Chương 17: Mưu sự tại nhân

Bên này.

Hai huynh đệ đưa Vân Hoàng lên xe ngựa, Tưởng Tuy nghiêng người sang: " Tưởng Chiêu, đệ đi tìm một cỗ xe ngựa khác."

"Được." Tưởng Chiêu vội vàng quay người rời đi.

Tưởng Tuy đem người đẩy ra, ánh mắt rơi vào trên thân của Vân Hoàng, giọng điệu kiên định: "Muội đã biết từ lúc nào? Còn muốn tiếp tục giấu diếm ca ca?"

Vân Hoàng tự biết không thể gạt được vị đại ca thông minh này, đành phải nửa thật nửa giả mà nói: "Lần trước muội bệnh nặng, trong mơ hồ nghe thấy Vân Thanh ở bên tai muội nói chuyện, sau đó khỏi bệnh trông thấy trên tay nàng ta có ngọc bội của Vũ Văn Hằng, đáy lòng liền rõ ràng."

Tưởng Tuy không phải người dễ bị lừa như vậy, trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng nghĩ tới Vân Hoàng là muội muội của hắn, nên sẽ không cố ý nói dối, hắn chỉ thương yêu sờ sờ đầu của nàng: "Là do các ca ca không chăm sóc tốt cho muội, để muội bị người khác ức hϊếp."

Vân Hoàng khoé mắt chua xót, nghẹn ngào nói: "Đại ca, muội muốn giải trừ hôn ước, nhưng huynh trở về đừng tìm ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu nói với người chuyện xảy ra hôm nay, muội sợ bọn họ sẽ trực tiếp xông tới Ngự Thư Phòng, đến lúc đó Ngự Sử đài nhất định sẽ vạch tội Tưởng Quốc Công phủ."

Muốn nói cũng không thể là hôm nay.

Dù sao tin tức cũng sẽ nhanh chóng được truyền đến tai hoàng thượng, chờ ngài ấy biết, đến lúc đó nói cho ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu cũng chưa muộn, khi đó Hoàng Thượng sẽ xử lý tốt mọi việc.

Tưởng Tuy hiểu ý tứ của Vân Hoàng, nếu Tưởng Quốc Công phủ đánh đòn phủ đầu, nhất định sẽ bị luận tội dĩ hạ phạm thượng, thậm chí còn có thể bị ấn lên bốn chữ "Ủng binh tự trọng", đến lúc đó cũng rất phiền phức.

(*Ủng binh tự trọng: trong tay nắm binh quyền, có ý đồ tạo phản)

Phải biết những năm này Thánh Thượng hoàn toàn nhìn không vừa mắt Tưởng Quốc Công phủ, hắn cũng đã đề cập qua vấn đề này với tổ phụ và tổ mẫu, nhưng bọn họ chẳng để tâm đến, dù sao đến thế hệ của hắn đều chuyển hướng làm quan văn, không nắm binh quyền nên sẽ không tạo được uy hϊếp đối với bên trên, đương nhiên, bọn họ cũng cho rằng Thánh Thượng nhất định sẽ hiểu được lòng trung thành của Tưởng Quốc Công phủ.

Những điều này hắn hiển nhiên có thể nghĩ tới, chỉ là không ngờ Vân Hoàng còn chưa đến tuổi trưởng thành, lại nghĩ được sâu xa như vậy.

Người muội muội này, thật sự đã thay đổi.

Vân Hoàng bĩu môi, đẩy đẩy ống tay áo Tưởng Tuy, làm nũng nói: "Đại ca, huynh nhìn muội như vậy làm gì?"

Tưởng Tuy cưng chiều sờ một cái vào đầu lông mày của Vân Hoàng, là hắn đã suy nghĩ nhiều: "Không có việc gì, muội muội càng ngày càng dễ nhìn."

"Đại ca, huynh nói điều này không phải là đang nói nhảm sao?" Tưởng Chiêu sau khi tìm được xe ngựa vội vàng trở về, miệng như rót mật, lời nói đặc biệt êm tai: "Muội muội của ta phải dùng bốn chữ khuynh quốc khuynh thành mới có thể diễn tả được."

