Chương 26

Ác mộng

Trước khi ba mẹ Tạ Minh tới, tôi ra khỏi phòng gọi điện thoại cho Hứa Kiệt báo mình tối nay về trễ, không biết có phải do thanh âm của tôi quá trầm hay vì cái gì khác, tôi mới vừa nói xong lời này thì Hứa Kiệt lộ ra vài phần lo lắng hỏi tôi: “Hàn Hiểu, anh làm sao vậy, đã xảy ra chuyện sao?”

“Không xảy ra chuyện gì đâu.” Tôi cười cười nói: “Ba mẹ Tạ Minh tới đón hắn nên thuận tiện mời mấy người trong phòng bọn anh đi ăn, cho nên mới…”

“Hứa Khả cũng ở đó.” Hứa Kiệt nói chắc nịch.

Tôi ngẩn người nói: “Đúng vậy.” Sau đó nhẹ giọng cười hai tiếng nói: “Ghen tị à.”

“…Có chút.” Hứa Kiệt ở trong điện thoại có điểm rầu rĩ không vui: “Hàn Hiểu, mỗi lần anh nhắc tới cô ấy sẽ luôn luôn khổ sở, trong lòng em cũng khó chịu lắm, dù sao trước đó anh thích cô ấy nhiều tới vậy, em… em thực sự không thích anh cùng cô ấy thân cận nhau.” Hứa Kiệt chậm rãi nói, trong thanh âm có một loại cô đơn nói không nên lời, cậu luôn luôn thành thực như vậy, cả người lại mẫn cảm tinh tế, đến càng gần cậu càng thấy cậu thuần phác.

Tôi trầm mặc một lát rồi nói: “Em đừng suy nghĩ nhiều, anh không phải vì cô ta mới cảm thấy khó chịu, chỉ là hôm nay phải xác định một chuyện quan trọng, em tin tưởng anh đi, anh… Thật lâu trước đây đã không còn thích cô ta rồi.”

“Vậy anh… Vậy anh uống ít rượu thôi nhé, sớm một chút trở về, em chờ anh.” Hứa Kiệt nói lòng vòng một hồi, lòng tôi hơi chan chát, tôi nghĩ cậu đã nói đúng, vậy tôi thích cậu không?

Thích Hứa Kiệt sao? Tôi nhắm nghiền mắt thở dài, tôi không biết, có lẽ là thích đi.

“Hàn Hiểu.” Thu hồi điện thoại di động, tôi mới lôi được bao thuốc từ túi ra thì thanh âm Hứa Khả đã vang lên ở phía sau, tôi quay đầu lại, cô ta đi tới trước mặt của tôi, thoải mái khẽ mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp.”

Tôi nhìn cô ta hơi nhíu mày sau đó đi tới chỗ hành lang gấp khúc, cô ta tiến lên nhìn tôi một cái rồi nói: “Hàn Hiểu, chúng ta đều là đồng hương, không cần quyết tuyệt như thế đi.”

Vậy được rồi, cô đã không sợ Tạ Minh hiểu lầm thì tôi cần gì phải chột dạ, vì vậy tôi tựa ở trên tường rút ra một điếu thuốc, liếc cô ta rồi hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Hứa Khả cũng tựa trên tường nhìn tôi, con ngươi lúc sáng lúc tối, cô ta nói: “Bao giờ thì cậu về quê? Có thể về cùng đấy.”

“Vé đã lấy được rồi, không nhất định cùng đường.” Tôi thờ ơ nói, chỗ rẽ hành lang truyền đến một trận tiếng bước chân rất nhỏ, tôi nhìn điếu thuốc trên tay rồi nhếch miệng cười, khi ngẩng đầu, Hứa Khả đang nhìn tôi, con mắt cô ta khẽ giần giật, hé miệng đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.

