Lý Thị sắc mặt tái nhợt, trên mặt đau đến chết lặng, thật sự là không dám nhúc nhích, Vân Bách nhiều năm qua, chưa từng nói với bà ta một câu nặng lời, nhưng lần này, thế mà lại trực tiếp đánh bà ta một bạt tay!
Cho nên không thể tưởng tượng được, việc này sẽ nghiêm trọng đến mức nào!
Hốc mắt bà ta rưng rưng, sưng đỏ một mảnh: "Lão gia, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Vân Bách cười lạnh: "Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta xảy ra chuyện gì! Lần này Vân Thanh đều vứt bỏ hết mặt mũi của Vân Phủ rồi, không chỉ đắc tội Trấn Bắc Vương, còn cùng Tam Điện Hạ ngay trước mặt mọi người ôm ôm ấp ấp!"
Nghĩ đến khối ngọc bội trước đây, Vân Bách trong lòng nghĩ quá nhiều, không khỏi nhìn về phía Vân Hoàng: "Hoàng nhi, vừa rồi là vi phụ nhất thời lỗ mãng, bây giờ con về trước nghỉ ngơi đi, trong lòng cũng đừng trách vi phụ."
Vân Hoàng cúi người cười nói: "Phụ thân cũng là nhất thời thiếu cẩn trọng, chẳng qua là nghe lời một phía của tiểu nhân, nữ nhi sao có thể trách phụ thân được?"
Vân Bách gật đầu hài lòng, rồi bảo Vân Hoàng trở về, nghĩ đến năm xưa mình đã bỏ rơi người nhi nữ này nên cảm thấy có lỗi.
Bên tai mơ hồ là tiếng khóc thút thít của Lý Thị, khiến cho Vân Bách tâm phiền ý loạn: "Ngươi còn khóc cái gì, nếu không phải Hoàng nhi ở bên cạnh cầu tình, không chừng Vân Thanh bây giờ còn không có mạng để trở về!"
Lý Thị siết chặt khăn tay, không dám phản bác: "Lão gia, không chừng hiện tại còn có hiểu lầm, chi bằng chờ Thanh nhi tỉnh lại rồi nói tiếp."
Nha đầu đáng chết, thế mà lại hại nhi nữ của bà ta rơi vào tình cảnh thê thảm như vậy, còn giành được cho bản thân một cái mỹ danh, càng nghĩ đến càng muốn gϊếŧ chết nàng.
Vân Bách khoát tay: "Còn có thể hiểu lầm gì nữa, bây giờ tin tức đã truyền khắp kinh thành, ngày mai vào triều, cũng không biết giấu mặt vào đâu, đến Thanh Tâm Uyển, ta phải nghe xem Vân Thanh nói thế nào!"
Lý Thị không muốn lúc này lại đến giày vò nhi nữ của mình, nhưng cũng không chịu nổi sự tức giận của Vân Bách.
Một đoàn người hùng hổ đi đến Thanh Tâm Uyển.
Nhìn thấy người tới, Tử Tô lập tức quỳ trên mặt đất: "Lão gia, di nương, tiểu thư từ lúc hôn mê đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh, đại phu nói tiểu thư cần tịnh dưỡng."
Vân Bách giơ chân đá Tử Tô một cái, tức giận nói: "Dưỡng cái gì mà dưỡng, đem người đánh thức cho ta!"
Tử Tô ngã xuống đất, lén lút liếc nhìn Lý Thị, phát hiện trên mặt bà ta có dấu bàn tay đỏ như in, càng thêm hoảng sợ, lập tức đi đến giường gọi người, Vân Thanh mê man, lại cảm giác có người đang véo nàng ta, vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt lo lắng của Tử Tô.
"Tiểu thư, lão gia đến."
Vân Thanh được Tử Tô đỡ lấy, muốn đứng dậy hành lễ, nhưng tay chân mềm nhũn không làm gì được, trực tiếp ngã xuống đất: "Phụ thân, nữ nhi vô năng, muốn thỉnh an người cũng làm không được."
