Yến tiệc trong Cung.
Vân Ly cùng Vân Chỉ mặc y phục do Huyễn Y Phường làm ra, Vân lão phu nhân vô cùng hài lòng, trên khuôn mặt nghiêm khắc nở một nụ cười nhẹ: "Đúng vậy, đều ra dáng đại cô nương hết rồi ."
Hai tỷ muội nhìn nhau cười ngượng ngùng.
"Oa —— "
Vân Hoàng từ ngoài cổng đang đi tới, Vân Chỉ xách váy đi vòng qua người nàng, tròn mắt kinh ngạc: "Đại tỷ tỷ, sao có thể xinh đẹp như vậy! Thật giống như tiên nữ trong tranh!"
Y phục màu tử sắc, cứ như sinh ra là dành cho nàng, tôn lên sắc vóc mảnh mai của nàng, đôi môi đỏ mọng, chân mày đẹp như sắc núi mùa xuân.
Các góc được thêu những đám mây lớn và sương mù, còn được tô điểm thêm bằng những cánh hoa kỳ dị, đẹp đến chấn động lòng người, trang trọng lại tương xứng.
Vân Ly nhìn sang, trong lòng hiện lên một ý nghĩ.
Thần tiên trên núi.
Vẻ đẹp ma mị, mê hoặc lòng người.
Vân lão phu nhân dường như cũng không ngờ nàng mặc bộ y phục màu tử sắc này lại toát lên khí chất phi phàm đến vậy, đáy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, đưa tay ra hiệu để Vân Hoàng đến gần, ý tứ sâu xa: "Hoàng nhi, hôm nay tiến cung, không giống trước đây, tổ mẫu biết ngươi là người cẩn trọng, lần này mang theo hai vị muội muội đến đó chớ có phạm sai lầm."
Mặc kệ chuyện ở tửu lâu có liên quan đến Vân Hoàng hay không, Vân lão phu nhân vẫn phải cẩn thận nhắc nhở nàng.
Vân Hoàng dịu dàng biết lễ: "Tổ mẫu, hai vị muội muội đều nhu thuận nghe lời, nhất định sẽ không phạm sai lầm."
"Nhị tỷ tỷ không đi sao?" Vân Chỉ nhón chân lên, bĩu môi nhìn vào trong phủ: "Nhị tỷ tỷ sao còn chưa tới?"
Vân lão phu nhân sắc mặt chợt lạnh lùng, nặng nề đến mức có thể vắt ra nước.
Thấy thế, Vân Ly kéo tay Vân Chỉ: "Đừng lắm miệng!"
Những tin đồn thất thiệt kia đã truyền khắp kinh thành, Vân lão phu nhân sắc mặt nặng nề hai ngày liên tiếp, buồn bực trong lòng, cơm cũng nuốt không trôi, Vân Chỉ thế mà còn ở trước mặt bà ấy nhắc đến, đây không phải là cố ý sao?
"Còn chờ cái gì nữa, đến giờ xuất phát rồi." Nhìn nhi nữ không biết nặng nhẹ chọc giận tổ mẫu, Hà thị liền vội vàng cười ngắt lời: "Ly nhi, mẫu thân của ngươi hôm nay còn phải bận việc trong phủ, nên tam thẩm sẽ dẫn các ngươi tiến cung."
Vân Ly gật đầu.
Một đoàn người đi ra bên ngoài phủ, Vân Hoàng cùng Vân Ly ngồi trong chiếc xe ngựa phía trước, còn Vân Chỉ cùng Hà thị ngồi trên xe ngựa phía sau.
Mỗi người đều chỉ mang theo một nha hoàn, xe ngựa cũng rộng rãi, nên không cần chen chúc.
Hà Thị nhấp một ngụm trà, nhìn Vân Chỉ: "Con đó con đó, tiến cung rồi cũng không được rộng miệng, ăn nói bậy bạ như vậy, bằng không xảy ra chuyện gì, mẫu thân sẽ không thể bảo vệ con được đâu."
Trong buổi tiệc cung yến này đều là những người quyền cao chức trọng, không thể đắc tội được!
Vân Chỉ hừ nhẹ: "Mẫu thân, ta nói bậy chỗ nào."
