“Có thể do phát sốt nên dạ dày không thoải mái.” Lý Tùng nhướng nhướng mi: “Hai ngày nay ăn thức ăn thanh đạm, nếu như tới buổi trưa ngày mai vẫn còn như vậy, thì đem cô ấy tới bệnh viện của tôi, ngày mai vừa hay đến phiên tôi trực.”
“Được, được rồi.” Kỷ Nhu vội vàng đồng ý.
Lục An Nhiên không đáp lời, cô biết rằng triệu chứng này không phải là do bị phát sốt gây ra, bởi vì cô vừa nhìn thấy cảnh con cá bị bắt gϊếŧ, bởi vì khoảnh khắc đó cô thậm chí còn cho rằng cây xiên cá đó chính là đâm vào người cô. Loại cảm giác này chắc chắn không phải là do sự khó chịu trong dạ dày…
Sau khi Lý Tùng đi rồi, Kỷ Nhu lại nấu cho Lục An Nhiên một chén cháo trắng, Lục An Nhiên lần này không còn cảm giác buồn nôn nữa, sau đó lại uống thuốc, Kỷ Nhu sau khi để cho Lục An Nhiên ngủ yên mới tắt đèn đi ra khỏi phòng ngủ.
Lục An Nhiên nhìn bóng dáng Kỷ Nhu rời khỏi phòng, cho đến khi cửa phòng đóng lại. Cả căn phòng lại trở nên yên tĩnh, Lục An Nhiên nhắm mắt nhưng không tài nào ngủ được.
Đối với cô mà nói, một đêm này cô đã trãi qua cái chết, ngay sau đó, lại trải qua trùng sinh; trải qua sự phản bội, hủy dung, cắt lưỡi và bị thiêu sống, lại trải qua chuyện một lần nữa được nhìn thấy người mẹ đã mất nhiều năm. Còn có đầu lưỡi của cô… Lục An Nhiên thè lưỡi ra, liếʍ liếʍ môi. Trong lòng vẫn còn nghi vấn của chính bản thân, vì thế từ trong ổ chăn bò dậy, mang đôi dép lê đi đến cái tủ lạnh trong nhà bếp ở lầu một, tìm thấy một dĩa thịt bò xào ớt xanh. Lục An Nhiên dùng tay kéo dĩa thịt bò ra, cắt một miếng thịt bò bỏ vào miệng, sau khi nhai nó, Lục An Nhiên lại ói ra lần nữa, hương vị của máu bò cuồn cuộn dâng lên trong miệng, sau đó trong tâm trí của Lục An Nhiện lại hiện lên cảnh tượng con bò bị gϊếŧ. Một cái đầu bò vô lực kêu rống, than khóc. Lưỡi dao lạnh như băng một dao lại một dao không ngừng đâm vào cổ con bò, máu bắn tung tóe. Trong tròng mắt con bò đó vẫn còn hiện lên hình ảnh ngược hình dáng và khuôn mặt của những con người, cảnh vật xung quanh.
“ọe…” che lại yết hầu của mình, Lục An Nhiên lại lần nữa nôn lên.
Một tiếng “bang”, đèn trong nhà ăn được mở lên, Vu quản gia nhìn thấy Lục An Nhiên đang không ngừng nôn mửa liền đi lên: “Đại tiểu thư, cô sao vậy?”
“Tôi… Nước… Nước…” Lục An Nhiên chỉ cảm thấy mùi máu tươi trong miệng không ngườn trào lên, hình ảnh trong tâm trí mờ mờ ảo ảo nhưng lại không thể quên đi được.
Chú Vu gấp rút rót một ly nước đưa cho Lục An Nhiên, Lục An Nhiên dùng ly nước súc một miệng lớn nước, thật khó khăn mới có thể đẩy đi được mùi vị khó chịu trong miệng, những hình ảnh trong tâm trí cũng biến mất không thấy nữa.
