Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 209: Bạn bè - Tình địch, an nhiên nghi ngờ

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Cậu không cần nói nữa! Bắt đầu từ hôm nay ngoài trừ là bạn bè, chúng ta còn là tình địch! Tôi Phượng Tư Hàm muốn cạnh tranh công bằng với cậu!” Phượng Tư Hàm chỉ vào ngực của Lục An Nhiên nói: “Thật là, ngực lớn như vậy có tác dụng gì chứ? Hừ!” nghĩ đến lời của Tần Thư Mặc, Phượng Tư Hàm liền cảm thấy bực mình, quay người đi cũng không muốn để ý Lục An Nhiên nữa.

“Ơ...” Lục An Nhiên vẻ mặt vô tội: “Trách tôi sao?”

Mà chỉ còn lại một mình Lục An Nhiên đứng ngơ ra giữa bãi biển cũng không còn cách nào khác là lắc đầu sau đó cô dùng chân đạp vào những con sóng trên bãi biển, bây giờ đang là thời điểm thủy triều lên, đường bờ biển cao đến vị trí mắt cá chân của cô, mát mát lạnh lạnh, có chút thoải mái. Bầu trời đêm yên tĩnh đầy sao, ở thành phố S đã không thể thấy được buổi đêm đẹp như thế, rời xa bờ biển huyên náo, hứng làn gió mát mẻ buổi đêm, Lục An Nhiên siết siết chiếc áo sơ mi trên người, nhớ đến chiếc áo này là của Long Ngọc Tinh, liền không nhịn được mà đỏ mặt, trong lòng cũng một lần nữa nhớ lại lúc khiêu vũ, lúc đó cô thật sự có cảm giác đang khiêu vũ cùng với V, Long Ngọc Tinh và V, thật sự là cùng một người sao? chiều cao và thân hình của hai người tương tự nhau, còn có đôi con ngươi thâm tình kia, Lục An Nhiên lại càng khẳng định, Long Ngọc Tinh nói không chừng chính là V... Nhưng mà, tại sao anh ấy phải gạt cô chứ?

Tâm Lục An Nhiên có chút hoang mang, có chút loạn...

Nhìn cô dưới ánh trăng đối mặt với biển đưa lưng về phía chính mình, trong nháy mắt hắn cảm thấy hình ảnh này thật sự đẹp như giấc mơ, âm nhạc ầm ỹ, ánh lửa thấu trời, nhưng khung cảnh này lại yên tĩnh như không phải ở nhân gian.

“Hạo Thịnh? Nhìn cái gì thế?” cô gái bên cạnh hắn ta đứng kề sát cơ thể hắn hỏi một câu sau đó nương theo ánh mắt của hắn nhìn qua: “Cô em gái này của anh thật sự rất xinh đẹp nha! Cảm giác đặc biệt có linh khí. Anh có em gái như vậy cũng là có phúc đó!”

Lâm Hạo Thịnh nghe xong lời này, trong mắt lướt qua mảnh chán ghét, có phúc? Hắn hận muốn cô chết không có đất dung thân, hắn làm sao lại cảm thấy có phúc chứ? Hắn hận cô đến tận xương tủy, nếu như không phải vì Kỷ Nhu và Lục An Nhiên, mẹ của hắn làm sao có thể tuổi còn trẻ mà đã xuống hoàng tuyền? Hắn hận! Hận sự xuất hiện của Kỷ Nhu, hận sự vô tình của Lục Quân Hạo!

Cô càng hạnh phúc hắn càng thống khổ...

Lâm Hạo Thịnh đứng dậy: “Tôi đi xem em ấy một chút.” Sau đó liền rời khỏi cô bạn gái kia đi đến hướng Lục An Nhiên bên bờ biển: “An Nhiên?”

Nghe thấy giọng nói của Lâm Hạo Thịnh, Lục An Nhiên có chút không vui, nhưng vẫn quay đầu lại nhìn vào Lâm Hạo Thịnh: “Anh Hạo Thịnh, có chuyện?”

“Ừm.” Lâm Hạo Thịnh đi đến bên cạnh Lục An Nhiên: “Ánh trăng hôm nay thật sự rất đẹp.”

“Cũng được.” Bên cạnh có người đáng ghét, cảnh đêm có đẹp thế nào cũng thấy sát phong cảnh, một trận gió đêm thổi đến, Lục An Nhiên ôm lấy cánh tay: “Em có chút lạnh, quay về trước nhé.”

“An Nhiên...” Lâm Hạo Thịnh gọi Lục An Nhiên lại: “Chiếc áo trên người em...” chiếc áo này hắn càng nhìn càng thấy chướng mắt, không biết là áo của tên con trai nào, làm sao có thể mặc trên người cô? Là người con trai lúc nãy khiêu vũ với cô sao? Lâm Hạo Thịnh chỉ cảm thấy hình ảnh đó thật chói mắt, cả đời này của Lục An Nhiên chỉ có thể sống trong vực sâu của sự bất hạnh, hạnh phúc vui vẻ hết thảy không thể thuộc về cô...

“Ừm, hơi mỏng, không chắn gió được, em đi trước đây.” Lục An Nhiên nói xong câu này liền đi thẳng đến lều của cô, đối với Lâm Hạo Thịnh một giây cô cũng không muốn ở lại thêm...