Cô ta thần sắc ủy khuất nhìn tôi nói: “Hàn Hiểu, tôi tới đây là muốn nói cho cậu biết, lời nói của cậu lần trước như một cái dằm nằm giữa tôi cùng Tạ Minh, tôi không biết vì sao lúc đó cậu nói như thế, tôi hiện tại rất thích Tạ Minh, cho nên tôi nghĩ muốn…”

“Hứa Khả.” Tôi dập tắt thuốc, cắt đứt lời tự cho là đúng của cô ta : “Cô thích ai với tôi không quan trọng, tôi đã quên nói cho cô biết, tôi có người thích rồi.”

Thần tình Hứa Khả có thể xưng là khϊếp sợ, tôi đem thuốc vùi tắt hẳn rồi nói: “Chuyện giữa cô cùng Tạ Minh, từ nay về sau không liên quan tới tôi. Đem mọi chuyện nói rõ là tốt cho tất cả, lúc đầu là tôi theo đuổi cô mà cô không đáp ứng, cái này đâu cần gạt hắn. Nói hết là bởi vì tôi không muốn ngày sau có sóng gió.”

Nói xong, tôi miễn cưỡng đi trở về phòng ngủ, Tạ Minh đang tựa ở chỗ rẽ hành lang hút thuốc, đôi mắt hắn nhìn tôi dẫn theo một tia phức tạp.

Tôi đi tới bên cạnh hắn rồi dừng một chút, cuối cùng cũng không có nói gì cả. Hứa Khả muốn xướng kịch trung trinh, hắn cũng đã nghe được, hắn làm thế nào là chuyện của hắn, với tôi không quan hệ gì. Tâm tư Hứa Khả tôi cũng không rảnh trông nom nhiều, chỉ cần cô ta không thương tổn Hứa Kiệt, tôi đây có thể lơ cô ta đi. Trước đây ái hận dây dưa, đều cho qua hết đi thôi, đương nhiên điều kiện quan trọng là cô ta đừng chọc tới tôi.

Sau khi đi vào phòng ngủ liền thấy Trần Thiện đang chơi trò chơi.

Cậu ta thấy tôi thì mỉm cười, tôi gật đầu.

Nói thật nếu vẫn là 18 ,19 tuổi của kiếp trước, tôi sẽ không phát hiện được thái độ Trần Thiện có gì không thích hợp, nhưng cuộc đời đã tới một lần rồi nên cách nhìn thêm thấu triệt mà thôi.

Lười nghĩ những thứ vớ vẩn loạn xạ này, tôi nằm ở trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngày đó, Tạ Minh cùng Hứa Khả nói chuyện ra sao tôi không biết, chỉ biết sau khi hai người này trở về phòng thì càng thêm thân mật mà thôi. Đại khái là do lời nói của người yêu khiến trong lòng yên tâm được vài phần đi.

Có điều là thật tâm hay giả dối thì chỉ có tự mình hiểu được.

Tôi ở trên giường nằm mãi, điện thoại di động của Tạ Minh vang lên, hắn vội nhận, tôi nghe hắn nói một câu thế này: “Ba mẹ tới rồi ạ, vâng, con sẽ đi tới đón hai ngươi.”

Hắn đi rồi, tôi chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, Trần Thiện chỉnh trang quần áo đứng ở cửa, Hứa Khả văn nhã đứng ở nơi đó, cả người đẹp như một bức tranh.

Tôi thì lại thờ ơ ngồi dậy, tựa vào trên giường.

“Đây là phòng ngủ của các con à?” Rất xa nghe được một đạo nam thanh trầm, xen lẫn tiếng cười thập phần ôn hòa, Tạ Minh sang sảng cười đáp lại một tiếng.

“Nhìn qua cũng được nhưng có chút sơ sài quá đi, nhà chúng ta cũng cách đây không xa, hay năm sau con dọn về nhà đi.” Có thanh âm của phụ nữ vang lên.

Tôi nghe được Tạ Minh cười nói: “Mẹ, con cũng không thể cứ ở lì trong nhà, phải đi ra ngoài tiếp xúc chứ.”

Sau đó tôi nghe được tiếng hoan nghênh của Trần Thiện: “Con chào bác trai bác gái, con là Trần Thiện.”