Không ngừng thở gấp, Lục An Nhiên ngồi trên ghế dựa bên cạnh.
“Đại tiểu thư, cô đói rồi sao?” Trong mắt chú Vu hiện lên một tia đau lòng, dù sao thì đại tiểu thư cũng do ông một tay chăm sóc trưởng thành.
“ừm… có một chút…” Trong lòng Lục An Nhiên vô cùng căng thẳng.
“haizz…” Chú Vu mở tủ lạnh lấy ra một trái táo, rửa sạch đưa cho Lục An Nhiên: “Tiểu thư ăn trước trái táo đi, tôi nấu cho cô một bát canh trứng.”
Nhận lấy trái táo, Lục An Nhiên ngập ngừng cắn một miếng, vị thanh ngọt của trái táo lan khắp khoang miệng, triệt đệ xóa tan đi nỗi cay đắng trước đó. Lục An Nhiên nhanh chóng ăn hết quả táo, mặt khác, canh trứng gà của chú Vu cũng nấu xong rồi, Lục An Nhiên cầm chiếc muỗng bác múc một muỗng cho vào miệng, hương vị nhẹ nhàng vô cùng ngon miệng.
“Xem ra, trứng gà còn có thể ăn được…” Lục An Nhiên nỉ non nói.
“Tiểu thư, cô vừa nói gì?” Chú Vu nghe không rõ lời nói của Lục An Nhiên lại hỏi một lần nữa.
“Không… Không có gì.” Lục An Nhiên ăn một muỗng lớn canh trứng gà: “Chú Vu, lần sau lúc đánh trứng có thể bỏ ít đi 0.3 g muối, nấu trong nồi cũng có thể để lâu hơn bốn phút!” Lục An Nhiên nói lên ý kiến của mình.
“Vâng.” Đối với lời của Lục An Nhiên, chú Vu vẫn luôn tin tưởng, ai cũng biết Lục An Nhiên có một cái lưỡi rất lợi hại.
Sau khi ăn xong một bát nhỏ canh trứng gà, Lục An Nhiên tựa đầu vào ghế dựa thỏa mãn: “Chú Vu?”
“Vâng?” Chú Vu một bên dọn dẹp bãi nôn của Lục An Nhiên một bên trả lời: “Sao rồi tiểu thư?”
“Chú Vu, chú là bộ đội đặc chủng sao!” Lục An Nhiên nhớ rằng chú Vu là một sĩ quan cấp cao bộ đội đặc chủng, sau đó không biết vì sao lại đến bên cạnh bảo vệ hai mẹ con cô. Chuyện này ở kiếp trước sau khi mẹ cô chết đi, cô trở lại bên cạnh ông nội mới biết được chuyện này.
“Cô làm sao biết được chuyện này?” giọng của chú Vu có một chút khó khăn, thân phận của ông phải được che giấu rất kỹ mới đúng.
“Bí! Mật!” Gằn từng chữ một, Lục An Nhiên cảm thấy may mắn khi cả đời bị Sở Dao lừa gạt làm một người hư đốn, mọi vấn đề, nếu như không muốn trả lời, chỉ cần không nói là được, sau khi nói xong còn không quên làm mặt quỹ đối với chú Vu.
Nhìn thấy hình ảnh này của Lục An Nhiên, chú Vu có chút bó tay. Nhưng mà, bản thân ông cũng là đến đây để bảo vệ hai mẹ con cô, chỉ là ông e sợ những người khác biết được: “Nói với chú Vu, là ai nói con biết chuyện này”
“Con không nói! Con muốn đi ngủ rồi!”
Lục An Nhiên chống hai tay đứng lên khỏi ghế, nhìn chú Vu: “chú nhất định một tấc không được rời khỏi mẹ con, bảo vệ bà ấy…”
“Đây là chức trách của tôi.” Chú Vu giọng nói với theo: “Dùng mạng của chú để đảm bảo!”