"Ngươi!" Hà Thị tức giận nghiến răng: "Tiến cung rồi lời không nên nói thì đừng nói, cũng đừng gây phiền phức cho ta!"
Vân Chỉ thè lưỡi, quay mặt qua chỗ khác.
Lúc đó.
Đông Sương lấy mấy cái bánh ngọt trong hộp đưa cho Vân Hoàng: "Tiểu thư, thời gian tiến cung gấp rút, người còn chưa kịp ăn gì, bây giờ người hãy ăn nhiều một chút."
Bánh đậu xanh mềm, dẻo, tan trong miệng.
Vân Hoàng lấy một cái đưa cho Vân Ly: "Tam muội muội không chê cũng ăn một chút."
Vân Ly có được chút sủng ái liền lo sợ nhận lấy, ánh mắt rơi vào trên người của Vân Hoàng, kinh ngạc: "Cám ơn đại tỷ tỷ."
"Trên mặt ta có hoa sao?" Vân Hoàng đột nhiên lên tiếng, dọa Vân Ly giật mình.
Đôi mắt nhanh chóng rũ xuống, sau đó lại nâng lên, quyết tâm sáng rực: "Đại tỷ tỷ, người. . . Có chút thay đổi."
Vân Hoàng vừa ăn bánh đậu xanh do Đông Sương tự tay làm, vừa nheo mắt:"Ai rồi cũng sẽ thay đổi, cũng giống như muội muội, tính tình không phải cũng khác với lúc nhỏ rồi sao? Nếu muốn sống tốt, đương nhiên phải có khả năng phán đoán tình hình."
Trong lòng thất kinh, Vân Ly nhéo nhéo ngón tay, lần nữa trầm mặc.
Một đường không nói lời nào nữa.
Đến cửa cung, thái giám và cung nữ dẫn đường, theo các phu nhân khác vào gặp hoàng hậu.
Trung điện vàng son lộng lẫy, trang nghiêm túc mục, Những bức tường đỏ với lan can đỏ, xung quanh đều chạm khắc bằng ngọc.
Cung nữ thái giám đứng tại hai bên, tận trung cương vị.
"Thần phụ, thần nữ tham kiến hoàng hậu Nương Nương, Nương Nương vạn phúc kim an, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
"Bình thân —— "
Hoàng hậu ưu nhã, sang trọng, trên đầu cài trâm phượng, khí chất trầm ổn trang nhã, ngồi ngay ngắn trên vị trí cao nhất, nhẹ nhàng vươn tay, tỏ ra khí thế cao ngạo:"Ban toạ."
"Tạ hoàng hậu Nương Nương."
Tất cả mọi người không dám buông lỏng, tất cung tất kính ngồi trở lại ghế, cao vị bên trên là nhất quốc chi mẫu, chỉ cần đắc tội sẽ mất đầu như chơi!
"Cung yến hôm nay mọi người hãy vui chơi thỏa thích." Hoàng hậu nhấc nhấc nắp trà, cười hiền lành một tiếng, làm cho người khác cảm thấy rất gần gũi:" Đặc biệt là chư vị tỷ muội, cần phải thể hiện tài nghệ của mình thật tốt."
"Vâng!"
Vân hoàng nhất thời ngẩng đầu nhìn về phía hoàng hậu, nữ nhân này không hiền lành giống như vẻ bề ngoài, một nữ nhân có thể ngồi vào vị trí này nếu nói không có chút thủ đoạn, ai mà tin được.
Mà hiện nay hoàng hậu thậm chí còn quyết đoán hơn
Chỉ đáng tiếc là. . .
Vẫn như cũ không đấu thắng được Vũ Văn Hằng.
Giống như phát giác được có người đang dò xét mình, hoàng hậu quay đầu nhìn về phía Vân Hoàng, lại chỉ thấy Vân Hoàng ngồi cúi đầu uống trà, vô cùng phép tắc.
Chẳng lẽ là ảo giác?
Hoàng hậu bật cười, bọn tiểu nha đầu này làm sao lại có ánh mắt âm lãnh như vậy được: "Các vị. . ."
“Hoàng hậu nương nương.” Một giọng nữ nhân quyến rũ đến mê người, theo sau giọng nói này là một cung phi búi tóc cung trăng, khuôn mặt tựa quả đào, được chăm sóc kỹ lưỡng, sau lưng là một số thái giám và cung nữ.: "Muội muội đến muộn, mong tỷ tỷ thứ lỗi."
