Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trùng Sinh Chi Đích Nữ Độc Hậu

Chương 13: Biểu huynh ép hỏi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một người lớn tuổi, mặc y phục màu xanh.

Thoải mái, phóng khoáng, không phức tạp cũng không phiền hà vô dụng, với một dây kim quan cột tóc bằng ngọc màu xanh đơn giản, năm nay chỉ mới mười tám tuổi nhưng lại giống như một người ẩn sĩ, không chút bụi trần - Tưởng Tuy.

Một người tuổi còn nhỏ ăn mặc loè loẹt, khuôn mặt trẻ con, toàn thân toát ra vẻ bất cần đời, là một trong những thiếu gia ăn chơi có tiếng ở kinh thành — Tưởng Chiêu, năm nay gần mười sáu tuổi.

"Vân Hoàng bái kiến hai vị biểu ca!" Vân Hoàng phúc thân hành lễ, hốc mắt rưng rưng ửng đỏ, nghĩ đến kiếp trước Tưởng thị bị diệt môn, đến đứa cháu nhỏ sơ sinh cũng không được tha, nàng liền không kìm được lòng căm phẫn.

Phía sau Thúy Trúc cùng Hạ Thập Thất cũng đi theo làm lễ.

Tưởng Tuy phất phất tay, nhìn Vân Hoàng: "Đã lâu không gặp muội, hình như đã thông minh lanh lợi hơn rồi."

Nghe nói như thế, Tưởng Chiêu không cam lòng yếu thế, ỷ vào chiều cao của mình sờ soạng kim quan bằng ngọc trên tóc Vân Hoàng: "Đúng vậy, muội muội đã trở nên thông minh, so với ta mạnh hơn rất nhiều."

Tưởng Tuy liếc xéo hắn: "Đệ sao có thể so được với muội ấy?"

Vừa rồi, mọi hành động của Vân Hoàng đã thu hết vào trong tầm mắt Tưởng Tuy, nhân lúc đám đông đang tập trung nhìn về phía Mã viên ngoại, Vân Hoàng đã phái người đến báo với Tưởng Tuy, để hắn đem chuyện Vân Hoàng là đích nữ phủ thượng thư nói với tên gia đinh đó.

Nói cách khác, biểu muội này, đã sớm phát hiện ra hắn.

Trong ấn tượng của hắn, Vân Hoàng và Tưởng thị quan hệ không tốt, cũng không thông minh đến mức như vậy, mấy năm trước khi nàng cùng di nương đã khuất của nàng trở về Tưởng Quốc Công phủ, không biết bị ai xúi giục, tất cả đều dựa vào sự ưu ái của Quốc Công gia đến nỗi mắt cao hơn đầu.

Tưởng Chiêu không phục, liền nhìn Vân Hoàng cười một cách cố chấp, cả người xém chút đều bay lên trời:"Đúng, ta không có tư cách so với muội muội, đem ta đặt cạnh muội muội chính là bôi đen muội ấy, bởi vì ta quá bảnh bao, có phải không?

Vân Hoàng nén xúc động, buồn cười nhìn về phía hai vị biểu ca: "Làm người ai rồi cũng sẽ thay đổi, trước kia Vân Hoàng không hiểu chuyện, mong rằng đại ca và nhị ca rộng lòng tha thứ."

Tưởng Tuy mắt lộ ra dị sắc, cảm thấy thay đổi của nàng là bởi vì tiểu di qua đời, từ lúc đó nàng đã chịu không ít đả kích, nghĩ đến nàng nhỏ như vậy liền mất đi mẫu thân, không khỏi thương yêu: "Đúng rồi, muội lúc đó còn nhỏ không hiểu chuyện, giờ thì biết suy nghĩ hơn rồi, khi nào có thời gian rảnh rỗi nhớ về Quốc Công phủ, tổ phụ và tổ mẫu, bọn họ đều rất nhớ muội."

"Vâng." Vân Hoàng nhẹ giọng đáp lại.

"Đáp ứng rồi cũng không được đổi ý." Tưởng Chiêu đưa tay ra, tràn đầy phấn khởi vỗ vỗ bờ vai của nàng: "Đợi chút nữa ta trở về sẽ bẩm lại với tổ phụ tổ mẫu, nói muội nhất định sẽ đến."

Vân Hoàng cười khổ, nàng một chút dự tính về việc đó cũng không có.