“Con chính là Trần Thiện à, thường nghe Tạ Minh nhắc tới con đấy.” Ba Tạ Minh cười nói. Trần Thiện vội vàng mở miệng nói tiếng cảm ơn.

Tôi theo thanh âm nhìn về phía cửa, chỉ thấy một người đàn ông trung niên, có chút béo lại thấp, nhưng khuôn mặt ôn hòa, ăn mặc rất phổ thông, liếc mắt nhìn lại sẽ có rất ít người chú ý, mà bên cạnh ông đứng hai người nữ, một người là Tạ Đình vẻ mặt thờ ơ, một người là phụ nhân trang nhã, phụ nhân kia mặt mày cùng Tạ Đình có bảy tám phần giống nhau, nhưng bà ta khá vênh váo, cao cao tại thượng.

“Con chào bác trai bác gái .” Hứa Khả nhu thuận tiến lên chào một tiếng.

“Con chính là Hứa Khả đấy sao?” Phụ nhân nhìn cô ta một cái khẽ nhíu mày, xem chừng có chút không thích, bất quá cũng không nói thêm cái gì mà thôi.

Tạ Đình thấy tôi rồi, chạy lên ôm lấy cánh tay tôi nói: “Hàn Hiểu, anh núp ở phía sau làm chi, chẳng lẽ sợ gặp người hay sao nha.”

Bị cô bé lôi kéo đi ra, tôi cười cười hướng ba mẹ cô chào một tiếng: “Bác trai bác gái, con là Hàn Hiểu.” Tôi thường nghe người ta nói mình cười có vài phần giống cha tôi, không biết rốt cuộc là giống cỡ nào.

Bọn họ nghe xong lại quay về nhìn tôi, tôi chú ý tới con ngươi phụ nhân kia đột nhiên trợn lớn lên, một tia khẩn trương luống cuống từ bên trong toát ra, sau đó bị bà ta cúi đầu che giấu, tuy rằng chỉ là chuyện chớp mắt, nhưng với người vẫn luôn chú tâm tới bà ta như tôi thì rõ tới nhất thanh nhị sở.

Mỉm cười, trong tâm có đủ loại tư vị, tay nắm chặt vào nhau.

Đã làm vô số chuẩn bị, nhưng hôm nay thình lình xảy ra thế này, thật tôi đánh giá quá cao năng lực thừa nhận của mình rồi…

“Bác trai bác gái, tiến vào ngồi đi, phòng ở của nam nên hơi có phần bừa bộn.” Cuối cùng tôi cũng không nhìn bà ta nữa, khẽ cười một tiếng rồi mời ngồi.

Ba Tạ Minh gật đầu đi đến nhìn một vòng rồi nói: “Bừa bộn mà cũng sạch sẽ thế này là được rồi nhá .”

“Có thể là do cha con cùng con có chút tính khiết phích ấy mà.” Tôi đứng một bên nói.

Ông ta gật đầu, phụ nhân kia vẫn luôn đánh giá tôi, tôi làm bộ không thấy được.

Mọi người tùy ý hàn huyên vài câu, Trần Thiện giúp đỡ Tạ Minh đem hành lý mang xuống phía dưới, Tạ Đình còn luôn lôi kéo tôi nói chuyện.

Bác Tạ như có điều suy nghĩ nhìn Tạ Đình cùng tôi, tôi cười không nói, nhưng cũng nhẹ nhàng cách xa Tạ Đình một chút, trong mắt ông ta lóe lên kinh ngạc rồi biến mất rất nhanh.

Khi hành lý đưa xuống xong rồi, đoàn người chúng tôi đi tới quán ăn gần trường để dùng cơm.

Đây đó tùy ý hàn huyên trò chuyện, tôi uống hơn hai ly rượu, Tạ Đình ngồi ở bên cạnh tôi ha ha cười nói: “Hàn Hiểu, nhìn không ra anh cũng biết uống đấy.”

“Anh học ba anh.” Tôi thản nhiên nói.