Mà ở một bên khác khi Lục An Nhiên vừa rời khỏi điện thoại của Long Ngọc Tinh liền rung lên, rời khỏi đám người, anh đi đến một nơi yên tĩnh hơn nghe điện thoại: “Alô?”

“Long thiếu, buổi bán đấu giá ngày mai anh có quay về không? Buổi bán đấu giá này có ba loại cấp bậc quốc bảo, lão gia tử đã hạ mệnh lệnh, quốc bảo bắt buộc phải lấy được, không được để lão mao tử lấy đi!” người đàn ông ở phía bên kia điện thoại nói: “Lão gia tử nói để cậu lộ diện.”

“Tôi biết rồi, sau khi đấu giá thành công thì sao?” Long thiếu hỏi: “Ông nội có suy nghĩ gì?”

“Lão gia tử muốn nộp lên cho quốc gia.” Đầu bên kia điện thoại trả lời: “Nhưng mà nghĩ lại cũng thật là, bao nhiêu người nhìn như vậy, Long thị chúng ta sau khi đấu giá thành công, nếu không nộp lên cho quốc gia sẽ có người chọt cột sống đó.”

“Nếu như không muốn nộp, tôi có thể sắp xếp người đi đấu giá.” Âm thanh Long Ngọc Tinh có chút trầm thấp không phân biệt được thần thái, đây là giọng điệu mà anh cùng người khác đàm phán.

“Đừng như thế!” người phía bên kia điện thoại vội vàng ngăn lại: “Nếu như nuốt vào lão gia tử còn không đánh gãy chân của hai chúng ta? Vẫn là nên chiếu theo sự sắp xếp của ông ấy mà làm đi, sau khi đấu giá xong giao nộp cho viện bảo tàng thành phố ở Kinh Đô đi.

“Ừm, tôi biết rồi.” Long Ngọc Tinh đáp một tiếng: “Còn có chuyện gì khác sao?”

“Haizz, tên tiểu tử thối nhà cậu, nói chuyện vẫn cứ lạnh băng như vậy, tôi chính là cậu ruột của cậu đó, cho cậu một nụ cười sẽ chết sao? thật là lúc nhỏ rõ ràng là đáng yêu như vậy... tại sao quay qua một hồi liền biến thành như vậy chứ...”

“Không có chuyện gì tôi ngắt điện thoại đây.” Long Ngọc Tinh có chút không kiên nhẫn.

“Đợi đợi đợi đợi một chút!” bên kia điện thoại vội vàng ngưng lại sự oán giận thao thao bất tuyệt của chính mình thanh thanh cổ họng nói: “Nha đầu Phượng gia vì cậu mà chuyển trường đến thành phố S rồi, tôi biết cậu không thích người ta, nhưng tiểu cô nương đó đã theo đuổi cậu mười mấy năm rồi, dù gì cũng là thiên kim Phượng thị, cậu đối xử với người ta tốt một chút, đừng cứ luôn nghệch mặt ra, tiểu cô nương đó cũng rất đáng thương, còn có...”

Còn chưa nghe đối phương nói hết câu, Long Ngọc Tinh liền trực tiếp ngắt điện thoại, người cậu này của cậu có phải là tuổi tác lớn nên si ngốc rồi không? Tại sao càng ngày càng dài dòng thế!

Sau khi ngắt điện thoại của cậu, một chiếc điện thoại khác của anh cũng reo lên, Long Ngọc Tinh lấy điện thoại ra nhìn cái tên trên màn hình điện thoại, do dự một lúc từ trong túi quần lấy ra chiếc máy biến thanh gắn lên vị trí cổ họng lại đi xa thêm một chút nhận điện thoại: “Alô?”

“Ngủ rồi sao?” Lục An Nhiên ôm lấy đầu gối ngồi trong lều gọi đến số của V.

“Vẫn chưa, đang... làm việc.” Long Ngọc Tinh nhìn đám học sinh ở cách đó không xa, hiện tại anh đích thực cũng đang làm việc, trông coi đám học sinh này.

“Làm việc?” Lục An Nhiên nghe thấy bên kia của V thực sự rất yên tĩnh, không có tiếng nào động bên ngoài lều trại của cô, liền có chút nghi hoặc hỏi: “Anh... ở đâu? Thành phố S sao?”

“Không phải, anh ở ngoại ô thành phố.” Long Ngọc Tinh nói thật: “Còn em?”

“Em ở bãi biển ngoại ô thành phố S, hôm nay lớp em tham gia dã ngoại.” Lục An Nhiên nghe giọng của V chần chừ một chút: “Cổ họng của anh có phải có chút khàn không?”

“Ơ...” Long Ngọc Tinh mím mím môi: “Mấy ngày nay nhiệt độ đêm và ngày chênh lệch lớn, hình như bị cảm lạnh rồi, không sao.” dứt lời còn thanh thanh cổ họng, việc thanh cổ họng không quan trọng, ngược lại cảm thấy cổ họng có chút đau, tiếp đó lại ngửi thấy một mùi tanh ngọt, loại cảm giác đau đó khiến anh muốn ngay lập tức rút chiếc máy biến thanh ra, nhưng vẫn đang nói chuyện điện thoại nên anh không thể làm như vậy.

“Anh... có quen biết Long Ngọc Tinh không?” Lục An Nhiên vẫn cảm thấy trực tiếp điểm danh thì tốt hơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »