Yến Cửu Tiêu bình thản phủi bụi không tồn tại trên y phục, vừa tao nhã lại vừa kiêu ngạo.
Nhấc chân lên, bước đi!
Nhìn thấy hắn bước ra ngoài, trên người không có chút thương tích nào, Ảnh Nhất thở phào nhẹ nhõm, từ trên mái nhà phóng xuống đỡ lấy cánh tay hắn.
“ Lạch cạch——”
Mái nhà đổ nát, ngói văng tung tóe, bụi bay đầy trời.
"Khốn kiếp!" Ảnh Nhị chửi rủa, đầu nặng chân nhẹ, chỉ biết là rớt từ trên gác mái xuống, cắm mặt vào đất, nằng nặc sát khí:" Ảnh Nhất ngươi dám! Tổ sư nhà ngươi!"
Ảnh Nhất lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, sau đó đi theo Yến Cửu Tiêu ra ngoài.
" Meo——”
Chỉ thấy con thú nhỏ cũng nhảy khỏi mái nhà, dùng bốn móng chân giẫm lên mặt Ảnh Nhị, trả đũa vài lần để giải tỏa cơn tức giận, sau đó xoay mông nhảy lên vai Ảnh Nhất.
Trước khi đi, nó còn quay đầu lại lè lưỡi với Ảnh Nhị. Đưa chân lên và liếʍ một cách đầy khıêυ khí©h, trong đôi mắt xanh phảng phất sự khinh thường.
Công phu cao như vậy, thế mà vẫn có thể rớt xuống được.
Đúng là kém hơn cả con thú như nó!
Ảnh Nhị từ trên mặt đất lòm còm bò dậy, chỉnh sửa lại y phục, trong lòng bất bình, đây rõ ràng là do Vương gia quá xui xẻo!
——
Các quan viên đại thần cùng các phu nhân tiểu thư đều được triệu vào cung của Hoàng hậu, nói rằng yến tiệc sắp bắt đầu, đã đến lúc tham dự.
Một đoàn người đồng loạt đi theo phía sau hoàng hậu.
Nam tử và nữ nhân không ngồi chung một chỗ mà phải ngồi đối diện nhau, Hoàng hậu vẫy vẫy tay với Vân Hoàng, đôi lông mày dịu dàng, thân thiện: "Hoàng nhi, chơi có vui vẻ không?"
" Hồi nương nương, thần nữ đã kết giao được với hai người bằng hữu, nói chuyện rất ăn ý."
Thấy Vân Hoàng biết tiến, biết lui như thế này, nàng cũng biết phép tắc, lại nhã nhặn. Lông mày và ánh mắt của hoàng hậu càng nhẹ nhàng hơn: "Là ái nữ của thừa tướng và Ngự sử sao?"
Vân Hoàng ngoan ngoãn gật đầu:" Dạ."
Chuyện trong cung làm sao có thể qua được tai mắt của hoàng hậu? Những lời nàng nói về hoàng hậu chắc chắn cũng đã được Xuân Cầm thuật rõ đầu đuôi cho vị Trung Cung này rồi.
Đây cũng là điều nằm trong kế hoạch của Vân Hoàng, Để hoàng hậu đối xử tốt với nàng, sau này sẽ được lợi không ít.
Muốn mở đường cho chính mình, cần phải thật cẩn trọng.
Trong bữa tiệc, Vân Thanh ánh mắt sắc sảo, cười nói:" Tỷ tỷ, người cười được đến cuối cùng mới là người chiến thắng."
"Nhưng muội muội muốn nhắc nhở tỷ tỷ, cũng đừng nên cười quá sớm!" Nàng ta nhấp một ngụm rượu, sau đó dùng tay áo che đi khuôn mặt u ám của mình.
Vân Hoàng cầm ly rượu lên hướng về phía Vân Thanh, khoé miệng cong lên:" Cảm ơn muội muội đã nhắc nhở."
“ Thánh thượng đến——”
Đúng lúc này, giọng nói lanh lảnh của công công truyền đến.
Dáng vẻ của Minh Hoàng cũng không bắt mắt lắm, khí thế của ngài ấy hoàn toàn bị Yến Cửu Tiêu đi ngay bên cạnh áp chế xuống!
Áo gấm đen, cử chỉ tùy tiện.
Đứng bên cạnh hoàng thượng lại rất nổi bật.