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của nàng ta, dù sao cũng là nhi nữ được sủng ái từ nhỏ đến lớn, giọng điệu của Vân Bách dịu đi: "Được rồi, còn thỉnh an gì nữa, chuyện hôm nay ngươi có gì muốn giải thích với vi phụ hay không? "
Sợ Vân Thanh không rõ được sự tình mà nói bậy, Lý thị vội vàng nhắc nhở: "Thanh nhi, mau nói cho phụ thân của con biết, vì sao đắc tội Trấn Bắc Vương, còn cùng Tam Điện Hạ ôm ấp, bây giờ chuyện này đang bị đồn đại khắp nơi."
Ngay lập tức, Vân Thanh hiểu rõ đầu đuôi vấn đề.
"Phụ thân, nữ nhi thấy tỷ tỷ đi vào tửu lâu nhưng chờ mãi không thấy đi ra, sợ tỷ tỷ xảy ra bất trắc, liền đi vào xem, không nghĩ vừa tới phòng riêng của tỷ tỷ đã bị người khác ngăn lại, nữ nhi trước đó không biết người kia là Trấn Bắc Vương, tưởng rằng tỷ tỷ gặp phải tên lưu manh, liền cùng hắn xảy ra tranh chấp."
"Về phần Tam Điện Hạ, chỉ là nhìn nhi nữ từ trên cầu thang lăn xuống, nhất thời lo lắng nên mới đến đỡ lấy nhi nữ, ngài ấy cũng đã ở trước mặt mọi người giải thích, ngài ấy làm vậy chỉ vì nhi nữ là muội thê của ngài ấy."
Một vài câu, liền biến mình trở nên trong sạch.
Còn đem mọi hành động sai trái của nàng ta toàn bộ chuyển hóa thành lo lắng cho Vân Hoàng, như vậy nếu nói mọi chuyện do Vân Hoàng gây nên cũng không phải là không có khả năng.
Vân Thanh cúi thấp đầu, để người không nhìn thấy nét mặt của nàng ta: "Phụ thân nếu không tin, có thể hỏi Tử Tô, lúc ấy Tử Tô cũng có mặt."
Tử Tô sững sờ, lúc đó nàng ấy chỉ là canh giữ ở bên cạnh xe ngựa, không có trong thiện phòng, nhưng chủ tử nói như vậy, nàng ấy nào dám phản bác: "Vâng, lão gia, lúc ấy nô tỳ cũng ở đó, lời tiểu thư nói đều là thật!
"Nếu thật sự là như thế. . ." Vân Bách nhìn về phía Vân Thanh, trầm ngâm nói: "Nghĩ ngơi cho thật tốt, trong vòng nửa tháng không cho phép ra khỏi Thanh Tâm Uyển."
Đám người ngạc nhiên.
Đây chính là cấm túc!
Vân Thanh tự biết không thể chọc giận Vân Bách lúc này, khúm núm nói: "Vâng."
Chờ Vân Bách đi khỏi, Lý Thị thở dài, đau lòng nói: "Thanh nhi, con cứ yên tâm tịnh dưỡng."
"Mẫu thân, cung yến làm sao bây giờ?"
Lý Thị đỡ Vân Thanh lên trên giường: "Con đã như thế này, còn nói gì đến cung yến, thân thể mới là quan trọng nhất!"
Vân Thanh lắc đầu: "Cung yến này ta đã chuẩn bị rất lâu, không thể bỏ lỡ được, nếu như không đi, chính là ngầm xác nhận những lời đồn kia, đến lúc đó ta còn mặt mũi nào để nhìn người khác, như vậy không biết ả ta sẽ đắc ý thế nào nữa!"
Lý Thị suy nghĩ một hồi, cảm thấy có lý: "Vậy mẫu thân sẽ đến nhà ngoại tổ của con, để ngoại tổ phụ cầu xin tĩnh tần Nương Nương, mang thuốc trong cung cho con, không thể để lại vết sẹo trên mặt của con được."
"Ừm." Vân Thanh gật đầu, nín thở: "Mẫu thân, chúng ta phải cẩn thận ả Vân Hoàng."
——
Vườn Ngô Uyển.
Vân Hoàng đang bôi thuốc lên trán cho Thúy Trúc, nó rất mát, hiệu quả cũng vô cùng tốt.
