Đông Sương kinh hãi đứng nép người bên cạnh hòn non bộ.
"Tiểu thư, ả ta đã cho thêm vật gì đó vào canh rồi! " nàng ấy thấp giọng nói, hai người bên kia căn bản không nghe thấy.
Vừa rồi, Tử Tô nhân lúc tiểu thái giám đang đặt sự chú ý lên túi bạc, ả ta đã cho thêm bột thuốc được giấu trong chiếc nhẫn mà ả ta đang đeo vào chén canh. Chính mắt Đông Sương đã thấy rất rõ ràng.
Tử Tô nhìn xung quanh, thấy không có người liền quay trở về buổi yến tiệc.
Vân Hoàng ghé vào tai Đông Sương và đưa cho nàng ấy một gói thuốc bột:" Lát nữa ngươi rắc cái này vào chén canh của thái giám rồi mang đến cho ta."
Mặc dù không biết tiểu thư nhà mình muốn làm gì, nhưng Đông Sương cũng không hề nghi ngờ.
Chờ Đông Sương rời đi, Vân Hoàng cũng bắt đầu hành động.
Nhìn xung quanh không còn ai, Vân Hoàng đi sang một con đường khác, nàng đứng ở hướng đầu trên ngọn gió, liên tục vung bột thuốc, đúng lúc có một thái giám bưng hộp thức ăn đi tới.
"Ầm——”
Thân thể tiểu thái giám mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.
Vân Hoàng vất vả kéo tên thái giám đến một nơi kín đáo bên cạnh, sau đó nhặt hộp thức ăn lên, nàng chuẩn bị cùng Đông Sương họp mặt.
"Meo——”
Vân Hoàng đột nhiên thấy lạnh sống lưng, vội vàng ngước mắt lên nhìn.
Một con thú với bộ lông đỏ rực đang lượn lờ trên đỉnh hòn non bộ, khoác chiếc áo choàng mang nguyệt, Lười liếʍ láp móng vuốt của mình, nhưng đôi mắt xanh trong veo kia lại rơi thẳng vào người Vân Hoàng, dáng vẻ này rất giống ___ Yến Cửu Tiêu!
Cho dù chỉ là động vật, cũng khiến cho Vân Hoàng giật mình.
“Meo —” Chóp mũi con thú nhỏ giật giật, từ đỉnh hòn non bộ nhảy xuống, trực tiếp đi đến bên chân của Vân Hoàng, cái đuôi của nó nhô cao, đung đưa vào váy của nàng.
Trong mắt Vân Hoàng lóe lên một tia sát khí.
Gϊếŧ!
Giống như phát giác ra được suy nghĩ của nàng, con thú nhỏ phóng đi thật nhanh, một lần nữa nhảy lên trên đỉnh hòn non bộ, đôi mắt cảnh giác nhìn nàng, nhưng nó không thấy gì cả, nó vô tội, nó đáng yêu thế này, tại sao lại muốn gϊếŧ nó. "Meo!"
Một người một thú, duy trì khoảng cách rất xa, hai bên cứ như vậy mà đối đầu.
Nếu đã không gϊếŧ được nó, thì Vân Hoàng cũng không muốn trì hoãn thêm nữa, liếc mắt nhìn con thú nhỏ một cái liền rời đi.
Bên cạnh hòn non bộ.
Yến Cửu Tiêu mặc y phục đen bằng gấm, tựa người, giống như không có xương cốt, kiêu ngạo u lãnh, đôi mắt quỷ dị: "Ha ha, ngay cả nữ nhân cũng sợ. "
"Meo__" Nó không phục! Nó không có sợ!
Trong thoáng chốc, toàn bộ khuôn mặt của con thú nhỏ lộ ra vẻ ủ rũ.
Ảnh Nhị chọc vào bụng nó, tán thành:" Vương gia, Thiên Tuế Tuế từ khi đến kinh thành, lá gan liền biến mất rồi."
Thiên Tuế Tuế nhe răng, trừng mắt, vô cùng giận dữ.
“ Rít ——" Thiên Tuế Tuế giơ móng vuốt ra, nhanh chóng cào vào mặt Ảnh Nhị.
