Chương 21: Đoạt quyền Ngọc Quyết

Vân Hoàng cúi đầu: "Tổ mẫu nói đúng lắm, là tôn nữ ngu dốt."

"Thôi." Vân lão phu nhân cảm thấy rất đau đầu, không muốn quan tâm đến chuyện này nữa, xoa xoa trán cũng không thèm nhìn xem sắc mặt Lý thị thế nào, chỉ thở dài:"Cứ coi như gia môn bất hạnh, không biết giáo dưỡng nhi tử, tóm lại tất cả chuyện này đều là do nó có một di nương không ra gì."

Sắc mặt Lý Vị Ương đột nhiên thay đổi, ngón tay đan chặt vào nhau, lời này của Vân lão phu nhân rõ ràng chính là đang nói cho bà ta nghe, bà ta đương nhiên không phải người ngu, sao có thể nghe không hiểu được!

"Mẫu thân dạy bảo rất đúng!"

Vân lão phu nhân vừa nghĩ tới những lời đồn đại kia, sắc mặt đờ đẫn, không thèm liếc nhìn Lý thị lấy một cái:" Thanh nhi bây giờ thanh danh bị tổn hại nghiêm trọng, xử sự thiếu cân nhắc, cũng do ngươi mà ra, thân làm di nương lại không quản giáo tốt nhi tử của mình, chỉ cấm túc thôi vẫn còn chưa đủ, ngươi trở về bảo nó chép nữ tắc một trăm lần đi, xem như là để tu thân dưỡng tánh."

"Vâng!" Lý Thị cắn môi.

Vân lão phu nhân lại cầm lấy chuỗi Phật xuyên: "Còn nữa, giao hết việc trong phủ lại cho Triệu thị quản lý đi, ngươi cũng nên nghỉ ngơi thật tốt để chăm sóc cho Thanh nhi."

"Vâng. . ."

Vừa gật đầu đáp ứng xong, Lý Thị lại bất giác ngẩng đầu nhìn về phía Vân lão phu nhân, bà ấy thực sự định tước đoạt đi quyền lực quản lý của bà ta! Lý thị giống như không nghe rõ:" Mẫu thân đây là có ý gì?"

Vẻ mặt của Lão phu nhân càng lạnh hơn, hai tay không ngừng động đậy: "Thế nào, không đồng ý sao?"

Lý Thị không cam tâm nhưng vẫn phải đè xuống: " Không có, mẫu thân nghĩ nhiều rồi."

"Nếu như không có thì các ngươi hãy lui ra đi, ta thấy mệt rồi." Vân lão phu nhân nhắm mắt lại, ánh mắt liếc nhìn Vân Hoàng đang vô cùng bình tĩnh và ôn nhu, lời nói ý tứ: "Vân phủ nhiều chuyện phong phú, Hoàng nhi cũng nên học hỏi di nương của ngươi nhiều một chút, mọi thứ phải biết nắm chắc trong lòng bàn tay."

Đây chính xác là muốn để Vân Hoàng cũng nhúng một tay vào.

Mọi chuyện ồn ào đến mức này, bên phía Thánh Thượng cũng không biết sẽ có thái độ gì, nhưng nếu một ngày hôn ước còn chưa được giải trừ thì ngày đó nàng vẫn là Hoàng Tử Phi tương lai.

Có những thứ nên học thì nhất định phải học.

"Vâng." Vân Hoàng nhận lời.

Ra khỏi Mộc Lan Uyển, mặt trời cũng đã lên đến đỉnh đầu.

Lý Thị dừng trước mặt nàng, nụ cười trên mặt cũng biến mất : "Vân Hoàng, ngươi hài lòng rồi phải không?"

"Di nương đang nói cái gì vậy?" Vân Hoàng cùng Thúy Trúc đi ở phía sau.

"Ta nói cái gì trong lòng ngươi không phải đã rõ rồi sao, còn ở đó làm bộ làm tịch, đừng tưởng có lão phu nhân ra mặt thì có thể đoạt quyền ta!"

Vân Hoàng đi đến trước mặt Lý Thị, bày ra dáng vẻ dịu dàng: "Di nương, ta cho tới bây giờ chưa từng muốn đoạt quyền của người, là tổ mẫu đã đoạt được, nếu người không phục có thể đến tìm tổ mẫu để tranh luận, ở đây cản đường ta làm gì?"

Lý Thị cảm thấy mặt trời nóng vô cùng, nóng đến bỏng rát cả thân: " Vân Hoàng, là ta đã quá xem thường ngươi, nhưng ngươi cứ yên tâm, quyền quản lý trong phủ, ngày mai ta liền có thể lấy lại thôi!"

"Mỏi mắt mong chờ." Vân Hoàng khẽ cười, cảm xúc cũng không hề dao động.

Siết chặt tay thành nắm đấm.

Không có sức lực để đánh người khác mà ngược lại còn khiến bản thân tức muốn thổ huyết, Lý Vị Ương hất ống tay áo đi đến Thanh Tâm Uyển, bà ta phải xem tình trạng của Vân Thanh thế nào.

Nhìn bóng lưng của Lý thị, ánh mắt Vân Hoàng lạnh lẽo, bà ta có đoạt lại quyền hay không cũng không quan trọng, quan trọng là nàng có thể lợi dụng chuyện này để giành lại những cửa tiệm mà mẫu thân đã để lại cho nàng.

Nhiều năm qua mọi việc trong phủ đều do Lý Thị cầm quyền, bây giờ lão phu nhân cũng nói chỉ là tạm thời để Triệu thị quản lý, chờ hết giận, chắc chắn sẽ giao lại cho Lý thị.

Dù sao Vân Bách cũng có chức cao quyền trọng.

Đến Nhị thúc nàng còn không so được với ông ấy.

Khi nàng vừa trở lại Vườn Ngô Uyển, Đông Sương liền ra đón, đưa cho nàng một vật: "Tiểu thư, đây là nô tỳ đã nhặt được bên ngoài cửa sổ của tiểu thư, người xem có phải của người đánh rơi không?

Vân Hoàng nhận lấy, là khối Quyết Ngọc, phía trên có hoa văn huyết sắc kỳ dị, uốn lượn như một con rồng đang phi thiên địa, tổng thể sinh động như thật, cứ như chúng thực sự sẽ thoát ra ngoài vậy.

Nhìn thoáng qua, biết ngay là đồ vật của nam tử, Đông Sương cũng rất khéo léo, nên mới không nói ra.

Vân Hoàng đem Quyết Ngọc siết chặt trong lòng bàn tay, nghĩ đến tên thích khách đêm đó, trong đầu không khỏi hiện lên suy nghĩ sâu xa: Hình rồng. . .

Trừ hắn, nàng nghĩ không ra thứ này sẽ là của ai.

"A —— "

Đột nhiên, ngón tay Vân Hoàng đau nhói!

Nàng cúi đầu nhìn, nhưng không có vết thương, chỉ cảm thấy khối Quyết Ngọc kia dường như đã thay đổi, không còn sinh động như trước nữa.

Lại có thứ gây ảo giác thế này.

Đông Sương nghe được âm thanh của nàng, lo lắng hỏi: "Tiểu thư, làm sao vậy?"

Vân Hoàng đem Quyết Ngọc cất kỹ, lắc đầu: "Không có việc gì."

"Đại tiểu thư!" Cửa sân, có người khẽ gọi, chủ tớ hai người nhìn ra, là Trương bà tử gác cửa, đang thò đầu vào nhìn, thì bắt gặp hai người, bà ta vội vàng chạy đến quỳ rạp xuống đất cầu xin tha thứ.

Đông Sương nhận ra bà ta, lạnh nhạt nói: "Ngươi tới đây làm gì?"

Trương bà tử khóc mếu máo: "Đông Sương cô nương, nô tỳ là đến nhận lỗi với đại tiểu thư, chỉ cần đại tiểu thư không truy cứu chuyện nô tỳ hồ ngôn loạn ngữ, sau này đại tiểu thư muốn nô tỳ làm gì nô tỳ cũng đều nghe theo!"

Nói xong, bà ta dập đầu xuống đất, không dám nhúc nhích.

Thấy thế, Đông Sương đành phải tiến đến bên tai Vân Hoàng đem chân tướng sự tình thấp giọng nói rõ ràng với nàng.