Ai cũng phải kiêng dè hắn vài phần.
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế ___"
Mọi người cúi đầu hành lễ, hoàng thượng đến ngồi trên ngai vàng, còn Yến Cửu Tiêu thì ngồi ngay bên phải của hoàng thượng, Yến Cửu Tiêu cao ngạo ngã lưng ra trường kỷ, Ảnh Nhị đặc biệt lột một quả nhãn đưa cho hắn, nhưng hắn chỉ liếc mắt một cái, ghét bỏ nói:" Ngươi bị ngã, còn chưa rửa tay, bẩn quá rồi!"
Vương gia! Ta đã rửa rồi! Nhìn xem, các ngón tay đều sạch sẽ.
Nhưng còn chưa đợi Ảnh Nhị nói ra, Ảnh Nhất đã đẩy hắn sang một bên, động tác quen thuộc, lột sạch phần vỏ bên ngoài mà không chạm vào phần thịt bên trong, Yến Cửu Tiêu ăn một quả, rồi nhổ ra cái hạt đen láy:" Không ngon___"
Các quan viên đại thần đang quỳ hành lễ trên đất, còn chưa đứng lên đã nghe hắn than thở.
Hoàng thượng bất lực nhìn Yến Cửu Tiêu:" Chúng ái Khanh bình thân, hôm nay là yến tiệc không cần phải kiêng kị, cứ vui chơi thoải mái là được."
"Tạ hoàng thượng!"
Sau đó hoàng thượng và hoàng hậu cùng nhau hàn huyên, hoàng thượng uống thêm vài ly rượu do các quan viên đại thần mời, hai mắt liền híp lại, sắc mặt hồng hào, tâm tình sảng khoái.
“ Cửu Tiêu—” Hoàng thượng cất giọng khàn khàn, ân cần: “Khanh không còn trẻ nữa, cũng đã đến lúc thành gia lập thất, không biết hôm nay khanh có để mắt đến quý nữ nhà nào chưa, chỉ cần khanh nói, trẫm nhất định sẽ ban hôn cho khanh!"
Yến Cửu Tiêu cười nhạo: "Ngài đang quản ta sao ?
Mọi người đang có mặt ở đó đều nghe rõ ràng, lập tức cúi đầu xuống, mắt nhìn mũi, không dám động đậy.
Hoàng thượng giả vờ tức giận, đập mạnh xuống ghế:"Khanh nói vậy là ý gì, ta không quản Khanh thì ai quản, khanh như vậy..."
Hoàng thượng nói đến đây thì dừng lại, tất cả mọi người đều đang chú ý lắng nghe, nhưng sau đó lại không nghe thấy hoàng thượng nói gì.
Yến Cửu Tiêu ném cái chén ngọc lên bàn, khóe môi nhếch lên đầy kiêu ngạo: "Sao? -"
Hoàng thượng thấy hắn như vậy sợ hắn sẽ làm loạn, cho nên cũng không dám nói thêm: "Quên đi, khanh muốn làm gì thì làm, nhưng chỉ cần khanh nhìn trúng ai, Khanh nói cho trẫm biết, bất kể là người nào, trẫm đều sẽ ban hôn cho khanh. "
Ảnh Nhị rót thêm rượu cho Yến Cửu Tiêu.
Phía dưới, Liễu Thanh Uyển đẩy đẩy vai của Giang Linh: "Ngươi nhìn xem, Trấn Bắc Vương vẫn giống như trước đây kiêu ngạo, tự đại. "
Trên mặt Giang Linh vẫn là biểu cảm không chút dư thừa, giọng lạnh lùng: "Nói nhiều sai nhiều, cẩn thận bị người khác nghe thấy truyền đến tai hắn, đến lúc đó ngươi chết cũng không biết bản thân chết như thế nào đấy. "
Liễu Thanh Uyển sợ hãi rùng mình, không dám nhắc tới nữa.
Ánh mắt Vân Hoàng dừng lại ở trên người Yến Cửu Tiêu một lúc, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Sau đó, hoàng thượng, hoàng hậu vì tửu lượng không tốt đã rời khỏi bữa tiệc, ai cũng biết hoàng thượng, hoàng hậu chẳng qua là muốn cho các hạ thần được thư thả vui vẻ mà thôi.