Ngươi dám ăn nói linh tinh, ta cào chết ngươi!
——
Một lúc sau Đông Sương quay lại, nàng ấy cầm theo hộp thức ăn trên tay, khi nàng ấy nhìn xuống, lại thấy có một hộp thức ăn khác nằm ngay dưới chân của Vân Hoàng.
Vân Hoàng tráo đổi hai hộp thức ăn cho nhau, sau đó phân phó: "Gửi lại đi, dùng tay ấn vào huyệt đạo của tên thái giám để đánh thức hắn dậy. Cẩn thận, đừng để hắn nhìn thấy mặt ngươi!"
Nửa giờ sau.
Hai người đã xuất hiện bên ngoài cung Cam Tuyền của hoàng hậu.
Xuân Cầm ngạc nhiên bước đến chào hỏi:" Vân tiểu thư sao lại đến đây?"
Đông Sương hiểu chuyện tiến lên Phúc Thân: "Xuân Cầm cô cô, tiểu thư nhà ta không cẩn thận làm đổ rượu lên y phục, cho nên mới đến tìm cô cô để mượn tạm một bộ để thay."
"Vân tiểu thư mời người đi theo nô tỳ." Xuân Cầm đối Vân Hoàng ấn tượng vô cùng tốt, dẫn nàng đi Thiên Điện, tìm mấy bộ y phục mà trước kia tôn nữ của hoàng hậu đã mặc qua đưa tới cho nàng: "Mong tiểu thư đừng chê, y phục này đều được giặt sạch sẽ cả rồi."
"Xuân Cầm cô cô quá lời rồi, ta đương nhiên sẽ không chê."
Vân Hoàng đi vào phòng thay y phục.
"Meo__"
Vừa mới cởi y phục, Vân Hoàng trong lòng đã thất kinh, dùng hai tay che chắn, khi nhìn kĩ lại bức bình phong bên kia, hoá ra là một con mèo trắng, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Khi nàng thay xong y phục bước ra, đúng lúc hoàng hậu cũng đi tới, ôm lấy con mèo trắng, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Thỉnh an hoàng hậu nương nương, nương nương vạn an."
"Không cần đa lễ." Trâm phượng trên đầu cũng đã được hoàng hậu tháo xuống, nhìn như thế này càng thêm hiền từ, đức độ. Khiến người khác nhịn không được liền muốn thân cận:" Hoàng nhi mặc y phục của Đan nhi ngược lại rất đẹp mắt."
Đan nhi chính là tôn nữ của hoàng hậu, trước đây từng sống trong cung một thời gian.
Xuân Cầm đứng bên cạnh cười phụ hoạ:" Nương nương nói đúng lắm, nô tỳ cũng thấy như vậy."
“Meo——”
Nghe tiếng mèo kêu, hoàng hậu cười nheo mắt lại: "Xem xem, ngay cả tiểu tử này cũng cảm thấy chúng ta nói đúng, cũng không cần biết chúng ta đang nói chuyện gì, giống như nó rất thích Hoàng nhi vậy. "
Con mèo nằm dài trong vòng tay của hoàng hậu, sau đó uể oải nhảy xuống đất, vòng qua chân Vân Hoàng, đá vào hai bàn chân sau của nó, rồi chạy ra khỏi đại điện.
Hoàng hậu nhìn ra bên ngoài, khóe miệng vẫn nở nụ cười ôn nhu, ánh mắt tĩnh lặng như nước: "Hoàng nhi có chuyện muốn nhờ bổn cung sao?"
"Thần nữ cũng không có việc gì cầu xin cả!" Vân Hoàng nắm chặt lòng bàn tay, mồ hôi toát ra.
Nữ nhân trước mặt nàng, chính là đương kim hoàng hậu, tôn quý nhất của triều đại Tây Tấn, cùng bà ấy đối đầu, nếu như không cẩn thận, có thể sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!
Hoàng hậu vỗ vỗ vào tay Vân Hoàng, cười ôn nhu:" Đừng khẩn trương như vậy, bổn cung chỉ là thuận miệng hỏi thôi."
Với thân phận của nàng, vô duyên vô cớ tiếp cận hoàng hậu, ai mà không nghĩ là nàng căn bản có mục đích khác nên mới làm vậy.