“Hàn Hiểu, bác nghe Tạ Minh nói con cùng Hứa Khả đều tới từ X thị?” Bác Tạ chen lời nói: “X thị bác cũng tới qua rồi, hiện tại tính ra cũng có mười mấy năm chưa tới lại, thay đổi khẳng định rất lớn đi.”

Tôi thờ ơ vừa ăn vừa nói: “Đúng vậy, con trước đây ở tại X thôn, sau đó mẹ của con… Sau khi mẹ con mất thì dọn vào thành phố, trước đây không biết, bây giờ cũng đẹp lắm bác ạ, khu vực thành thị cũng coi là phồn hoa.” Phụ nhân kia nghe xong sắc mặt hơi trắng, bà ta lập tức thở hắt ra.

Tôi rũ mắt trong lòng cười nhạt, nếu có thể, tôi thật hy vọng bà ta thật đã chết rồi.

Ăn đến nửa bữa, bác Tạ đi toilet, chờ ông ta đi rồi bà Tạ mới chăm chú đánh giá tôi.

“Hàn Hiểu đúng không, ba của con bao nhiêu tuổi rồi.” Bà ta bưng ly rượu lên hướng tôi khẽ cười hỏi, khuôn mặt được bảo dưỡng nên tinh xảo xinh đẹp, một điểm cũng nhìn không ra là phụ nữ tuổi bốn mươi.

Tôi nhìn bà ta nhưng không nói gì, Tạ Đình một bên liền hờn giận nói: “Mẹ, mẹ đang tra hộ khẩu đấy à ?”

Sắc mặt bà ta cứng đờ, sau đó không nói lại, tôi khẽ mỉm cười: “Bác gái, có lẽ bác hiểu lầm quan hệ giữa con và Tạ Đình rồi, con đã có người mình thích.” Bà ta nghe xong cười cười, mặt mày nhu hòa, Tạ Đình lại ở dưới bàn hung hăng đạp tôi một cái.

Sau đó bác Tạ trở về, câu chuyện cũng được chuyển hướng, cơm xong thì quay về trường, Tạ Minh mang theo Hứa Khả cùng nhau trở lại, mẹ hắn sắc mặt rõ ràng có chút khó coi, có điều vẫn không nói gì, chỉ ngồi trên xe rời đi. Tôi một bên nhìn một bên từ trong túi rút ra điếu thuốc.

“Cậu nhóc này, cha mẹ Tạ Đình có ấn tượng không tồi với cậu đâu đấy.” Người đi rồi, Trần Thiện vỗ vai của tôi thấp giọng cười nói, tôi nhìn cậu ta một cái, cười như có như không : “Phải không?”

Trần Thiện ừ một tiếng, ánh mắt hơi phức tạp.

Tôi cười cười đi trở về phòng ngủ nhấc hành lý lên , nói: “Tôi đi tới chỗ bạn tôi ở một đêm.”

“Không phải chứ, cậu không ở lại với tôi à?” Trần Thiện vẻ mặt cầu xin nói: “Tôi sợ ở một mình lắm.”

“Không có biện pháp.” Tôi nhún vai: “Học trưởng ngày mai mời tôi đi ăn.” Trần Thiện à một tiếng, giúp tôi đem hành lý đặt lên xe rồi cũng xoay người trở về.

Nhìn cậu ta đã về, tôi mới để cho tài xế lái xe.

Sau khi về nhà, bên trong phòng một mảnh đen kịt, trong bóng đêm tôi nhíu nhíu mày, đem đèn bật lên, chỉ thấy Hứa Kiệt ngồi ở trên ghế salon trong phòng khách, chôn đầu vào hai đầu gối, cả người run run. Tôi sửng sốt đi tới, chậm rãi nâng đầu cậu lên, chỉ thấy sắc mặt cậu kinh hoảng , còn không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.

“Hứa Kiệt, em làm sao vậy?” Tôi nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt cậu nhìn tôi mất hẳn tiêu cự, sau một hồi bỗng nhiên ôm cổ của tôi.

“Hàn Hiểu, em vừa mới nằm mơ.” Cậu thấp giọng nói: “Em mơ thấy anh… Anh chết rồi…”