Chư vị thần phụ thấy thế đều câm như hến.
Trong hậu cung chỉ có một người có thể nói chuyện với Hoàng Hậu như thế này, đó là người đã hạ sinh công chúa và nuôi nấng Tam Điện Hạ - Thư Quý Phi.
Hoàng hậu ưu nhã cười một tiếng: "Muội muội chắc chắn là có việc, nếu không cũng sẽ không đến muộn như vậy, để Bổn Cung cùng các vị phu nhân đây phải chờ."
Cố ý nói một câu, để khiến Thư Quý Phi mất mặt, nhưng bà ta chẳng những không thấy mất mặt ngược lại còn cười thành tiếng: "Người hiểu ta chỉ có tỷ tỷ, kỳ thật muội muội đến muộn như vậy, là bởi vì bệ hạ đêm qua. . ."
Vừa Nói, Thư Quý Phi e thẹn cười một tiếng, sắc mặt hồng nhuận.
Những lời phía sau không cần nói ra, thì ai cũng biết rồi.
Với một màn tranh đấu trắng trợn như vậy giữa hai vị chủ tử, khiến tất cả mọi người bị chèn ép đến nổi thở không ra hơi.
Hoàng hậu đặt chén trà trong tay xuống, khuôn mặt không hề biểu lộ ra vẻ tức giận: "Nếu đã đến, thì hãy ngồi xuống đi, đừng đứng lâu tổn hại thân thể."
Thư Quý Phi khẽ mím chặt môi.
Khi bà ta sinh ra hoàng tử bởi vì khó sinh mà thân thể tổn hại nghiêm trọng, vĩnh viễn không bao giờ có thể mang thai được nữa, sau này hoàng tử chết yểu, bằng không bà ta cũng không cần phải nuôi nấng Vũ Văn Hằng .. .Đây là nỗi đau nhức nhối trong lòng bà ta bấy lâu nay!
Nhưng bây giờ, hoàng hậu lại dùng giọng điệu quan tâm đó, ở trước mặt nhiều người như vậy mà khơi gợi nỗi đau của bà ta, làm sao có thể không tức giận cho được!
Sự căm phẫn trong mắt của Thư Quý Phi chớp mắt một cái đã biến mất: "Tỷ tỷ nói đúng lắm, dù sao bệ hạ nói tối nay còn muốn ở lại trong cung của muội muội."
Đúng là đâm một nhát chí mạng!
Ai mà không biết, ngoại trừ ngày mười lăm hàng tháng thì những ngày còn lại hoàng đế đều không hề đặt chân đến cung của hoàng hậu.
" Mùa hè này trong Ngự hoa viên tất cả hoa cỏ đều đua nhau khoe sắc, chi bằng tỷ tỷ hãy để cho các vị phu nhân đây đến đó ngắm nhìn một chút." Thư Quý Phi liếc mắt, nhìn không ra là thiện hay ác, nhiệt tình đề nghị: " Nếu không ở đây lâu sẽ rất nhàm chán, huống chi có ta và tỷ tỷ ở đây, thân phận khác biệt, họ sẽ thấy không thoải mái."
Lời nói này rất có lý.
Hoàng hậu cũng không thể từ chối, bà ấy đã định nhân cơ hội này để lôi kéo thêm tay mắt cho Thái tử, nhưng không ngờ Thư Quý Phi lại đến phá đám!
"Mẫu phi —— "
Đột nhiên, từ ngoài điện một nữ tử chừng mười ba tuổi đi vào, mái tóc búi đôi dành cho thiếu nữ, còn được điểm thêm trâm cài màu xanh ngọc bích, vội vàng đi đến sà vào trong lòng của Thư Quý Phi, sau đó mới nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hành lễ với hoàng hậu.
"Mẫu hậu vạn phúc kim an." Tam công chúa Trường Nhạc mím môi, không đợi hoàng hậu đáp lời liền xoay người nhìn về phía các vị phu nhân.
Chỉ bắt gặp ánh mắt nàng ta đầy vẻ khinh thường và kiêu ngạo.
"Trong các ngươi ai là vị hôn thê của Tam Hoàng huynh ta?"