Vân Hoàng thu lại ánh mắt, ngân ngấn lệ: "Thần nữ chỉ là cảm thấy nương nương giống như mẫu thân của thần nữ, nên mới muốn thân cận người."
“Ai——”
Hoàng hậu thở dài, hóa ra là như vậy, biết đứa nhỏ này mất mẹ từ năm mười tuổi, bà ấy không khỏi cảm thấy có chút xót xa cho Vân Hoàng: "Ngươi còn có thể nhớ tới mẫu thân, điều đó chứng tỏ, ngươi là người con hiếu thuận, nếu thích bổn cung, có thể thường xuyên tiến cung để gặp mặt bổn cung. "
"Thần nữ đa tạ nương nương hậu ái!" Vân Hoàng không kiêu ngạo, rất nhanh thu lại nước mắt.
——
Lúc đó, trong yến tiệc.
"Tiểu thư, đã sắp xếp thỏa đáng!" Tử Tô thấm lấy mồ hôi trên trán, xích lại gần bên tai của Vân Thanh, thấp giọng nói: "Cam đoan không có sai sót!"
Vân Thanh che mặt, đôi mắt đẹp sáng ngời: "Không ai nhận ra ngươi đó chứ?"
"Xin tiểu thư yên tâm." Dứt lời, Tử Tô liền khom người thối lui sang bên cạnh, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Tam hoàng huynh, huynh đang nhìn cái gì vậy?" Trường Nhạc nhìn theo tầm mắt của Vũ Văn Hằng, đó không phải là vị trí của Yến Cửu Tiêu sao, nhưng hắn không có ở đó nữa, nàng ta chuyển ánh mắt sang chỗ khác, cũng không biết Vũ Văn Hằng đang nhìn cái gì, đơn giản nói:" Hoàng huynh, Thanh nhi sức khoẻ chưa hồi phục, ta đi khuyên nàng ấy đừng uống rượu nữa."
“Ừ.” Nghĩ đến vết thương mà nàng ta phải chịu ngày hôm đó, Vu Văn Hằng luôn cảm thấy rất đau lòng.
Nhìn thế này, sắc mặt Vân Thanh quả thực đã tái nhợt đi, nội thương cũng không dễ chữa lành như vậy.
Thật sự khổ cho nàng ta!
"Thanh nhi!" Trường Nhạc đi đến ngồi bên cạnh Vân Thanh:" Thân thể ngươi không tốt, uống ít rượu thôi, tam hoàng huynh nhìn thấy rất đau lòng."
Nghĩ đến Vu Văn Hằng, sắc mặt của Vân Thanh liền trở nên hồng nhuận, dịu dàng nói: "Công chúa, đừng nói lung tung, nếu như truyền ra ngoài sẽ không tốt cho thanh danh của Điện hạ."
"Hừ___" Trường Nhạc cười lạnh, khinh thường nói:" Dù sao người hoàng huynh xem trọng chính là ngươi, cũng không phải là ngươi không biết, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ gả cho hoàng huynh ta, chỉ là bây giờ cần phải nghĩ biện pháp áp chế tin đồn này xuống, nếu không suốt ngày phụ hoàng cứ đối xử lạnh nhạt với hoàng huynh ta thôi."
Vân Thanh đương nhiên cũng muốn tìm cách dập tắt tin đồn này, cười khổ:" Là ta bất tài, làm liên lụy điện hạ."
Trường Nhạc nhấp một ngụm rượu nói: "Chuyện này không phải lỗi của ngươi, muốn trách thì hãy trách người tỷ tỷ giả vờ vô tội của ngươi, còn có..."
Ba chữ Yến Cửu Tiêu phía sau nàng ta lại không dám nói ra miệng.
Chính vào lúc này, Thư Quý Phi và Tĩnh Tần cũng đang đi đến, ngồi vào chủ vị, cùng đám đại thần khách sáo một phen.
Vừa ngồi xuống không lâu.
"Rầm___"
Tĩnh Tần trực tiếp từ trên ghế ngã xuống, ôm bụng, tứ chi yếu ớt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tuyết!
Đôi môi chuyển xanh!
“ Hài tử, hài tử của ta——”