Đám đông sôi sục, chỉ mất khoảng một khắc.
Kẻ chủ mưu đứng phía sau đã bị tóm gọn
Ngược lại khiến cho người ta một phen bất ngờ, hơn nữa, Vân Hoàng còn đứng cách tiểu thái giám rất xa, căn bản không thể thông đồng với hắn được.
Vân Hoàng mỉm cười, tất cả những điều này đều nằm trong dự tính của nàng: "Các vị cũng đã nhìn thấy rõ ràng rồi, nàng ấy không phải là nha hoàn của ta! "
"Làm sao có thể như vậy được ? " Vân Chỉ che miệng, không thể tin nổi kéo tay áo của Vân Ly, kinh ngạc hỏi: "Tử Tô không phải là nha hoàn của nhị tỷ sao? Tam tỷ, ta có nhìn nhầm không, tại sao ta lại cảm thấy đầu óc của mình có chút mơ hồ rồi?"
Hà thị vội vàng kéo Vân Chỉ đến bên cạnh, thấp giọng: "Ngươi im miệng ngay cho ta, đừng can thiệp vào chuyện của người khác!"
Tất cả mọi người có mặt đều sợ hãi im lặng, tiểu nha đầu này lại dám nhúng mũi vào, đây là chuyện mà nàng ấy có thể dính líu vào sao? Có phải muốn bỏ mạng ở đây rồi hay không?
Thật sự không biết sống chết là gì!
Vân Ly cũng mím môi nhìn về phía trước, suy nghĩ miên man:" Thẩm thẩm nói đúng, tứ muội ngươi đừng lắm lời, kẻo rước họa vào thân."
Vân Chỉ dường như đã hiểu liền gật đầu cũng không dám lên tiếng nữa.
Hà thị đứng bên cạnh hai người thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn về phía Vân Thanh đang đứng cách đó không xa, bên trong chắc chắn có nội tình, dù sao Tĩnh Tần cũng là a di của Vân Thanh, không có lý do gì nàng ta phải hại bà ấy, nếu Tĩnh Tần chết, Lý thị sẽ có lợi ích gì chứ?
Trừ phi...
Hà thị có chút nghi hoặc, đem ánh mắt bất định đặt trên người Vân Hoàng, càng nghĩ càng thấy sợ hãi, sự thật được hình thành trong tâm trí giống như phá đất mà chui ra.
Tiểu thái giám tháo khăn bịt mắt nhìn Tử Tô:" Ngươi tốt nhất nên đem sự thật mà nói ra, ngươi là người cho ta số bạc đó, tại sao lại hại ta?"
Tử Tô cắn môi, sắc mặt tái nhợt:" Nô tỳ không có!"
"Chính là ngươi bảo ta mang canh giải rượu đến cho Vân đại tiểu thư, còn bảo ta mở hộp thức ăn cho ngươi xem." Tiểu thái giám trong lòng sáng suốt hơn, ngữ khí vô cùng trôi chảy:" Ngươi bây giờ không chịu thừa nhận chính là đang đẩy ta vào chỗ chết!"
"Là đại tiểu thư bảo nô tỳ hạ độc vào trong canh!" Tử Tô quả quyết, nhìn Vân Hoàng bằng ánh mắt thâm độc, muốn chết cũng phải kéo nàng theo, để Vân Thanh nhớ kỹ, sau này đối xử tử tế với cha mẹ của ả:" Lời nô tỳ nói đều là thật, không có nửa lời giả dối."
Nghe vậy, Vân Thanh siết chặt chiếc khăn trong lòng bàn tay.
Ả ta vậy mà lại kéo theo Vân Hoàng xuống nước, thật là ngu ngốc!
Quả nhiên, Vân Hoàng chỉ nhếch môi cười nhẹ, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén: "Ngươi nói là ta sai ngươi hạ độc, vậy thì đó là loại độc gì, ta sai ngươi làm lúc nào, hôm qua hay là hôm nay? "
"Phi sương diệp!" Tử Tô không hề do dự mà nhìn về phía Vân Hoàng:" Giờ thìn hôm nay!"
Nghe xong, vẻ mặt Vân Hoàng vẫn không biến sắc: "Ồ?"
Ngược lại là Vân Thanh, đôi mắt nàng ta gần như bốc hoả, chết tiệt, lúc đó ả ta còn chưa vào cung, làm sao có thể cùng Vân Hoàng giao tiếp trong Ngự hoa viên được!
