Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 207: Hạo thịnh xuất hiện, một bước tiến lớn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Buổi chiều, những bạn học đã ngủ đủ giấc lại bắt đầu quậy tưng bừng, Lục An Nhiên cũng đem dưa hấu trong tủ lạnh chia đều cho mọi người, bạn học sau khi được ăn dưa hấu mát lạnh liền đồng loạt kêu sảng khoái.

Mọi người đều chơi rất vui vẻ, vào lúc ánh tịch dương nhuộm đỏ cả bãi biển, Lục An Nhiên tập hợp mọi người lại, bắt đầu đốt lửa trại, dựng vỉ nướng thịt và rửa rau.

Sau khi mọi người đều đã làm xong tất cả mọi chuyện, hai chiếc minibus dừng lại phia sau bọn họ, từ trên xe mười mấy người bước xuống, nhìn bộ dạng tuổi tác khoảng 20, trong đó có một người bước ra, khiến Lục An Nhiên lộ ra biểu tình hết sức chán ghét, sau đó phút chốc cô liền thu liễm lại biểu tình này.

“Ở đây đi!” một người trong số đó sau khi xuống xe liền nhìn bốn phía nói.

“Ở đây thật đẹp!” cô gái bên cạnh người này nhìn quanh bốn phía một vòng.

“Chúng ta dựng lều và các thứ lên đi! Tôi nhìn bọn họ dựng lều kia rất chắc chắn.” Một cô gái khác chỉ về phía lều của Lục An Nhiên bọn họ nói: “Chúng ta dựng kế bên lều bọn họ đi!”

Nhìn mười mấy người mới đến này, các bạn học đem ánh mắt nhìn về phía Lục An Nhiên. Lục An Nhiên gật đầu ngụ ý mọi người cứ yên tâm tiếp tục vui chơi, sau đó tự mình ra mặt bước lên phía trước nói: “Chào các anh chị, làm phiền một chút!”

“Hử?” đám người này nhìn thấy sự xuất hiện của Lục An Nhiên không nhịn được ánh mắt phát sáng: “Tiểu mỹ nữ, có chuyện sao? muốn chơi cùng bọn anh sao?”

“Đây là khu vực hoạt động của lớp bọn em, bởi vì có học sinh nữ nên sẽ có chỗ bất tiện, em nhìn thấy các anh chị đang muốn dựng lều bạt, có thể lùi ra xa một chút không?” Lục An Nhiên lễ phép cười nói.

“Dựa vào cái gì?” cô gái nói chuyện đầu tiên có chút không vui, cô ta rất thích nơi này!

“Dựa vào việc bọn em tới đây trước.” Lục An Nhiên nói: “Cũng không cần xa lắm, khoảng 5m là được.”

Nghe xong khoảng cách này, mười mấy người kia cũng không có ý kiến nữa, dù gì cũng chỉ có 5m, ngược lại chàng trai tiếp lời Lục An Nhiên lúc nãy nhìn cô từ trên xuống dưới cười rồi nói: “5m không có vấn đề, nhưng mà em phải đi chơi với anh một lúc, dứt lời liền muốn đi lên bắt lấy tay Lục An Nhiên.”

Lúc này một người con trai khác đứng bên cạnh người này liền đi lên trước gạt bỏ cánh tay kia ra, đứng chen vào giữa hai người nói: “Làm ơn tôn trọng em gái của tôi một chút!”

“Hạo Thịnh, cô ta là em gái cậu?” mười mấy người này cũng rất kinh ngạc: “Đại tiểu thư của Lục thị kia?”

Người con trai bị gạt tay kia có chút không vui thu tay lại: “Em gái cậu thì thôi vậy, thật không vui chút nào. Đi thôi! Chuyển đồ đạc trước đi!” dứt lời quay người quay trở lại xe chuyển đồ xuống.

Những người khác cũng quay người phụ giúp chuyển đồ, mà Lâm Hạo Thịnh lúc này đứng tại chỗ nhìn Lục An Nhiên từ trên xuống dưới: “An Nhiên, lớp bọn em cũng đến đây dã ngoại sao! thật trùng hợp!” hắn ta nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ mi mà Lục An Nhiên đang mặc trên người, không nhịn được có chút ác cảm, chiếc áo này là kiểu áo sơ mi nam đơn giản, không thể nào là của Lục An Nhiên được!

“Đúng thế!” Lục An Nhiên ngoài cười trong không cười: “Anh Hạo Thịnh anh cũng đi giúp bọn họ chuyển đồ đi! Em cũng quay về chỗ lớp em đây.”

“Đi đi!” Lâm Hạo Thịnh cười đưa mắt tiễn Lục An Nhiên rời khỏi, sau đó liền đánh ánh mắt nhìn khắp tất cả mọi người một lượt, tựa hồ như đang muốn tìm chủ nhân của chiếc áo sơ mi đó.

Lục An Nhiên quay lại khu vực lớp mình thông báo cho mọi người: “Tối nay nữ sinh ngủ ở bên phải, nam sinh ngủ ở bên trái.” Mười mấy người kia dựng lều ở phía bên trái lều của bọn họ, để nam sinh ngủ bên đó tương đối an toàn.

“Vâng.” Đám người đáp một tiếng.

Lúc này bầu trời cũng bắt đầu tối lại, Lư Duệ lấy hộp quẹt của mình đốt vào củi khô, sau đó lại châm vào đám củi lửa trại, nhìn lửa trại được đốt lên cả đám lại bắt đầu vui vẻ cười đùa chạy nhảy.

