chủ tử, bây giờ hoàng thượng không truy cứu lỗi của ngươi, cũng không có nghĩa là trong lòng không truy cứu! "

"Không biết ngày mai phụ thân ngươi ở trên triều còn phải chịu đựng phong ba vũ bão gì nữa, đừng trách thẩm nói chuyện khó nghe, nhưng sự thật là như vậy, lúc trở về phủ ngươi hãy tự mình giải thích với tổ mẫu và phụ thân của ngươi đi, đừng có ở đây hung hăng với Chỉ nhi, Chỉ nhi không có nói bậy! "

"Hơn nữa Hoàng nhi cũng không hẳn là bắt nạt ngươi, ngươi đã làm cái gì chính mình còn không rõ sao..."

Nếu như những lời trước đó chỉ khiến Vân Thanh càng thêm căng thẳng và lo lắng, thì câu nói vừa rồi thật sự khiến mặt nàng ta tối sầm lại, mím chặt môi cũng không dám nói gì.

Hà thị là trưởng bối của nàng ta, vì vậy nàng ta không thể đôi co với bà ấy được.

Vân Ly, người ngồi ở vị trí ngoài cùng, chỉ im lặng, vẫn ngồi ngay ngắn giống như không nghe thấy tiếng cãi vã.

Mắt thấy Vân phủ mỗi lúc một gần, trái tim của Vân Thanh cũng nhảy lên tận cổ họng.

Quả nhiên, vừa xuống xe đã nhìn thấy Cố ma ma đang chờ sẵn ở cửa viện: "Mời tam phu nhân cùng ba vị tiểu thư đến Mộc Lan Uyển một chuyến, đại lão gia cùng lão phu nhân đang đợi ở đó. "

Vân Thanh cắn môi dưới, cúi đầu đi về phía Cố ma ma: "Cố ma ma, bọn họ..."

"Ài___ " Cố ma ma thở dài, nhìn trái phải rồi nói:"Cả lão phu nhân và lão gia đều rất tức giận, nhị tiểu thư, lát nữa tốt hơn hết người nên nói chuyện cẩn thận, đừng làm cho họ tức giận thêm. "

Trái tim Vân Thanh thắt lại, biết rằng mọi chuyện diễn ra đúng như nàng ta nghĩ, tình hình có thể sẽ còn tồi tệ hơn.

Vừa bước vào Mộc Lan Uyển, liền nhìn thấy sự tức giận đang bị kìm nén.

Vân lão phu nhân ngồi ở vị trí chính chủ, trên tay cầm chuỗi Phật, trong đôi mắt sắc bén mang theo chán ghét sâu sắc, vừa nhìn thấy Vân Thanh đi vào, bà ta liền đem dây chuỗi Phật trong tay mạnh mẽ ném về phía nàng ta.

"Tiện nhân không biết xấu hổ."
« Chương TrướcChương Tiếp »