"Nếu ta hạ độc, vậy thì tại sao ta lại sai ngươi đến bảo thái giám mang canh giải rượu đến cho ta?"
Tử Tô do dự, thật nhanh đã suy nghĩ ra đáp án: "Cái này, nô tỳ……
"Không cần nói nữa" Giang Linh tiến lên phía trước, ánh mắt nghiêm nghị quét qua Tử Tô, lại hướng về phía hoàng thượng mà phúc thân: "Hoàng thượng, giờ thìn hôm nay thần nữ ở cùng một chỗ với Vân Hoàng tỷ tỷ, thật sự không có nha hoàn này, hơn nữa, nha hoàn này đến cùng lúc với Vân Gia nhị tiểu thư nên làm sao có thể nhìn thấy Vân Hoàng tỷ tỷ vào lúc đó được."
Liễu Thanh Uyển cũng phúc thân, thẳng thắn nói: "Hoàng thượng, thần nữ cảm thấy nha hoàn này rõ ràng là đang ăn nói bậy bạ, đâu có người nào lại tự đầu độc chính mình, nếu thật sự có người như vậy, người đó không phải là quá ngu xuẩn rồi sao? Ngài nhìn Vân Hoàng tỷ tỷ, giống một kẻ ngu không?"
Lời nói rõ ràng, bốn lạng chống ngàn cân, trực tiếp chứng minh được sự trong sạch của Vân Hoàng.
Cũng vào lúc này, Hoàng hậu mới nhàn nhạt nói:" Khi nãy xảy ra chuyện, Vân Hoàng đang ở cùng thần thϊếp, biết chuyện nên thần thϊếp và nàng ấy mới qua đây."
Đây là những gì hoàng hậu muốn mọi người nhìn thấy, cũng là đang cắt đứt vu cáo của Tử Tô, như vậy Vân Hoàng sẽ không có khả năng tráo canh giải rượu trong bữa tiệc, hơn nữa cũng có không ít đại thần nghe thấy Vân Hoàng nói là đi tìm Xuân Cầm cô cô để mượn y phục, nên lúc này họ đều cảm thấy Vân hoàng nhất định là bị oan uổng.
Tình thế đã bị lật ngược.
Tử Tô quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy:" Hoàng thượng, mấy ngày qua, những lời bàn tán xôn xao trong kinh thành đã làm tổn hại lớn đến thanh danh của nhị tiểu thư, tất cả chuyện này đều liên quan đến đại tiểu thư, nô tỳ vì muốn thay nhị tiểu thư trút giận mới đầu độc đại tiểu thư, thật không ngờ canh giải rượu lại bị Tĩnh Tần nương nương uống phải."
"Nô tỳ tội đáng muôn chết!"
Hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ:"Ngươi Là nô tỳ lại muốn mưu hại chủ tử, còn hạ độc phi tử của trẫm, đúng là đáng chết vạn lần!"
Tử Tô liếc nhìn về phía Vân Thanh, tim của nàng ta liền lệch mất một nhịp.
Ả sẽ không phản bội nàng ta chứ?
Tử Tô không rõ ý vị của nàng ta, nhưng vẫn mỉm cười nhận tội:" Hoàng thượng, tất cả đều là chủ ý của nô tỳ không liên quan đến người khác, cúi mong hoàng thượng tha tội cho gia phụ và gia mẫu, nô tỳ cam tâm chịu chết, dù là băm thành trăm mảnh!"
"Đúng là một kẻ vừa trung thành lại hiếu thuận." Hoàng thượng vẫy tay ra lệnh cho thị vệ, bên tai là thanh âm của Tĩnh Tần khiến ông ấy đau lòng, khó chịu:" Kéo xuống, lăng trì xử tử."
Con ngươi của Vân Hoàng trầm xuống.
Trước khi chết còn muốn dội nước bẩn lên người nàng, tâm tư đúng thật là "linh lung tinh xảo".
Hoàng thượng hiển nhiên cũng không muốn điều tra thêm, muốn dẹp yên chuyện này càng sớm càng tốt, nếu kiên quyết điều tra có thể sẽ liên lụy đến nhiều người, hậu cung hỗn loạn đồng nghĩa với việc triều đình cũng sẽ hỗn loạn.
Mà những người khác, lại không thể tùy tiện xử tội.