Các bạn học sinh trước tiên là xếp thành một vòng tròn lớn tay nắm tay quây quanh lửa trại, sau đó vừa đi vòng quanh lửa trại vừa hát những bài hát thịnh hành mà tất cả mọi người đều biết.

Lục An Nhiên bận rộn bên cạnh vỉ nướng thịt, nhìn thấy mọi người đều hăng hái như vậy, cô cũng lộ ra nụ cười vui vẻ phát ra từ trong lòng. Kiếp trước từ sớm cô đã bị Sở Dao tính kế bị buộc rời khỏi Nhất Trung, loại hoạt động này, cô vẫn chưa từng được tham gia. Hiện tại có loại thỏa mãn hạnh phúc này, không cần tham gia vào trong đó, chỉ cần đứng từ xa nhìn vào liền cảm thấy hạnh phúc.

Đem thức ăn từng dĩa từng dĩa nướng xong, để các bạn học bưng đi bày lên trên chiếc bàn dài đã được chuẩn bị sẵn, mọi người chơi mệt liền chạy qua ăn vài xâu nướng, sau đó lại bắt đầu chơi tiếp. Lúc này, có một vài nam sinh mang ra chiếc loa hát karaoke tiện lợi nói: “Mọi người đến đây hát nào!”

Kết nối xong thiết bị, lại hướng phía nhà dân mượn nguồn điện, liền tạo nên một chỗ hát karaoke ngoài bãi biển đơn giản.

Lục An Nhiên lại nướng thêm mười mấy dĩa thịt xiên nướng sau đó mới đi lại ngồi xuống bên cạnh đám lửa trại, cùng mọi người nghe nhạc chơi đùa. Lúc này có người dẫn đầu hô lên, để cho cặp đôi Lục An Nhiên và Long Ngọc Tinh song ca, Lục An Nhiên xua tay liên tục ý bảo mình không biết hát, nhưng vẫn là bị kéo lên, đứng trước đám người Lục An Nhiên vẫn giữ vững lập trường là bản thân không biết hát. Nhìn thấy Lục An Nhiên thật sự muốn kháng cự, mọi người liền nói: “Vậy hai người nhảy một điệu đi, khiêu vũ chắc là biết chứ!”

Long Ngọc Tinh chọn xong nhạc đệm, liền rất lịch sự mà đứng trước mặt Lục An Nhiên vươn tay ra, mà Lục An Nhiên cũng chỉ có thể vươn tay đặt vào lòng bàn tay của anh, tiếng nhạc vang lên, là khúc nhạc “Quen biết cô gái qua mùi hương” trong tuyển tập “Một bước tiến xa”, Lục An Nhiên rất thích khúc nhạc này, nghe âm thanh và đi theo bước chân dẫn dắt của Long Ngọc Tinh, hai người nhảy một bài trước đám lửa trại, không biết tại sao, Lục An Nhiên có loại ảo giác, người khiêu vũ cùng cô không phải Long Ngọc Tinh, mà là V. Cô ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt của Long Ngọc Tinh, một đôi con ngươi màu hạt dẻ tràn đầy tình ý nhìn vào cô, trong tiếng nhạc, Lục An Nhiên lại một lần nữa say trong đôi mắt thâm tình này, tựa hồ như hết thảy đều là uổng phí, trên thế giới này chỉ còn lại hai người họ, đang nương theo tiếng nhạc khiêu vũ, thâm tình nhìn nhau, thời gian từng giây từng phút trôi qua, sự ăn ý giữa hai người họ thật sự là càng ngày càng cao.

Đám người ngẩng đầu nhìn hai người đang khiêu vũ, một biểu tình như si như say, một đôi tiên đồng ngọc nữ thật là xứng đôi nha! Nếu như hai người bọn họ ở bên nhau thì tốt biết mấy? Lúc này mọi người không nhịn được lại nhớ đến vở kịch trên sân khấu hôm kỷ niệm thành lập trường, hình như là bắt đầu từ ngày hôm đó, hai người liền hợp nhau không thể hơn... vả lại lúc đó, mặc dù là mượn góc độ không thật sự hôn nhau, nhưng sự thật... ai mà biết được chứ?

Trong mắt Tần Thư Mặc mang theo đau thương, bức tranh này thật sự rất đẹp, đẹp đến mức khiến cậu không thể dời mắt được, đẹp đến mức khiến cậu đau lòng. Cuối cùng, cô ấy không thuộc về cậu... mà Phượng Tư Hàm ngồi bên cạnh Tần Thư Mặc cũng một tay ôm lấy vị trí l*иg ngực, vẻ mặt không thể tin được nhìn cặp đôi đang khiêu vũ trước đám lửa trại, chẳng lẽ Lục An Nhiên chính là nguyên nhân khiến Long Ngọc Tinh kiên quyết đến thành phố S sao? là thật sao? Phượng Tư Hàm cảm thấy trái tim cô từng trận từng trận co rút, thuốc... thuốc của cô đâu? Phượng Tư Hàm đứng dậy vội vàng chạy về phía lều uống từng ngụm nước khoáng nuốt mười mấy viên thuốc xuống, sau đó ngồi xổm dưới đất một lúc cảm giác đau đớn đó mới dần dần dịu đi, một cổ ủy khuất và không cam tâm trào lên trong lòng.
« Chương TrướcChương Tiếp »