Biết Tưởng Chiêu đang muốn làm nàng vui vẻ, Vân Hoàng cười thành tiếng: "Nhị ca của ta cũng phải dùng bốn chữ ngọc thụ lâm phong mới có thể diễn tả được."

"Phải không!" Tưởng Chiêu sờ sờ mặt, vô cùng tự luyến, hướng tới những nữ tử trên đường nháy mắt mấy cái: "Vẫn là muội muội của ta có mắt nhìn!"

"Không còn sớm nữa, muội muội nên trở về đi." Tưởng Tuy giọng nói nghiêm túc.

Tưởng Chiêu từ trước đến nay đều nghe lời đại ca răm rắp, nên lập tức nhường đường, phân phó mã phu đánh xe thật tốt, lúc này mới phất tay với Vân Hoàng: "Muội muội, hẹn gặp lại tại cung yến!"

Sau khi Vân Hoàng rời đi, hai huynh đệ mới ngồi xuống, xe ngựa chậm rãi chuyển động.

Tưởng Tuy nhắm mắt lại: "Chuyện hôm nay, sau khi trở về, dù là nửa chữ cũng không được nhắc đến với người trong nhà.

Nghe xong lời này, Tưởng Chiêu trực tiếp bùng nổ: "Đại ca, họ ức hϊếp muội muội chúng ta như vậy, tại sao lại không được nói với người trong nhà, họ rõ ràng không nể mặt Tưởng Quốc Công phủ chút nào, huynh có phải đọc sách đến lú lẫn rồi phải không? Ngay cả muội muội của mình cũng không giúp sao? Cho dù hắn có là Tam Điện Hạ, vậy thì đã sao, giang sơn của Tây Tấn vẫn còn cần đến chúng ta trấn thủ!"

Tưởng Tuy mở mắt ra, khẽ liếc nhìn Tưởng Chiêu đang tức giận, Tưởng Chiêu ý thức được mình đã nói sai, liền im lặng. . .

Hắn ngốc nhưng đại ca cũng sẽ không ngốc!

"Đại ca, huynh mau nói một chút đi, nói cho đệ biết nguyên nhân." Tưởng Chiêu khẩn cầu.

"Hai ngày nữa đệ sẽ biết, tất cả những điều này là do muội muội phân phó, đệ chỉ cần ngoan ngoãn làm theo là được." Tưởng Tuy dừng lại một chút, sau đó nói: "Còn có, câu vừa rồi đệ nói sai rồi."

Tưởng Chiêu đoán không được ý tứ, liền vò đầu bứt tai: "Sai chỗ nào? Không sai."

Tưởng Tuy không để ý hắn nữa, cũng không thể nói trước được gì.

Quân tử giống như hoa lan, nếu ẩn mình thì cương quyết, nếu nổi lên sẽ gây náo loạn thiên hạ.

——

Vân Hoàng đương nhiên chưa quên mục đích ban đầu xuất phủ.

Nàng để mã phu quay đầu, trực tiếp đi đến Huyễn Y Phường.

Huyễn Y Phường nổi tiếng nhất kinh thành, người lui tới rất nhiều, nam nữ già trẻ đều có, Thúy Trúc vén rèm lên, bối rối : "tiểu thư, người tới đây làm gì?"

Mã phu cũng là người thành thật, xen vào: "Nha đầu này, tiểu thư nhà ngươi đến đây nhất định là may y phục rồi."

Thúy Trúc chợt nhận ra, thè lưỡi với Vân Hoàng: "Là nô tỳ ngu dốt."

Hai chủ tớ bước vào trong tiệm, bên trong bài trí mới lạ, vải vóc đầy đủ, tổng cộng có ba lầu, lầu một là vải vóc thông thường, lầu hai là vải vóc quý giá, còn những loại vải vóc ở lầu ba có thể sánh ngang với cống phẩm.