Vân Hoàng nhìn về phía trương bà tử, thản nhiên nói: "Ta có thể tha cho ngươi, nhưng ngươi nhất định phải làm đúng như lời ngươi nói, mặc ta sai bảo, nếu không. . . Ta vẫn có năng lực đưa cả nhà ngươi tới khổ trang tử sống đến hết đời."

Trương bà tử là một kẻ biết thức thời, so với Hướng bà tử lợi hại hơn nhiều, nếu không cũng sẽ không sốt ruột chạy tới đây để cầu xin tha thứ: "Vâng, nô tỳ đã rõ."

Đổi lại là người khác, nếu chủ tử không tìm đến, thì coi như mọi chuyện đã đi qua, không có gì đáng lo nữa, Trương bà tử thì lại khác.

Hành sự khác thường như vậy tất có điều kiện, e là đang muốn cầu cạnh nàng cái gì đó, Vân Hoàng quay người: "Lui đi."

Trương bà tử vẫn bất động, muốn nói lại thôi.

Thúy Trúc ghét bỏ nói: "Vừa cùng đại tiểu thư bày tỏ lòng trung thành, chớp mắt liền không nghe lời."

Trương bà tử liền dập đầu xuống đất: "Nô tỳ là có lời muốn nói với đại tiểu thư."

"Vậy ngươi còn không mau nói, che giấu làm cái gì!" Thúy Trúc nhanh mồm nhanh miệng, không nhìn thấu những việc bẩn thỉu sau lưng.

"Sáng nay nô tỳ trông thấy Hứa ma ma, người bên cạnh Lý di nương, thần thần bí bí từ cửa phụ đi vào nội viện, trong tay còn cầm theo một túi đồ." Việc cần nói Trương bà tử đều đem nói hết ra, nhưng cũng không dám nhìn tới Vân Hoàng: "Về phần đồ vật đó là gì, nô tỳ không có nhìn rõ."

Không phải không nhìn rõ, mà căn bản là không nhìn thấy.

Vật kia sợ là đã bị bao phủ lại.

Vân Hoàng nhíu mày, chậm rãi buông ra: "Thúy Trúc, thưởng —— "

Được thưởng trương bà tử vô cùng biết ơn, ra khỏi Vườn Ngô Uyển, bà ta vừa cắn bạc, vừa nheo mắt cười, đây bằng với một tháng tiền công của bà ta!

Đông Sương rất cẩn thận: "Tiểu thư, người thật sự tin lời nói của bà ta sao? Cứ coi như là Hứa ma ma cầm theo một túi đồ vật đi, nhưng cũng không chắc chắn bên trong là thứ dùng để đối phó với tiểu thư, loại người như Trương bà tử trong miệng không biết có bao nhiêu cái lưỡi."

Thúy Trúc cũng rất tán thành với lời nói của Đông Sương: "Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy Đông Sương nói rất có lý."

"Loại người giống như trương bà tử, nếu không phải nghe được cái gì nhất định sẽ không tiếp cận ta đâu." Trong mắt Vân Hoàng hiện lên một tia lạnh lùng, trương bà tử dám đến đây thọc mạch, khẳng định là đã nghe ngóng được gì rồi, chỉ là không muốn nói rõ với nàng, bà ta là đang chừa cho bản thân một con đường lui đây mà.

Bây giờ Vân Thanh xảy ra chuyện, vậy thì vật kia nhất định là nhắm vào nàng.

Có điều, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, nàng ngược lại muốn xem xem Lý Thị có thể bày ra những thủ đoạn gì!

——

Lạc Hà uyển.

"Đồ vật cầm về rồi?" Lý Thị nhìn về phía Hứa ma ma.

Hứa ma ma nhìn trái nhìn phải, chắc chắn không có người mới dám lấy đồ trong tay áo ra: "Phu nhân, đây là lão phu nhân đưa cho, cam đoan không có sai sót!"

Lão phu nhân, đương nhiên là chỉ mẫu thân của Lý Thị.

Lý Thị cầm lấy, hung ác nói: "Vậy là tốt rồi, thứ này ngày mai trong cung yến có thể dùng tới, ta muốn để con nha đầu khốn kiếp đó chết không có chỗ chôn!"