Lục An Nhiên nhìn chằm chằm chú Vu, cô hoàn toàn tin tưởng lời nói của chú Vu, nếu không kiếp trước ông sẽ không vì cái chết của mẹ mà tự trách đến mức dùng súng tự sát. Chỉ là, kiếp trước Sở Dao lợi dụng sự bảo vệ của mẹ cô đối với cô gián tiếp hại chết bà, cũng hại chết chú Vu, lần này cô sẽ không để cho một ai có cơ hội làm tổn thương đến những người bên cạnh cô!
Về đến phòng, Lục An Nhiên từ một vị trí phía dứoi của kệ sách lấy ra một quyển nhật ký trên bìa là một cô công chúa thỏ màu hồng, Lục An Nhiên cảm thấy may mắn khi bản thân có thói quen viết nhật ký, như vậy có thể giúp cô dễ dàng biết được những chuyện đã xảy ra lúc côn mười lăm tuổi, từng trang từng trang được mở ra, mỗi trang trên nhật ký đều ghi lại cuộc sống hằng ngày, niềm vui nỗi buồn của cô,
Cơ hồ mỗi trang nhật ký đều có nhắc đến Sở Dao, quỹ đạo cuộc sống của cô quả thật có chút hẹp, sau khi mất đi sự bảo vệ của ba cô có một chút tự ti, dưới tình huống như thế cô luôn mang theo đồ chơi với truyện tranh của cô cho Sở Dao, biến ả thành một người bạn thân rất thân của mình, mọi bí mật cô đều nói cho người bạn “tốt nhất” này, mọi hậu quả của Sở Dao, cô đều “cho là đương nhiên.”
Bởi vì, cô chỉ có một người bạn, Sở Dao hoàn toàn kiếm soát sự kết giao bạn bè của cô, mỗi lần cô kết giao được một người bạn cùng lứa tuổi, cô đều rất nhiệt tình mà đem đi giới thiệu với Sở Dao, sau đó không bao lâu, người bạn mới kết giao này sẽ tránh Lục An Nhiên như tránh tà vậy, mà Sở Dao lại là một người duy nhất thời thời khắc khắc đều ở bên cô, cũng bởi vì như thế, cô càng dựa dẫm vào Sở Dao, cộng thêm việc lo sợ Sở Dao sẽ giống như những người bạn kia sẽ rời khỏi cô… bây giờ nghĩ lại, những chuyện này chắc đều là do một tay Sở Dao giở trò quỷ đi! Lục An Nhiên nhìn những dòng chữ non nớt, phảng phất như nhìn thấy sự hèn mọn của chính bản thân ở tuổi mười lăm này.
Cẩn thận bảo vệ tình bạn, thậm chí từ bỏ tính cách thật của mình, vứt bỏ giới hạn của bản thân. Cô trân trọng tình bạn với Sở Dao, thỏa mãn tất cả những yêu cầu tùy hứng của ả, thậm chí chỉ cần ả nói một câu, cô có thể đem tất cả những thứ mà cô yêu thích đến trước mặt Sở Dao… chính là một khát vọng tình bạn thuần túy, thật sự bất luận như thế nào cũng không thể nghĩ đến, Sở Dao sẽ đối xử với cô như vậy!
Sau khi đọc xong quyển nhật ký, Lục An Nhiên cảm thấy hận bản thân như vậy, bên cạnh đó cũng thương hại cho chính bản thân!
Nếu như, tất cả mọi chuyện đều có thể trở lại, vậy thì cô sẽ sống một cuộc sống của cô! Sự kiên nhẫn ẩn nhẫn của cuộc sống trong quá khứ khiến cô đổi lấy cuộc sống ngắn ngủi đầy sự phản bội và bỏ rơi! lần này trùng sinh, cô nhất định phải cao tay hơn! Xem những tên khốn đó còn có thể giẫm đạp lên đầu cô không!