Trong lòng vẫn luôn thương nhớ tổ phụ tổ mẫu, nhưng vẫn chưa tìm được lí do để về thăm, nếu không đã sớm tới đó rồi:" Sau buổi tiệc cung yến, phiền đại biểu ca đến đón Vân Hoàng."

Tưởng Tuy mười tám tuổi ở kinh thành đã nổi tiếng thông minh, nghe qua lời nói của Vân Hoàng liền biết nàng có chuyện khó xử, nghĩ ngay đến Lý thị ở Vân phủ, lại nhớ đến tiểu di đã khuất, điều này đúng là đối với Vân Hoàng càng đau lòng hơn:" Được."

Nhưng Tưởng Chiêu lại nghĩ muội muội ở Vân phủ nhất định sống không được tốt, thậm chí cũng không được đến Quốc Công phủ thăm ngoại tổ mẫu theo ý muốn, nếu không sao lại nhờ đích thân Tưởng Tuy đến đón, trong này khẳng định là có nội tình.

Tưởng Chiêu tính tình bộc trực, nhịn không được liền nói: "Muội muội, có phải là có người ức hϊếp muội, nói ta biết, ta nhất định sẽ tìm hắn tính sổ."

Được biểu ca quan tâm như vậy, Vân Hoàng cổ họng nghẹn đắng, giống như có vật gì chặn lại, nàng cười nhẹ:" Nhị ca, người cảm thấy muội dễ bị người khác ức hϊếp vậy sao?"

Tưởng Chiêu nghiêm túc suy nghĩ một chút, cách Vân Hoàng đối phó Mã Viên Ngoại, thật sự là không giống lắm, chỉ có điều....

"Giống!"

Với thân thể nhỏ nhắn, tính tình hiền lành, trên mặt lại hiện lên dòng chữ "mau đến ức hϊếp ta đi", có chỗ nào không giống!

Vân Hoàng biết hắn là người nói được thì làm được, không muốn hắn gây chuyện, liền cười nói: "Nhị ca, nếu muội bị ức hϊếp nhất định sẽ nói cho huynh biết, để huynh báo thù thay muội."

Tưởng Chiêu hài lòng gật đầu: "Nói được thì làm được! Nào, chúng ta đến tửu lâu vừa ăn vừa nói chuyện đi."

Trên phố người đi đi lại lại rất nhiều, vài người đứng chắn ở chính giữa rất là chói mắt, không ít người đem ánh mắt đặt trên thân của Vân Hoàng, Tưởng Chiêu rất không thích điều này, hắn liền dẫn mọi người đi sang đường khác để đến tửu lâu.

Ở góc lầu hai, Tưởng Tuy do dự một chút, liếc mắt sang gian phòng trang nhã bên cạnh.

Tưởng Chiêu nghi ngờ, nghiêng người hỏi hắn: "Đại ca, huynh nhìn cái gì đấy?"

"Không có gì." Tưởng Tuy thu hồi ánh mắt, vừa rồi ở trên đường luôn cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm vào họ, nhưng lại không phát hiện được là người nào, có lẽ chỉ là ảo giác.

Tưởng Chiêu vào phòng riêng ngồi xuống, gọi Vân Hoàng: "Muội muội mau tới đây, muội ngồi bên cạnh ta đi."

Rất rõ ràng Tưởng Chiêu chính là khách quen ở đây, nên chưởng quỹ mới tự mình đích thân tới chiêu đãi, cúi đầu khom lưng: "Tưởng Nhị thiếu gia, muốn dùng gì?"

"Không nhìn thấy muội muội ta ở đây sao?" Tưởng Chiêu hừ nhẹ một tiếng, trừng mắt nhìn chưởng quỹ, lúc này mới lấy lòng nhìn về phía Vân Hoàng: "Muội muội, muội chọn món đi."

"Ta vừa ăn xong, không thấy đói." Vân Hoàng im lặng, để hắn chọn.

Tưởng Chiêu cau mày, buồn bực nói: "Vậy không được, không đói cũng phải ăn một chút, muội ăn rồi là việc của muội, còn đây là ta và đại ca mời, đó là hai việc khác nhau! Chẳng lẽ muội cho rằng ca ca của muội không có tiền? Xem thường ca ca?

Thấy hắn kiên trì như vậy, Vân Hoàng đành phải chọn hai món, Tưởng Chiêu xem xét thấy vẫn chưa đủ, lại chọn thêm bảy, tám món nữa, danh sách món ăn gần như đã đầy.