Hai người trực tiếp lên lầu ba, Vân Hoàng đi thẳng vào vấn đề: "Ta muốn gặp chủ nhân của các ngươi ."

Chưởng quỹ nhìn ra Vân Hoàng mặc y phục tinh xảo, vội vàng nói: "Nàng chờ một lát, ta đi báo ngay."

Không bao lâu, chưởng quỹ quay lại, theo sau là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, tướng mạo hiền lành, khéo léo, mắt nhìn về phía Vân Hoàng, hỏi: "Cô nương tìm ta có chuyện gì?"

"Hàn nương tử, thớt vải tử sắc trong phủ Vân thượng thư là của ta." Vân Hoàng cũng không quan tâm đến vẻ mặt của Hàn nương tử như thế nào, lấy giấy bút từ trong tay chưởng quỹ, phác hoạ lên đó, một lúc sau mới ngẩng đầu lên:" Hàn nương tử, đây là kiểu dáng y phục mà ta muốn làm, kích thước ta đã ghi bên cạnh."

Hàn nương tử trong lòng do dự, nhưng vừa nhìn thấy kiểu dáng y phục trên giấy, ánh mắt của bà ấy chợt sáng lên, kích động nói: "Cô nương, đây là. . ."

Tử sắc vốn dĩ không thích hợp với cô nương trẻ tuổi, nhưng nếu may theo kiểu dáng trên giấy thì nhất định sẽ ổn.

Bà ấy làm chưởng sự nương tử nhiều năm như vậy, đầu óc buôn bán đương nhiên có, nhìn thoáng qua có thể thấy kiểu dáng y phục trên tay Vân Hoàng có sự khác biệt rất rõ ràng, trong lòng lập tức ngứa ngáy khó chịu.

Cái mà Vân Hoàng phác họa chính là kiểu dáng của mười năm sau, tuân theo đạo lý "lấy xấu làm tốt", càng tinh xảo và đẹp mắt: "Sau ba ngày, Hàn nương tử có thể làm theo kiểu dáng này để bán, bản vẽ này coi như là ta tặng cho bà."

Hàn nương tử trong lòng cũng đang có chủ ý này, không nghĩ tới Vân Hoàng lại sảng khoái như vậy, nghi hoặc nhìn Vân Hoàng lần nữa: "Cô nương là đang nghiêm túc sao?"

"Đương nhiên."

Hàn nương tử cẩn thận đem giấy phác họa cất đi:"Như vậy không được, Huyễn Y Phường chúng ta mở cũng đã nhiều năm, buôn bán thành thật, già trẻ không gạt, nếu cô nương đã muốn tặng ta bản phác họa, vậy thì ta bảy, còn cô nương ba, thấy thế nào?

Vân Hoàng đáy mắt ám quang hiện lên, cười cười: "Được."

Lập tức, hai người liền lập ra hiệp ước.

Sau đó, Hàn nương tử tiễn Vân Hoàng ra xe ngựa, ở bên cạnh lớn tiếng nói: "Nếu cô nương còn có kiểu dáng nào mới mẻ, có thể mang đến cho ta."

Thúy Trúc vén rèm lên, cười tủm tỉm: "Hàn nương tử cứ yên tâm, nếu tiểu thư nhà ta có kiểu dáng mới nhất định sẽ đưa cho bà, chỉ là nếu bán tốt, lợi nhuận phải thay đổi một chút."

Hàn nương tử cười đến run rẩy cả người, giống như đã thấy rất nhiều bạc bay về phía mình: "Được."

Chờ xe ngựa đi xa, chưởng quỹ đi tới, cảm thấy Vân Hoàng tuổi còn nhỏ lại đa mưu túc trí, nói nhỏ: " Xem ra Vân cô nương đến đây là đã có chuẩn bị, nếu không sao lại đến đây thay đổi kiểu dáng y phục, còn chủ động đem bản phác họa tặng cho chúng ta?"

Hàn nương tử lườm một cái, chán ghét nói: "Nàng ấy đáp ứng một cách sảng khoái như vậy, nếu nói không có chuẩn bị, ngươi tin không?"