Chỉ bất quá, trên chủ vị này vẫn còn một Yến Cửu Tiêu đang ngồi ở đó, chư vị đại thần liếc mắt nhìn nhau một cái, liền có người dẫn đầu đứng dậy kính rượu: "Vương gia, thần kính ngài!
Yến Cửu Tiêu cau mày, đôi mắt phượng dài hẹp tùy ý quét qua, cử chỉ lười biếng.
"Bổn Vương hôm nay không muốn uống rượu__"
Khoác lác!
Vừa rồi rõ ràng đã nhìn thấy hắn uống rượu, nhưng viên đại thần này biết rõ con người của Yến Cửu Tiêu nên không dám nói thêm, chỉ có thể miễn cưỡng cười một tiếng rồi ngồi lại vào ghế của mình, cũng chẳng có ai dám quấy rầy Yến Cửu Tiêu nữa.
Phải biết rằng tâm tư của Yến Cửu Tiêu còn khó đoán hơn cả hoàng thượng!
Nếu đắc tội hắn có thể mất mạng như chơi.
Vân Hoàng hướng mắt đến chủ vị, nàng không kiêng kị nhìn thẳng vào đôi mắt thăm sâu như đáy hồ của Yến Cửu Tiêu, sau một hồi sững sờ, nàng nâng chén rượu lên, miệng nói:" Vương gia, thần nữ kính ngài!"
Yến Cửu Tiêu nhếch môi, không nhúc nhích.
Nhưng rõ ràng nàng đã uống cạn sạch rượu trong chén.
Vũ Văn Hằng nheo mắt: Hai người bọn họ từ khi nào mà lại quen biết nhau rồi ?
Giữa bữa tiệc, Tử Tô lặng lẽ rời đi.
Vân Hoàng hơi thu hẹp ánh mắt, khoé miệng lạnh lùng nhếch lên.
"Cạch___"
Chén rượu trên tay nàng không cẩn thận trượt xuống, vừa vặn rơi xuống váy.
"Tiểu thư! Đông Sương khẽ kêu lên, tay vội vàng sắp xếp lại: " y phục bẩn hết rồi, hay đến tìm Xuân Cầm cô cô xem có y phục khác để thay không?"
Âm thanh không lớn, nhưng tình cờ bị Vân Thanh nghe thấy.
Vân Thanh nhìn về phía Vân Hoàng, nhẹ nhàng hỏi: "Tỷ tỷ, chi bằng để muội đi cùng tỷ? "
"Không cần. " Vân Hoàng đứng dậy, quan tâm nói: "Muội muội thân thể vẫn chưa hồi phục, sao ta dám làm phiền, ta đi một mình được rồi. "
Bọn họ bên này động tĩnh không nhỏ, khiến cho mọi người đều hướng mắt sang nhìn.
Vân Hoàng nắm lấy tay Đông Sương rời khỏi ghế.
Nàng phúc thân hành lễ:" Vương gia, thần nữ có việc không tiện, xin phép lui trước."
Nói rồi, xoay người rời đi, cả hai đi rất nhanh, trong nháy mắt đã thấy được bóng dáng của Tử Tô.
Ả ta đang trên đường đi đến thiện phòng.
"Công công!" Tử Tô cản đường tiểu thái giám, lời nói khẩn trương: "Tiểu thư nhà ta uống quá nhiều rượu, ngươi xem, có món canh nào có thể giải rượu không? "
Tiểu thái giám không chút nghi ngờ nói: "Có, trong hộp này có một bát canh!"
Tử Tô Phúc thân: "Công công, có thể cho ta xem qua hay không, tiểu thư nhà ta thân thể từ nhỏ đã yếu, rất nhiều thứ uống không được, ta muốn xác nhận một chút."
Tiểu thái giám suy nghĩ, rồi đem hộp thức ăn mở ra.
Tử Tô nhét vào tay Tiểu Thái giám một túi bạc, người này sau khi nhìn thấy túi bạc , dùng tay cân cân trọng lượng, đoán chừng trong đây có ít nhất mười hai lượng bạc.
"Công công, phiền ngài mang đến cho tiểu thư nhà ta."
" Tiểu thư của ngươi là ai?" Có bạc, tiểu thái giám nói chuyện bằng giọng điệu tốt hơn hẳn.
Tử Tô mỉm cười, lộ ra vẻ kỳ quái: " Vân gia đại tiểu thư ___"