Ngay cả Tưởng Tuy nhìn thấy cũng không nhịn được, lông mày giật giật:" Đủ rồi."

Heo sao?

Gọi nhiều như vậy! Ăn sao hết được?

Chỉ có chưởng quỹ không kìm được vui mừng, vội cầm tờ danh sách món ăn đi xuống lầu, Thúy Trúc vẫn cung kính canh giữ ở cửa, còn Hạ Thập Thất thì đi xử lý hậu sự cho phụ thân nàng ấy.

Trong phòng.

Tưởng Tuy gương mặt sáng như nguyệt, lòng không chút gợn sóng: "Vừa rồi nghe muội nói đến cung yến, sao vậy, muội cũng định đi sao?"

"Đi." Vân Hoàng đặt chén trà xuống, cau mày: "Không đi không được."

"Tại sao?" Tưởng Tuy hỏi.

Vân Hoàng trầm ngâm một lúc, châm chước nói: "Muội muốn cùng Vũ Văn Hằng giải trừ hôn ước."

Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ truyền ra bên ngoài, có thể cần đến sự trợ giúp của Tưởng Tuy, chi bằng để cho Tưởng gia sớm biết được thái độ của nàng, như vậy mới có thể kịp thời nghĩ ra biện pháp đối phó.

"Phụt! —— "

Nước trà từ trong miệng Tưởng Chiêu phun hết ra ngoài, hắn không có hình tượng chút nào, gục đầu xuống bàn ho khan, rõ ràng là rất kích động:" Muội muội, có phải muội uống nhầm thuốc rồi không? Trước đây không phải muội rất thích tam điện hạ sao?"

Khi còn bé, hắn cũng đã từng hỏi qua nàng!

Vân Hoàng vỗ vỗ vào phần lưng Tưởng Chiêu, để hắn ngừng ho khan: "Nhị ca, huynh cũng đã nói là trước kia, hiện tại muội phát hiện muội đối với ngài ấy không phải là loại thích giữa nam và nữ, cũng không còn thích ngài ấy nữa."

"Thế nhưng. . ." Tưởng Chiêu vướng bận, do dự nói: "Hôn sự là do bệ hạ đã ban cho, muốn giải trừ, e là không thể được."

Quân vô hí ngôn, miệng đã nói ra rồi, không thể rút lại được.

Vân Hoàng ra vẻ kiêu ngạo: "Chẳng lẽ hôn nhân đại sự của muội, muội lại không thể tự mình làm chủ sao?

Tưởng Chiêu trầm mặc.

Thật, đường đường là ngoại tôn nữ duy nhất của Tưởng Quốc Công phủ, lại muốn tự mình làm chủ hôn sự? Việc đó khó mà làm được! Tuyệt đối không được!

Tưởng Tuy dùng cây quạt gõ vào đầu Tưởng Chiêu, so với hắn bình tĩnh hơn rất nhiều, cười hỏi: "Thích người khác rồi sao?"

Ngữ khí cưng chiều, lại nuông chiều.

Giống như là đang nói: Chỉ cần thích người khác, vậy liền giải trừ hôn ước ——

Vân Hoàng đáy lòng thở dài, quả nhiên người của Tưởng Quốc Công phủ đều kiêu căng từ trong xương trong máu, cho dù đã đến thế hệ của Tưởng Tuy, bỏ võ theo văn, nhưng ít nhiều vẫn thừa hưởng được khí chất của lão Quốc Công, không mưu mô, đa đoan ra dáng một quan văn chút nào.

Nói chuyện thẳng thắn, không sợ mất lòng.

Trong hoàng thất, không khác nào với việc vượt quá chức phận.

Vân Hoàng thành khẩn: "Đại ca, muội chỉ là không muốn thành hôn sớm như vậy."

Tưởng Chiêu trợn to mắt, thúc giục: "Ta không tin, muội muội, muội thích ai, nhanh cho nhị ca biết."

Nhìn hắn hỏi, giống như là nếu nàng không nói ra được người đó thì hắn nhất định sẽ không từ bỏ, Vân Hoàng đảo tròng mắt một vòng.

Đột nhiên trong đầu nảy ra ý tưởng, chậm rãi nói: "Người muội thích, đủ để có thể sánh với nhan sắc của muội, diễm áp quần phương."

(*Diễm áp quần phương: đẹp điên đảo, lấn át tất cả)
« Chương TrướcChương Tiếp »