Hơn nữa, người chết là một nha hoàn không liên quan gì đến bọn họ.
"Thái y, Nương Nương ngất đi rồi!" Bà đỡ lảo đảo, trên tay đều là máu tươi: "Ngài nhanh vào xem đi!"
Hoàng thượng cất bước, cũng muốn vào xem tình hình, hoàng hậu cùng Thư Quý Phi vội vàng ngăn lại: "Hoàng Thượng, phòng sinh ô uế, người là thiên tử sao có thể đi vào?"
"Nhưng Tĩnh Tần. . ." Hoàng thượng cuối cùng vẫn là không đành lòng.
Hoàng hậu từ lâu đã quen nhìn thấy cảnh sinh tử của thê thϊếp, nên thần sắc đoan chính, lại khá vững vàng:" Hoàng thượng, bây giờ người đi vào đó cũng không giúp ích được gì, ngược lại sẽ làm rối loạn suy nghĩ của Tĩnh Tần. Nếu người thực sự muốn bù đắp cho Tĩnh Tần, người cũng có thể dùng phương thức khác."
Hoàng thượng không biết ra sao, liền nói: "Lập tức phong Tĩnh Tần trở thành Tĩnh Phi."
Vào thời điểm này, cũng không ai dám mở miệng nói lời chúc mừng.
Thái y bắt mạch, sau đó vung lấy tay áo quỳ xuống: "Hoàng Thượng, Nương Nương người. . . Vẫn mong Hoàng Thượng mau chóng đưa ra quyết định!"
Bước chân của hoàng thượng khẽ run lên, trong tích tắc như già đi mười tuổi, bên trong chính là thần thϊếp cùng chung chăn gối với ông ấy, lại đang sinh con cho ông ấy.
Ông ấy là một hoàng đế cao cao tại thượng như vậy, nhưng lại không thể bảo vệ được bà ta!
" Vậy thì các ngươi nhận bổng lộc của trẫm có tác dụng gì!" Hoàng thượng dùng chân đá mạnh vào thái y đương triều, người kia cũng không tránh không né mà cứng rắn chịu đựng:" Ai cứu được Tĩnh Phi và hoàng tử? Ai có cách! Trẫm sẽ thưởng hai vạn lượng hoàng kim!"
Mọi người đều cúi đầu, không dám cùng hoàng thượng đối mặt.
"Thần nữ nguyện làm!"
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều hận không thể tìm được một kẽ hở dưới đất mà nhanh chóng chui xuống, thì đột nhiên lại có một giọng nói vang lên.
Tựa như kinh lôi giáng xuống.
" Ầm" một tiếng, khiến cho đầu óc bọn họ đều trở nên hỗn loạn.
Hoàng thượng cũng sững sờ: "Ngươi có biết nếu không cứu được Tĩnh Phi, kết cục sẽ thế nào không ? "
Vân Hoàng Phúc thân, kính cẩn nói: "Thần nữ biết rõ, nhưng thần nữ cũng tin tưởng vào y thuật của chính mình, nguyện lấy mạng để bảo đảm cho mẹ con Tĩnh Phi bình an vô sự."
"Thần nữ nguyện làm___"
Im lặng một lúc, vẫn là bốn chữ này, Bầu không khí hỗn loạn tạo ra một cảm giác ảm đạm không có lý do, huyết sắc tràn ngập trong không khí, như thể Vân Hoàng là người duy nhất còn lại ở đây.
Nàng đang chiến đấu một mình, dùng mạng sống để chiến đấu!
Bọn họ đều không biết dũng khí của Vân Hoàng là từ đâu ra, ngay cả Đông Sương cũng lo lắng cho chủ tử của mình, Vân Thanh trong tư thế sẵn sàng xem kịch hay, Vân Hoàng này thì có bản lĩnh gì chứ?
Hoàng thượng vẫn còn do dự, ông ấy không phải là không có đầu óc, Vân Hoàng chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu, năng lực từ đâu ra, cũng chưa từng nghe nói nàng biết qua y thuật.
"Chậc___"
Yến Cửu Tiêu giọng nói như làn khói xanh mờ nhạt, âm điệu kéo dài, hời hợt tựa như vừa thưởng thức trà vừa bình phẩm về đàn: "Nếu nàng ta đã tự tin như vậy, hoàng thượng cũng nên cho nàng thử xem, cũng đâu có hại gì, đúng không?"