Mụn nước sưng đỏ cũng bị nàng dùng kim châm vào, lộ ra da thịt đỏ tươi bên trong, Thúy Trúc cười khổ: "Tiểu thư, trán nô tỳ liệu có lưu lại sẹo không? Sẽ không trở nên xấu xí chứ?
"Biết lưu lại sẹo sao còn cản?" Vân Hoàng lấy cao dược thoa lên, đây là nàng tự tay bào chế.
Thúy Trúc chu môi, không thèm để ý: "Nô tỳ không cản, thì người bị thương sẽ chính là tiểu thư."
Vân Hoàng trêu nàng ấy một chút, trong lòng cảm động: "Ngươi đó, yên tâm đi, ta sẽ không để cho ngươi lưu lại sẹo đâu, cao dược này ngươi cầm lấy đi, mỗi ngày sớm tối thoa hai lần, ba ngày sau sẽ lành."
Thúy Trúc nhận lấy chiếc lọ nhỏ, cười ngây ngô: "Nô tỳ tin tưởng tiểu thư, chỉ là tiểu thư, sao người lại làm được cái này?"
"Trong giấc mơ gặp được một vị tiên nhân, ông ấy đã dạy cho."
Không có chút nào nghi ngờ, Thúy Trúc thốt lên: "Thật sự là thần kỳ!"
Hai chủ tớ đang nói chuyện, cửa sân liền có một bà tử chậm rãi đi vào, đứng bên ngoài phòng phúc thân hành lễ, mắt nhìn một lượt xung quanh, cao giọng nói: "Đại tiểu thư, bên ngoài phủ có cô nương nói đến đây để tìm người."
"Không chừng là Thập Thất đã đến!" Thúy Trúc liền vội vàng đứng lên: "Tiểu thư, để nô tỳ đi dẫn người vào."
"Đi đi." Vân Hoàng liếc mắt nhìn bà tử, trong lòng cười nhạo, lại là cái gai khác!
Một lúc sau, Thúy Trúc liền dẫn Hạ Thập Thất vào, Vân Hoàng tựa vào ghế trường kỷ, lười biếng nói: "Về sau ngươi chính là nhị đẳng nha hoàn của ta, phòng của ngươi ở ngay bên cạnh phòng của Thúy Trúc, làm việc trong phủ cần phải chú ý, có cái gì không hiểu cứ hỏi Thúy Trúc."
Hạ Thập Thất biết trong phủ có rất nhiều quy tắc, nàng ấy đem bao phục buông xuống, hướng Vân Hoàng Phúc Thân hành lễ: "Vâng, nô tỳ ghi nhớ."
Trong bao phục không có nhiều đồ vật, chỉ có mấy bộ y phục bằng vải thô.
Nhưng đây cũng là toàn bộ gia sản của nàng ấy.
Thúy Trúc nắm tay Hạ Thập Thất, kéo nàng ấy đi tắm giặt và thay y phục của nhị đẳng nha hoàn.
Ngoại viện.
Bà tử truyền tin khi nãy nhổ nước bọt về phía Vườn Ngô Uyển, mắng mỏ: "Thật là keo kiệt, cũng không biết thưởng bạc cho ta, tốt xấu gì ta cũng từ bên ngoài đi đến bên trong để bẩm báo, tốn không ít thời gian, hai chân lại còn bị đau nữa."
Trương bà tử bên cạnh nhìn bà ta: "Ai cũng biết đại tiểu thư giả nghèo, ngươi còn đến tiếp cận nàng ta, không phải là tự chuốc nhục nhã sao?"
Bà tử kia hừ một tiếng: "Không phải mọi người trong phủ đều nói ả thay đổi rồi sao, nhị tiểu thư còn bị ả hại đến nỗi thương tích đầy mình, ta đến giúp đỡ ả là để ả nhớ đến mặt của ta, chiếu cố cho ta, ai biết được ả vẫn như trước đây giả vờ thiếu thốn."
" Miệng mồm thật là lợi hại, lại dám ở sau lưng phỉ báng chủ tử!"
Tiếng quát chói tai, khiến cho hai bà tử sợ hãi run lên.
Nhìn thấy người đi tới, hai người đều kinh hãi !